Anh Ấy Dạy Tôi Cách Cầm Dao Mổ

Chương 31: Anh nằm ở đâu trong lòng em?



Cái gì mà “tiền trảm hậu tấu”, cái gì mà đăng ký kết hôn? Tuệ Ngọc nghe mà chẳng hiểu gì cả. Men rượu trong người tựa như một loại bùa ngải điều khiển lý trí, và thôi thúc con người ta làm những chuyện mà khi tỉnh táo chẳng bao giờ dám nghĩ đến, dẫu biết nam nữ đụng chạm thân mật thế này là bất ổn đấy… nhưng vẫn muốn thử một lần để biết nó thú vị ra sao.

Cô thổn thức nhìn anh, tròng mắt giăng sương mù mịt, không có giọt lệ nào đọng thành dòng, chỉ có những e ngại pha lẫn với sự háo hức giống như sắp sửa bắt đầu trò chơi mạo hiểm vậy.

Doãn Tư Nghị cứ nhằm một chỗ mà xoa ướt, Tuệ Ngọc nép vào ngực anh, từ trong thanh quản thốt ra toàn là âm thanh rên rỉ, cô nắm lấy cổ tay anh không nỡ bảo dừng, nhưng cũng chẳng muốn tiếp tục, quanh vùng hạ vị giống như sắp bùng nổ tới nơi.

Cô ngửa cổ nhìn anh cầu cứu, anh mỉm cười ngậm lấy đôi môi mềm rồi ngồi nhổm dậy kéo dạng đôi chân nuột nà, kề vật đang sưng cứng được bao bọc bởi những sợi gân uy mãnh vào nơi tư mật trơn ướt, nhẹ nhàng cắm vào bên trong.

Anh áp bàn tay nóng ấm lên bụng dưới của cô, cẩn thận đưa vào từng nấc một, “cánh hoa hồng hào” mơn mởn đã hé mở nhưng lại quá chật chội khiến anh căng thẳng đến toát mồ hôi. Anh sợ cô đau, sợ cô không chấp nhận nổi sự mới mẻ này, đèn trên trần rọi sáng thấy rõ màu trinh nguyên đang rỉ ra từng giọt thấm vào ga nệm màu trắng, anh ngước lên lau hoen mắt cho cô, cảm giác không đành lòng lân la trong dạ nhưng lại chẳng thể nào dừng… vì cô nhất định phải thuộc về anh.

Và bắt buộc phải là hôm nay không thể khác!

Doãn Tư Nghị nắm lấy hai bên eo của Tuệ Ngọc đẩy hông một cái, thứ còn mắc kẹt ban nãy lập tức ngập sâu ở trên trong, cô trừng mắt nhìn anh, nước mắt trào ra lấp lánh, thúc thít nỉ non giống như đang bị hiếp đáp.

- Đau…

Anh đổ gục trên thân cô, vuốt ve gương mặt ửng hồng vỗ về an ủi:

- Tuệ Ngọc ngoan, lát nữa sẽ không còn đau nữa.

Anh lau nước mắt cho cô, dụ dỗ cô thả lỏng rồi nhấp nhô với biên độ nhẹ nhàng sau đó mới từ từ tăng tốc. Nắm lấy đôi gò bồng no tròn cùng cô say sưa điên đảo, âm thanh da chạm da và tiếng nhớp nháp từ bên trong lan ra ngoài khiến đáy lòng cả hai cứ luân phiên sôi sục.

Thật ra Doãn Tư Nghị chẳng một có chút kinh nghiệm nào cả, mọi động tác mày mò đều là dựa vào bản năng, mà đối với một cô gái trong sáng như Tuệ Ngọc thì sự vụng về này lại là thứ vũ khí nguy hiểm nhất có thể phá vỡ tan tành mọi lớp phòng bị mà cô đã dày công gầy dựng suốt bao năm qua.

Nằm dưới thân anh, cô nhìn thấy rõ từng góc cạnh tuyệt mỹ nhất, mỗi cái ngửa đầu, cái liếm môi gợi cảm đều làm cô điêu đứng không yên. Mồ hôi từ yết hầu lăn từng giọt xuống cơ bụng săn chắc rồi chảy dài xuống nữa thấm vào bụng dưới của cô. Hai mắt Tuệ Ngọc mơ màng như lạc vào hư ảo, cô lần ngón tay mảnh khảnh đi bộ trên ngực anh, muốn sờ thêm, sờ thêm chút nữa.

Động tác dưới thân đã bạo liệt hơn, Doãn Tư Nghị nắm lấy bàn tay của Tuệ Ngọc áp lên ngực mình, anh nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng nhất, nhịp thở trở nên dồn dập.

- Tuệ Ngọc, anh nằm ở đâu trong lòng em?

Tuệ Ngọc uốn éo nhìn anh, khổ sở nức nở:

- Chú nhỏ…

- Gọi bằng tên của anh!

Doãn Tư Nghị kiên định không khoan nhượng, vật uy mãnh cắm vào tận nơi sâu nhất trong cô và dường như chạm vào thứ gì đó khiến khoái cảm trong cô bùng nổ đến sống dở chết dở. Tuệ Ngọc há miệng van xin, tiếng rên rỉ ngượng ngùng đã đổi thành âm “ư ử”. Bác sĩ Doãn càng thúc càng hăng, không ngừng lập lại câu hỏi:

- Nói anh nghe, anh ở đâu trong lòng em?

Sức chịu đựng của Tuệ Ngọc đã vượt quá giới hạn, giống như đang bị treo lơ lửng trên sườn đồi chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng làm cô rơi xuống vực.

- Tuệ Ngọc!

- Ở đây, nằm ở đây, ở trong tim em này!

Tuệ Ngọc kéo bàn tay của Tư Nghị ấn vào ngực trái của mình, cô vừa hét vừa la đến khàn cả họng. Đến lúc này đôi mắt đen lay láy pha những vệt đỏ si dại mới cong lên mãn nguyện, Doãn Tư Nghị bóp lấy ngực mềm, đẩy mạnh một cái, dòng nhiệt lưu nóng hổi từ anh lập tức phun ra lấp đầy bên trong cô, và dòng chất lỏng ấm áp từ cô cũng bao trọn lấy anh.

Doãn Tư Nghị gục lên xương vai xanh của Tuệ Ngọc, lau hàng mi ướt đẫm trên mắt cô, vỗ về tấm thân gầy nhỏ đang run rẩy. Anh hôn lên lúm đồng điếu duyên dáng hơn mọi ngày, vuốt ngón tay lên gương mặt diễm lệ, thở dài sầu não.

- Tuệ Ngọc à, mẹ sinh em ra trong lò thuốc phiện có đúng không? Lỡ nghiện em rồi thì phải làm thế nào? Mình về chung một nhà nhé… có được không?

Bác sĩ Doãn dốc hết mong mỏi từ ruột gan mình ra mà nói nhưng nàng thỏ nhỏ trong lòng đã kiệt sức ngủ mê man. Anh chống tay nhìn cô, mang theo vẻ si luyến vuốt ve từng nấc da mịn màng mềm mại, khao khát trong anh cứ dâng đầy thêm từng giây từng phút, muốn nâng niu hơn nữa, muốn được gần em thêm nữa. Dẫu người ở cận kề vẫn chưa đủ thỏa cơn nghiện trong anh…



Buổi sớm giữa hạ còn chưa được sáu giờ sáng mà nắng đã lên cao, hơi nóng dội vào phòng tủa lên da khiến toàn thân đều nhớp nháp khó chịu. Tuệ Ngọc nhúc nhích thân người, đột nhiên có thứ gì đó cứng rắn chọt vào mông, cô mở bừng hai mắt, thò tay ra sau mò mẫm kiểm tra thử liền đụng phải cái gì đó to dài rất lạ, nhưng hình như… cũng hơi quen.

Cô rùng mình vội thả tay ra nhưng lại bị một bàn tay khác giữ chặt.

- Bà Doãn, mới sáng sớm mà em đã rạo rực đến thế rồi sao? Có phải là nghiện anh rồi không?

Doãn Tư Nghị chồm qua người Tuệ Ngọc, còn chưa kịp nhìn xem sắc mặt của cô thế nào thì cô đã ngồi bật dậy, chỉ tay vào mặt anh hốt hoảng la lên:

- Doãn Tư Nghị, cái tên biến thái này, sao chú lại ở đây vậy hả?

Tròng mắt cô trượt dài theo thân hình trần như nhộng của anh, mặt mày lập tức méo xệch sợ hãi quay đi như vừa nhìn thấy quỷ.

- Sao chú lại không mặc gì hết vậy?

Doãn Tư Nghị thư thả dựa vào đầu giường, gương mặt kiêu ngạo tỏ ra hờ hững.

- Em không mặc, sao lại bắt anh mặc?

Tựa như sét đánh ngang tai, Tuệ Ngọc điếng người nhìn xuống thân mình, lúc đường cong tối mật phơi bày trước mắt cũng là lúc dòng ký ức chập chờn của đêm qua ùa về. Cô sợ hãi hét toáng lên, vội vàng quơ lấy chiếc chăn quấn lấy cơ thể lại rồi phi ngay xuống giường như tia chớp, cầm nắm bất cứ thứ gì ngay bên cạnh ném vào người Doãn Tư Nghị, hai mắt cô đỏ ngầu, phùng má lên mắng nhiếc anh:

- Ai cho chú làm chuyện bại hoại này hả? Chú còn có lương tâm hay không? Chú đền đi, đền là cho cháu đi!

Doãn Tư Nghị nghiêng người né chiếc đèn ngủ vừa bay tới chỗ mình rồi ngồi nhích ra mép giường, thản nhiên nói:

- Đừng giận nữa, anh có bảo là không đền cho em đâu. Lại đây, tắm xong rồi thì mình đi đăng ký kết hôn.

- Chú điên rồi hả?

Tuệ Ngọc tức tối thở hồng hộc như muốn nuốt chửng anh, nhưng cái thứ sừng sững giữa hai chân anh cứ khiêu khích khiến tinh thần chiến đấu trong cô giảm sút. Cô ấm ức quay mặt đi khóc hưng hức.

- Tiêu rồi, lỡ mẹ mà biết được thì phải làm sao đây?

- Thì càng tốt chứ sao! Chàng rể ưu tú như anh đây mẹ vợ có đốt đuốc ban ngày cũng không tìm được đâu.

Tuệ Ngọc tuyệt vọng ngồi thụp xuống sàn, thẫn thờ như hồn đã lìa khỏi xác, mất “lần đầu” không đáng sợ bằng chuyện bị mẹ mắng, lỡ mà mẹ tức giận cấm túc cô thì tiêu đời rồi.

Doãn Tư Nghị giữ nguyên hiện trạng mon men tới gần Tuệ Ngọc, anh ôm cô vào lòng tiếp tục buông lời dụ dỗ:

- Nếu em sợ mẹ mắng thì chúng ta đăng ký kết hôn trước, gạo đã nấu thành cơm rồi, cũng đã tiêu hóa xong xuôi luôn rồi, dù mẹ có không muốn cũng phải thinh lặng cho qua thôi.

Tuệ Ngọc tỏ ra khinh bỉ kế sách của Doãn Tư Nghị, cô trừng mắt nhìn anh, muốn đè anh ra cắn cho bỏ tức, nhưng hàm răng nhỏ còn chưa chạm vào da thịt anh thì tiếng chuông điện thoại bất chợt reo lên. Bác sĩ Doãn thở hắt ra, kéo gáy cô sát lại gần hôn lên môi một cái rồi mới đứng lên đi nghe điện thoại.

Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì mà Doãn Tư Nghị khá căng thẳng, lát sau anh xoay người lại, phơi bày từng ngóc ngách trên cơ thể trước mặt cô, buồn bực nói:

- Không kịp làm thêm lần nữa rồi. Có kẻ đào mộ trộm xác ở nghĩa trang, chúng ta phải nhanh chóng qua đó.