Anh Ấy Dạy Tôi Cách Cầm Dao Mổ

Chương 34: Anh không thể kiềm chế được!



Tuệ Ngọc dõi mắt theo hướng chỉ tay của Doãn Tư Nghị nhìn về nơi tập trung người nhà nạn nhân, sắc mặt ai cũng thẫn thờ chỉ có chồng của Hạ Ánh Loan là thể hiện sự lo âu rõ ràng không thể che giấu. Cô khựng lại vài giây, đầu óc hơi choáng váng, người đàn ông đó vừa rồi còn gào khóc đòi sống đòi chết để được vào trong ôm thi hài vợ lại là kẻ đã kết liễu mạng sống của người chung gối chung chăn. Tình ở đâu? Nghĩa ở chỗ nào? Hắn ta đã thiêu đốt hay đem bán nó đi mà có thể tàn nhẫn đến thế?

Sống mũi Tuệ Ngọc cay đắng hòa chung với những phẫn uất, cùng lúc đó Lộ Tuyết Kha và La Tấn Duật từ bên ngoài chạy vào thông báo:

- Mẹ ruột Hạ Ánh Loan đồng ý mổ tử thi, nhưng bên nhà chồng cô ấy không cho phép, họ muốn chúng ta trả thi thể về để thu xếp hậu sự.

Mọi người ái ngại nhìn nhau, chỉ có Doãn Tư Nghị là thong thả thoải mái, anh vừa tháo găng tay cho Tuệ Ngọc, vừa nói với trưởng phòng Đàm:

- Là Trương Tấn không sai đâu, bắt hắn luôn bây giờ đỡ tốn giấy tờ triệu tập.

Doãn Tư Nghị rất ít khi kết luận mà chưa có kết quả giám định hẳn hoi, nhưng mỗi khi anh nói ra câu này thì một trăm phần trăm kẻ đó chính là hung thủ. Trưởng phòng Đàm không chút nghi ngờ nhanh chóng huy động lực lượng tiến hành giải Trương Tấn về đồn, những bộ phận còn lại chia nhau mang thi thể của Hạ Ánh Loan về phòng khám nghiệm, riêng thi thể của Lưu Tuyết thì trả về cho gia đình lo hậu sự.

Sức nóng lúc 12 giờ trưa như muốn thiêu đốt tất cả mọi thứ, xung quanh nghĩa trang ban sáng còn ồn ào xô đẩy bây giờ đã vắng tiếng người bàn tán. Trên nắp những ngôi mộ bốc lên những làn hơi đung đưa trông giống như ảo ảnh, mùi xác chết và mùi cỏ cháy mọc quanh những nấm mồ toát lên một khung cảnh cổ quái khiến con người ta trở nên mệt mỏi bất thường. Trong nắng nóng mà lại lạnh đến bỏng cả tâm can.

Tuệ Ngọc nắm tay Doãn Tư Nghị cắm mặt xuống đất bước thật nhanh khỏi nghĩa trang, vừa vào trong xe cô liền ngửa cổ ra sau hít lấy hít để không khí. Chẳng biết bao nhiêu lượng khí hydro sulfide, methane và mercaptan thoát ra từ xác chết đã ngấm vào phổi, cô nghĩ nó phải nặng đến mức có lọc đến cả tháng trời cũng không sạch được.

Doãn Tư Nghị mở nắp chai nước khoáng đưa tới cho cô, anh vén tóc trên trán cô gọn gàng rồi lấy khăn ướt tỉ mỉ làm mát để tỉnh táo lại.

- Em chợp mắt một lát đi, tới cơ quan anh sẽ gọi.

Chai nước khoáng đã vơi quá nửa, Tuệ Ngọc dúi nó vào tay Tư Nghị, lắc đầu hỏi anh:

- Anh giải thích cho em nghe về cách thức ra tay và manh mối chỉ điểm Trương Tấn là hung thủ đi.

Về mảng tư duy phân tích cô còn rất kém, anh nói hung thủ là ai thì cô tin là người đó, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy rất bứt rứt. Có lẽ vì ngay từ đầu cô đã quá thương cảm đối với hoàn cảnh phu phụ chia lìa âm dương cách biệt giống như ba mẹ của mình, nên khi biết Trương Tấn là hung thủ giết vợ cô liền không thể chấp nhận được.

Hai chữ “anh - em” trơn tru tuôn ra khỏi miệng Tuệ Ngọc, làm những mệt mỏi trong lòng Tư Nghị lập tức bốc hơi giống như hạt mưa nhỏ đặt giữa cơn bão mặt trời vậy. Anh điểm hai ngón tay vuốt những lằn rãnh nhăn nhó giữa trán cô rồi mới ôn tồn trả lời:

- Cách thức ra tay của Trương Tấn không hề hiếm, cũng chẳng phải quá cao siêu, hắn ta là bác sĩ nên biết rõ nuốt nhiều thạch tín sẽ gây ra ngộ độc, hoặc có thể tử vong ngay lập tức. Mà làm cho nạn nhân chết bằng cách đó thì dễ dàng để lộ sơ hở, cho nên có thể hắn đã đầu độc vợ mình bằng cách dùng một lượng nhỏ mỗi ngày để sức khỏe nạn nhân suy yếu đi, đến khi nạn nhân không còn đủ khả năng chống cự nữa thì mới ra tay siết cổ. sau đó dựng hiện trường giả để che giấu tội ác của mình.

Từng câu từng chữ Doãn Tư Nghị thốt ra cứ như một cuốn phim quay lại toàn bộ tội ác của Trương Tấn đang chiếu trước mặt Tuệ Ngọc vậy. Cô vỡ ra rất nhiều điều, lại có thêm kiến thức mới, nhưng những thắc mắc dài dằng dặc vẫn chưa vơi đi hết.

- Vậy tại sao anh lại biết Trương Tấn là hung thủ?

- Vì hắn diễn quá dở!

- Hả?

Tuệ Ngọc không hiểu lắm, hai mắt cô tròn xoe mang đầy thắc mắc. Doãn Tư Nghị chưa từng nói cho cô biết, anh rất thích nhìn dáng vẻ này của cô, vừa ngây thơ vừa đáng yêu khiến cho anh kìm lòng không được muốn hôn một cái.

Cũng may là sức chịu đựng của anh đã biến mất vào đêm qua, nên anh chẳng ngại ngần gì nữa lập tức kề môi hôn lên môi cô, ngậm lấy cánh đào mềm mọng nhẹ nhàng day mút. Trong suy nghĩ của anh hiện giờ nuôi rất nhiều khát vọng, muốn cắn, muốn nuốt, muốn cùng cô “sâu sắc” hơn nữa, không chỉ dừng lại ở nụ hôn ngoài da này.

Bàn tay Doãn Tư Nghị nóng ấm luồn sau gáy Tuệ Ngọc, anh kéo cô ngửa cổ ra rồi chồm người qua trao môi hôn nồng nhiệt. Cô bấu vào áo anh, đấm nhẹ vào eo cố sức kháng cự, trong hơi thở gấp đầy kích tình thức thời nhỏ nhẹ khuyên nhủ anh:

- Xe của Đội Kỹ thuật còn đằng trước, anh kiềm chế một chút đi.

- Anh không kiềm chế được. Hay là chúng ta ra đằng sau xe vận động một chút đi.

Đại úy Doãn nói chuyện tế nhị chưa bao giờ biết ngại, anh dụ dỗ cô làm chuyện “mờ ám” mà cứ như thể đang hỏi chưa nay sẽ ăn gì vậy. Tuệ Ngọc đỏ mặt quay đi, buồn bực nói:

- Anh chịu không được thì tự giải quyết một mình đi.

Người yêu nhỏ giận thì rất khó dỗ dành, huống chi tình cảm cả hai đang trên đà tiến triển nên Doãn Tư Nghị tạm thời nhẫn nhịn bỏ qua. Anh trở về ghế lái, chậc lưỡi tiếc nuối:

- Biết thế tối đêm qua anh đã không thương xót em rồi.

Câu này có ý gì Tuệ Ngọc lại tiếp tục thắc mắc, là tối đêm qua anh quá “nhẹ nhàng” với cô, hay là “làm” chưa đủ? Cô dán mặt vào cửa xe nghiến răng nghiến lợi, đúng là có hơi men trong người thì hư hỏng chẳng hay mà.

Chiếc xe đi được một đoạn, Tuệ Ngọc im lặng cả buổi lại mon men tới gần Doãn Tư Nghị, tò mò hỏi anh:

- Anh nói cho em biết câu chuyện lỡ dở vừa rồi đi.

Doãn Tư Nghị ung dung đánh vô lăng rẽ phải, vẻ mặt mang đầy hờ hững:

- Là câu chuyện nào cơ? Trước khi anh tiến vào bên trong em hay là khi đã rút ra?

- Doãn Tư Nghị!!!

Tuệ Ngọc tức giận véo mạnh vào eo làm anh đau điếng, phải nhận lỗi xin hàng cô mới tạm buông tha.

- Nói mau!

- Em không nhìn ra hắn ta diễn quá lố sao? Lúc chúng ta đến hiện trường thì người nhà nạn nhân đã có mặt đầy đủ, tức là hắn ta đã nhìn thấy thi thể của vợ nằm ở cạnh huyệt mộ rất lâu rồi, vậy mà lúc chúng ta đến còn còn gào khóc giống như mới nhận tin dữ vậy. Chồng của Lưu Tuyết là thấy hắn ta khóc dữ quá nên mới khóc theo, đây gọi là lây lan cảm xúc.

Anh gỡ tay Tuệ Ngọc khỏi eo mình rồi mới chậm rãi nói tiếp:

- Hơn nữa vợ chồng Hạ Ánh Loan đều là bác sĩ nên cũng có kha khá mối quan hệ, gia đình hai bên cũng thuộc dạng khá giả, nhưng cô ấy mới chết hôm trước hôm sau đã mang chôn, dám chắc họ hàng còn chưa kịp về viếng đầy đủ. Và cũng vì Trương Tấn là bác sĩ, nên những biểu hiện trúng độc của vợ, hắn ta không thể không nhận ra được. Công tác pháp y có lợi như thế nào trong việc tìm ra tội phạm hắn phải hiểu rõ, nhưng hắn lại là người đầu tiên phản đối việc này vì hắn biết chỉ cần chất dịch trong nội tạng Hạ Ánh Loan được lấy đi xét nghiệm thì tội ác của hắn sẽ bại lộ hoàn toàn.

Nghe Doãn Tư Nghị nói xong, Tuệ Ngọc lặng người rất lâu không lên tiếng. Con người ta yêu nhau, bên nhau chỉ sợ thời gian ông Trời cho không đủ, nếu đã hết tình thì buông tay nhau cho dứt luôn cả nợ, sao lại nỡ dày vò bằng mưu sâu kế độc chẳng tiếc thân mạng con người, cũng chẳng tiếc đoạn nghĩa xưa?

Nơi ấm nhất là lòng người, nơi lạnh nhất cũng là lòng người. Nghiệt oán như con virus độc hại lây lan, đời đời không dứt.

Xe của Doãn Tư Nghị vừa mới về tới cổng cơ quan đã có người vẫy tay bên ngoài gọi Tuệ Ngọc, cô hạ kính xe nhìn một hồi mới nhận ra đó là Châu Vĩnh Khang, đồng nghiệp trẻ tuổi nhất dạy cùng trường với mẹ cô.

- Anh vào trước đi, em gặp anh ấy xem thử có chuyện gì đã.

Doãn Tư Nghị bị bỏ rơi trên xe, anh nhíu mày nhìn chàng trai trẻ kia hừ lạnh tự mãn: “Không có phong độ bằng anh!”

Thầy giáo trẻ thấy Tuệ Ngọc bước tới gần thì có phần ngượng ngùng, Châu Vĩnh Khang đưa hộp cơm cho cô, nhẹ nhàng nói:

- Mẹ bảo anh đưa bữa trưa tới cho em, công việc vất vả phải ăn uống đầy đủ đừng bỏ bữa. Tối nay mấy giờ em tan ca để anh tới đón?

Trước đây hai người đã từng gặp nhau không ít lần, nhưng trong trí nhớ của Tuệ Ngọc giữa bọn họ không hề thân mật đến như vậy. Cô nhìn gương mặt đậm nét thư sinh kia, e dè hỏi:

- Mẹ của em… mới nhận anh làm con nuôi sao?

- Không phải! Làm sao mà là con nuôi được.

Châu Vĩnh Khang hơi đỏ mặt cười cười, dúi tờ giấy nhỏ vào tay cô.

- Cuối tuần này ba mẹ anh sẽ sang nhà thưa chuyện, đây là số điện thoại của anh, cần gì em cứ gọi, chiều nay tan làm nhớ báo để anh tới đón nhé.