Anh Ấy Dạy Tôi Cách Cầm Dao Mổ

Chương 29: Anh còn có thể biến thái hơn nữa, em có muốn nhìn thấy không?



Rời khỏi phòng họp, dòng nghi vấn kia vẫn chưa thể thoát khỏi não của Doãn Tư Nghị. Anh ngồi vào bàn làm việc, lục tìm tập tài liệu mà anh đã xem đi xem lại hàng trăm ngàn lần. Hồ sơ những vụ án vào hai mươi năm trước không có bất cứ một kết quả xét nghiệm nào mang DNA của nghi phạm, chủ yếu đều là xét nghiệm mẫu máu và sinh thiết của nạn nhân.

Việc không có kết quả DNA của nghi phạm là do ở hiện trường không ghi nhận được manh mối nào, giống như cái chết của Diệp Khê vậy. Nhưng lần gần nhất anh nói chuyện với ba mình ông lại không nhắc đến chuyện này, chỉ nói thời của ba công nghệ hiện đại không được tiên tiến như ngày nay, mà đã không tìm ra AND của nghi phạm thì máy móc có tiên tiến vượt bậc như thế nào đi chăng nữa cũng đâu có ích gì.

Quay lại với kết quả xét nghiệm nhiễm sắc thể “Y” mới nhất của nghi phạm, mặc dù kết quả này đã được gửi về những địa phương khác để kiểm tra, và trong nay mai thôi sẽ có kết quả, nhưng anh vẫn không thể xua đi ý nghĩ hung thủ chỉ quanh quẩn ở gần đây thôi.

Tuy nhiên, anh vẫn mong rằng DNA của nghi phạm sẽ trùng khớp với một dòng tộc nào đó mà không phải là họ Doãn hay họ Trần. Hơn bảy năm làm nghề, đây lần đầu tiên anh mong mỏi suy đoán của mình sẽ sai đến như vậy.

Di chuyển chuột máy tính mở dữ liệu DNA trên hệ thống, gõ vào mục cán bộ phụ trách nhập hồ sơ, hai chữ “Doãn Minh” đập vào mắt làm anh bất động rất lâu, tuy việc ba anh đảm nhận vai trò này khi còn tại nhiệm cũng không có gì lạ, nhưng trong lòng anh vẫn dâng lên nỗi bất an khó tả bằng lời.

Lời dạy dỗ mà ba đã căn dặn khi anh quyết định nối nghiệp ông vẫn còn văng vẳng bên tai: “Công tư phân minh, không thẹn với lòng”.

Có bán đứng thanh danh hay không… hai ngày nữa sẽ rõ!

Bảy giờ tối, phòng khám nghiệm mới được tan làm, mọi người hẹn nhau tập trung ở một quán đồ nướng gần cơ quan, quyết tâm ăn uống no say để có tinh thần ngày mai tiếp tục chiến đấu. Doãn Tư Nghị đợi Tuệ Ngọc thu dọn tài liệu bỏ vào ba lô, khẽ hỏi:

- Chúng ta về nhà tắm trước nhé?

- Không được đâu, cháu mà về nhà là mẹ sẽ không cho đi ra ngoài nữa, gần đây mẹ canh chừng cháu kỹ lắm, chẳng biết tại sao lại như thế nữa?

- Em vừa mới gọi anh là gì đấy?

Doãn Tư Nghị nhíu mày, bày ra bộ mặt khó tính giống y như thầy giám thị.

- Trong ví của anh không có nhiều tiền mặt đâu, lát nữa em còn cần phải hỏi mật khẩu thẻ ngân hàng của anh đấy.

Tuệ Ngọc lườm anh, thanh quản rung rung mắng chửi đủ kiểu mới khẽ nhếch miệng cười giả lả, bắt chước giọng điệu õng ẹo của Lộ Tuyết Kha.

- Em biết rồi thưa anh Tư Nghị, hôm nay mặt mũi của em đều nhờ cả vào anh đấy.

Trông thấy bộ dạng thỏa mãn của Doãn Tư Nghị, cô không nhịn được quay mặt sang chỗ khác lè lưỡi nôn oẹ, rồi nhanh chóng lấy bộ quần áo sạch luôn để sẵn trong ba lô, kéo anh đứng lên.

- Chúng ta tắm ở đây đi, cháu… à không, em đã nói với mẹ là tối nay ở lại cơ quan tăng ca rồi.

Doãn Tư Nghị ôm lấy eo của Tuệ Ngọc, ngước lên nhìn cô đầy bí hiểm.

- Chúng ta cùng tắm à?

Cái con người này, câu nào cô nói ra cũng bắt bẻ được cả. Tuệ Ngọc đánh vào vai anh, trừng mắt quát khẽ:

- Bảo Lộ Tuyết Kha tắm cùng với anh đi.

- Em đang ghen sao?

- Anh nằm mơ hả?

- Chà, không ngờ em gọi một tiếng “anh” thuận miệng như vậy. Có phải là tập lâu lắm rồi không?

Tuệ Ngọc tỏ vẻ mất kiên nhẫn với bác sĩ Doãn, cô không thèm đôi co với anh nữa, nhưng anh vẫn không chịu buông tha cho cô, thế là suốt đoạn hành lang dẫn tới nhà tắm của cơ quan kẻ tức giận, người trêu ghẹo không ngớt tiếng, cho tới khi mỗi người ở một phòng tắm riêng rồi họ mới chịu dừng lại tạm thời nhường nhịn nhau.



Đêm tháng năm tiết trời khá mát mẻ, hoa tường vi được trồng hai bên đường đã rợp sắc hồng tỏa ra hương thơm dìu dịu. Tuệ Ngọc hạ kính xe hít sâu một hơi, mùi trong lành của không khí, mùi của hoa, và… mùi nước xả vải của người bên cạnh. Đôi khi, cuộc đời chỉ cần có thế là đã đủ bình yên rồi.

Cô lặng yên nhìn đôi tình nhân đang dắt tay nhau đi bên vệ đường, tâm hồn đang thư thái đột nhiên nặng trĩu. Cô quay qua nhìn người bên cạnh, nhẹ hỏi anh:

- Chú… À không, anh này từ khi ba em mất đến giờ mẹ em chỉ quanh quẩn từ trường học rồi về nhà, em chưa bao giờ thấy mẹ qua lại hay thân thiết với người đàn ông nào ngoài bác Doãn cả. Chắc sẽ không có ai đó vì tương tư mẹ em mà làm chuyện điên rồ giống như anh Thiên Nhật nói đâu nhỉ?

Doãn Tư Nghị nhìn thẳng đằng trước, môi nở nụ cười nhạt nhoà nhưng chứa đầy tâm sự.

- Sao em không nghĩ là ba của anh và mẹ của em có gì đó với nhau?

- Gì cơ?

Tuệ Ngọc chớp mắt nhìn anh, nhíu mày nghi hoặc:

- Không thể nào, nếu có thì họ đã đến với nhau từ lâu rồi, hai người là bạn thân kia mà.

Cô luống cuống, mấy ngón tay vặn vẹo rất mất tự nhiên, người lớn hai nhà có tình ý với nhau thật ra không có gì đáng để lên án, nhưng ở trong hoàn cảnh nhạy cảm này nếu họ có tình riêng giấu giếm thì mẹ của cô khó mà thoát khỏi diện tình nghi, mà bác Doãn cũng sẽ bị liên lụy. Cô không muốn chuyện này cứ lặp đi lặp lại mãi, dẫu hơi ích kỷ nhưng cô mong rằng đây không phải là sự thật, ít nhất là khi vụ án này khép lại.

Nhìn cô gái của mình lo lắng, Doãn Tư Nghị cũng không nỡ bàn luận sâu thêm, anh nắm lấy tay cô, ôn tồn nói:

- Đây chỉ là suy đoán của anh thôi, em cứ về hỏi mẹ trước đã, nhưng em phải khéo léo một chút, quy tắc khi hỏi bí mật của người khác mà để họ không nghĩ rằng mình đang bị hỏi cung là gì em còn nhớ không?

- Nhớ chứ! Đó là dẫn dắt câu chuyện theo cách tự nhiên nhất, chúng ta không trực tiếp hỏi mà mớm lời cho đối phương nói, giống như hình thức thôi miên vậy.

Tuệ Ngọc nhoẻn miệng cười tươi, hai mắt sáng ngời, những bài học mà bác sĩ Doãn bắt cô phải thuộc lòng cô không bao giờ dám quên cả. Doãn Tư Nghị cũng cười, gương mặt tuấn lãng thêm phần mê hoặc, siết nhẹ nắm tay của cô, anh không nói gì, nhưng lòng chất đầy tâm sự.

Nhìn thẳng đằng trước, một thoáng suy tư lướt qua trong mắt anh, ước sao đoạn đường này có thể dài ra thêm chút nữa, và ở ngã tư đằng trước sẽ không mắc phải đèn đỏ cản đường… Anh và cô vẫn sẽ bên nhau như hiện tại thì tốt biết mấy.

Lúc hai người họ đến nơi hẹn thì Lâm Thiên Nhật, Huỳnh Lẫm, La Tấn Duật và hai thành viên nữa bên đội điều tra có mặt chờ sẵn. Bọn họ chọn một quán ăn ngoài trời, cùng nhau uống bia nướng thịt, không khí rất rôm rả, cánh đàn ông bàn tán với nhau đủ thứ chuyện trên đời.

Tuệ Ngọc nhìn mặt họ mỗi ngày đã quen nên cũng không cảm thấy ngượng ngùng khi chỉ có một mình cô là con gái, họ đùa giỡn cô sẽ hưởng ứng vài câu, họ mời bia cô cũng không từ chối. Doãn Tư Nghị uống rất ít, phần lớn thời gian là nướng thịt cho cô, chốc chốc lại nhắc nhở cô uống ít một chút.

Đám đàn ông độc thân nhìn thấy hai người họ tình tứ lại chẹp miệng ghen tị, chỉ có La Tấn Duật là ngồi im một góc, anh cũng nướng thịt, cũng chuẩn bị khăn lạnh cho Tuệ Ngọc, nhưng mấy lần đắn đo anh vẫn để yên bên phần mình. Cô ấy đã có người khác lo lắng, anh xen vào chỉ thêm thừa, họ đều là những người bạn tốt của anh.

Chỉ có Lâm Thiên Nhật là không chịu an phận, cậu ta uống say đến mức díu cả lưỡi, huơ huơ ly bia trước mặt Tuệ Ngọc và Tư Nghị, vừa cười vừa nói:

- Hai người định khi nào thì cho Phòng Kỹ thuật của chúng ta uống rượu mừng vậy? Mặc đồ bảo hộ suốt ngày làm suy giảm độ đẹp trai của tôi quá. Tuệ Ngọc à, lúc em ném hoa cưới nhất định phải ném cho anh đấy nhé.

Tuệ Ngọc đang nhai miếng thịt trong miệng đột nhiên ngưng bặt nhìn sang người bên cạnh, vẻ mặt khinh khỉnh chê bai.

- Anh có nhầm không? Em với ông chú này cơ á? Không bao giờ, không bao giờ có chuyện đó đâu. Chú ấy biến thái lắm!

Cô vừa dứt lời cả bàn liền được dịp cười rộ lên, mặt mày Doãn Tư Nghị đen thui, nhếch môi ghé vào tai cô cười khẩy.

- Anh còn có thể biến thái hơn nữa, em có muốn nhìn thấy không?

Tuệ Ngọc híp mắt nhìn anh, cô uống khá nhiều bia nên đã chếnh choáng say, nhướng đôi mi cong vút lên cao, rồi “ợ” một tiếng vô cùng xem thường. Gương mặt đẹp trai của Doãn Tư Nghị đã tối càng thêm tối, hoả khí trong lòng bốc lên phừng phực, cô bé này không dạy dỗ đã sắp hư hỏng rồi. Anh quay sang nhìn mọi người, cao giọng nói:

- Hôm nay đến đây thôi, ngày mai còn nhiều việc, mọi người về nghỉ sớm đi.

Mọi người không ai phản đối, nhưng trước khi về còn giành nhau thanh toán, Tuệ Ngọc uống cho cạn ly bia rồi đứng bật dậy nhìn mọi người cười ngốc nghếch.

- Ài… Hôm nay em mời cơ mà, để em thanh toán.

Cô cầm theo ví tiền bước xiêu vẹo rời khỏi bàn đi tới quầy thanh toán, Doãn Tư Nghi đứng lên đi theo liền bị cô ghét bỏ xua tay, nhưng chỉ chưa đầy một phút sau cô đã đứng giữa quán hét lên với chú nhỏ của mình:

- Doãn Tư Nghị, mật khẩu thẻ là số mấy?