Anh Ấy Kiêu Ngạo Thế Sao

Chương 6



Thang máy đang đi xuống, bởi vì cô không kịp bấm tầng một nên thang máy đi xuống gara ở tầng hầm trước.

Cố Ngữ Chân vội vàng thu hồi tầm mắt, may mắn thang máy đã đến, nếu không cô thực sự không biết nên dùng vẻ mặt nào đối mặt với anh.

Cửa thang máy mở ra, Lý Thiệp cùng cô gái nhỏ đi ra ngoài, xoay người nhìn cô: "Đi đâu? Tôi đưa em đi."

Cô gái nhỏ đang bước đi chợt dừng lại, quay đầu nhìn cô rồi lại nhìn Lý Thiệp.

Cố Ngữ Chân thật sự không nghĩ anh lại dám ở trước mặt bạn gái mình đưa người con gái khác về nhà.

Cô vội vàng lắc đầu: "Không cần, hai người đi trước đi."

Cửa thang máy sắp đóng lại, Lý Thiệp không quan tâm sự cự tuyệt của cô, duỗi tay đè lại cửa thang máy, thúc giục: "Nhanh lên."

Cô gái nhỏ dường như rất kinh ngạc, tầm mắt đảo qua đảo lại ngầm đánh giá cô.

Bởi vì cửa thang máy sắp đóng lại, Cố Ngữ Chân hoàn toàn không có thời gian nghĩ ngợi, vội vàng bước ra ngoài, chờ đến khi ra ngoài mới ý thức được nếu lại mở miệng từ chối thì thật không biết tốt xấu.

Lý Thiêp thấy cô đi ra liền thu lại tay, xoay người đi về phía trước.

Cô gái nhỏ cố tình đi chậm lại, thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô một cái, dường như rất tò mò.

Cô ấy đi lên vài bước đuổi theo Lý Thiệp, nhỏ giọng hỏi, tuy giọng nói đã cố đè thấp xuống nhưng cô vẫn thấy được.

"Cậu xem trọng cô nương người ta đúng không, nên mới đưa cô ấy về nhà?"

Tim Cố Ngữ Chân đập nhanh hơn, đột nhiên lo lắng.

Lý Thiệp không nói gì, đi đến thùng rác, đem son môi trong tay ném vào đó.

Cô gái nhỏ kêu rên thê thảm, chạy vọt tới thùng rác: "A, đây là phiên bản giới hạn! Cháu muốn đi cáo trạng với bà ngoại!"

"Đi đi, son môi còn là phiên bản giới hạn, xem ra cháu đã nghiên cứu rất kỹ."

Cô gái nhỏ biết mình đuối lý, vẻ mặt lập tức như đưa đám: "Cậu nhỏ, cháu không quan tâm đến cậu nữa, cậu một chút cũng không thương cháu!"

Cố Ngữ Chân nghe thấy cô bé gọi một tiếng cậu nhỏ, bước chân dừng lại, không kịp phản ứng.

Cô nhìn về phía Lý Thiệp, anh đã tới bên cạnh xe, vừa mở cửa xe liền bắt gặp ánh mắt của cô, ánh mắt kia của anh rõ ràng là biết vừa rồi cô suy nghĩ cái gì trong đầu.

Mặt Cố Ngữ Chân nóng bừng, hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống.

Chờ đến khi ngồi vào xe, cô gái nhỏ ở ghế phụ đã cột xong đai an toàn, tựa hồ nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cô: "Em thấy chị rất quen mắt nha, chị có quay phim truyền hình bao giờ chưa?"

Cố Ngữ Chân đang chuẩn bị gật đầu, cô gái nhỏ lại đưa tay gãi cằm, tự phản bác câu hỏi của mình: "Không đúng, không phải quen kiểu như vậy."

Nói xong lại tỉ mỉ đánh giá cô, sự nghiêm túc của cô ấy có thể so sánh với việc nghiên cứu son môi.

Cố Ngữ Chân bị nhìn đến mức xấu hổ: "Có khả năng là em đã xem qua phim chị đóng rồi."

"Cố Ngữ Chân!" Cô gái nhỏ đột nhiên nhớ ra, duỗi tay chỉ về phía cô: "Là chị đúng không, có một lần trong bữa tiệc sinh nhật của cậu nhỏ, chị đã nói chị sẽ không yêu thầm người đó nữa, đúng không?

Cố Ngữ Chân thực sự không ngờ tới chuyện cũ đáng xấu hổ như vậy còn sẽ bị nhắc tới, đột nhiên im lặng, theo bản năng nhìn thoáng qua Lý Thiệp, sợ anh nghe sẽ nghe thấy.

Lý Thiệp lái xe, tựa hồ không nghe thấy các cô nói chuyện.

Cố Ngữ Chân xấu hổ đến mức muốn biến mất lập tức: "Lần đó là do chị uống say, thật ra việc lần đó..."

Cô gái nhỏ mới không dễ lừa, hiển nhiên có ấn tượng sâu sắc với cô: "Chị thật can đảm, em chưa bao giờ dám đứng trước mặt nhiều người như vậy nói ra tâm sự của mình, người chị yêu thầm là ai vậy, có phải là cậu nhỏ của em không?

Cố Ngữ Chân nháy mắt cứng đờ, tim đập bùm bùm trong ngực: "Không...không phải đâu..."

Cô gái nhỏ cũng không nghi ngờ gì, nhưng lại thắc mắc: "Tại sao không phải? Cậu nhỏ của em đẹp trai như vậy, nếu như chị cùng cậu yêu đương, cậu ấy sẽ rất cưng chiều chị!"

Cô đương nhiên hiểu rõ điều này...

Hơi thở của Cố Ngữ Chân rối loạn, vô cùng quẫn bách, cảm giác không gian trong xe dường như nhỏ lại, khiến cô không có chỗ dung thân.

Cô gái nhỏ còn chưa nói xong, Lý Thiệp đã duỗi tay kéo lấy tay cô bé, bắt ngồi ngay ngắn: "Ngồi yên, lần sau còn ầm ĩ như vậy, cậu sẽ không mang cháu theo nữa."

Cô gái nhỏ sợ hãi, cô bé không muốn bị nhốt ở trong nhà đọc sách đâu: "Cháu ngồi yên còn không được sao?"

Cố Ngữ Chân bị cô bé chọc cười, càng thêm đứng ngồi không yên.

Cô hơi nghiêng người về phía trước, tới gần Lý Thiệp, duỗi tay chỉ về phía trước: "Cho em xuống phía trước là được rồi."

Lý Thiệp nhìn cô một cái: "Mới lái xe ra ngoài chưa tới một phút."

Cố Ngữ Chân nghẹn lời: "Em thật sự rất gần..."

Lý Thiệp không thèm để ý lý do của cô: "Tôi đưa nó về trước, sau đó sẽ đưa em về."

Cô gái nhỏ hiển nhiên rất sáng suốt: "Đúng, đúng, rất nhanh sẽ về đến nhà em." Cô bé nói xong còn nháy mắt với cô.

Cố Ngữ Chân cảm thấy vừa không được tự nhiên lại vừa lo lắng.

Cô gái nhỏ rất nhanh liền về đến nhà, sau khi cô bé ra khỏi xe, trong xe nhất thời yên tĩnh, cô không có cách nào xem nhẹ sự tồn tại của anh.

Anh không nói lời nào, cũng không mở nhạc trong xe, cô chỉ có thể suy nghĩ xem nên nói cái gì: "Chuyện đụng xe lần trước, đã xử lý ổn thỏa rồi sao?"

Lý Thiệp một tay cầm vô lăng, tay còn lại đè lên cửa sổ xe: "Không có thời gian, giao cho người khác đem đi sửa."

Anh nói, ngón tay chạm vào ấn đường, cả tháng nay công tác phòng cháy ở quán bar xảy ra vấn đề, anh vẫn đang xử lý, bận đến mức không có thời gian ngủ.

Trong xe lại rơi vào yên tĩnh, có đèn đỏ phía trước liền dừng lại.

Cố Ngữ Chân thấy anh không nói gì, cũng không nói nữa.

Cô nhìn ra ngoài cửa xe, tầm mắt dừng lại phía trước, không biết lấy đâu ra dũng khí, hơi di chuyển tầm mắt dừng lại ở trên người anh.

Từ khi gặp lại anh, cô vẫn không có can đảm đem tầm mắt dừng lại trên người anh thật lâu.

Đây vẫn là lần đầu tiên dám nhìn anh mà không bị phát hiện.

"Có bạn trai chưa?"

"Hả?" Cố Ngữ Chân sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của anh qua kính chiếu hậu.

Cô cắn môi dưới, giống như làm chuyện xấu bị phát hiện, cúi đầu nói: "Không có."

Sau một hồi im lặng.

"Nên tìm rồi." Anh nói.

Đèn xanh phía trước sáng lên, anh nắm lấy vô lăng lái xe về phía trước, như gặp được một người bạn cũ, không có chuyện gì liền tuỳ tiện tán gẫu vài câu.

Gió thổi nhẹ qua, mang đến mùi thuốc lá thoang thoảng, còn có hương thơm của cỏ cây xung quanh.

Cố Ngữ Chân nghe xong chớp chớp mắt, giọng nói nhỏ dần: "Ừ, vẫn đang tìm."

Bất ngờ bị xối một chậu nước lạnh, làm cho cảm xúc khó kìm nén của cô bị đánh bay sạch sẽ.

Hai người không ai nói gì nữa, trong xe lại rơi vào trầm mặc.

Lý Thiệp rất nhanh đã lái xe đến dưới nhà cô.

Cố Ngữ Chân cởi đai an toàn: "Cảm ơn."

Tay Lý Thiệp vịn vào vô lăng: "Trong công việc nếu gặp vấn đề gì có thể tìm đến tôi, số điện thoại vẫn không thay đổi."

Cố Ngữ Chân nhớ lại thời điểm gọi cho anh trước kia, đương nhiên biết bây giờ anh nói như vậy chỉ là khách sáo.

Cô đeo túi xách lên, tay cầm lấy dây đeo, gật đầu: "Được, cảm ơn."

Cô đẩy cửa xe ra, bước nhanh vào hàng hiên như không có chuyện gì xảy ra, lúc leo lên cầu thang bước chân đột nhiên dừng lại.

Cô không nhịn được mà đứng ở trong bóng tối quay đầu nhìn lại.

Ánh trăng buông xuống, bên ngoài sáng ngời, xe anh từ từ lăn bánh.

Cô ở trong bóng tối, không rõ sự tồn tại.

Giống như trước kia, cô vẫn luôn nhìn theo bóng dáng của anh, nhìn anh ở trong tầm mắt chậm rãi cách cô càng xa.

Trong mắt anh chưa bao giờ có cô, nhưng là trong mắt cô từ trước tới giờ toàn bộ đều là anh.

Đây chính là sự khác biệt giữa thích và không thích.

Người anh thích, anh có thể chờ cô ấy thật lâu. Mà một người qua đường như cô, cũng chỉ có thể nhận được một câu sớm chút tìm bạn trai từ anh.

Cố Ngữ Chân đứng ở trong bóng tôi thật lâu, hốc mắt hơi ướt át, cảm giác được sự chua xót đã lâu không có.

***

Từ khi biết luật sư và Khương Y có quen biết, cô cũng không gặp lại vị luật sư kia nữa.

Cô không nhận điện thoại của Khương Y, trực tiếp thương lượng cùng công ty, bọn họ hiển nhiên sẽ không dễ dàng thả cho cô đi.

Cố Ngữ Chân chỉ có thể ngồi ngây ngốc ở nhà chờ đợi tin tức, không làm việc liên tục giống như trước kia, nháy mắt rảnh rỗi, thật là không kịp thích ứng.

Cố Ngữ Chân bất lực, nằm ở sô pha xem phim, di động bên cạnh "Ting" một tiếng.

Cô liếc mắt nhìn, "Bạn có một giao dịch chuyển khoản."

Cô thấy hơi kỳ lạ, ngồi dậy lấy di động qua, click mở thông báo, vuốt xuống, một con số năm theo sau là vài con số không.

Thế nhưng là năm mươi vạn.

Cố Ngữ Chân hoài nghi mình bị hoa mắt, khoảng thời gian này cô không có việc gì hết, không có khả năng là tiền lương.

Cô xem lại lần nữa, thực sự là năm mươi vạn!

Cô vội vàng bấm vào ảnh đại diện người gửi, tên người gửi là Vương Trạch Hào.

Vương Trạch Hào gửi tin nhắn: "Đây là số tiền lần trước chơi golf cậu thắng được, anh Thiệp bảo mình chuyển cho cậu."

Cố Ngữ Chân thực sự choáng váng, chỉ trong vòng hai giây, đưa cho cô năm mươi vạn?

Cô vội vàng nhắn lại: "Số tiền này mình không thể lấy được, cậu giúp mình trả lại đi!"

Cô không đợi người kia trả lời đã vội chuyển lại tiền, nhưng số tiền đã vượt quá hạn mức số tiền được phép giao dịch trong ngày.

Cố Ngữ Chân có chút sốt ruột.

Vương Trạch Hào bên kia nhắn lại: "Cậu cầm đi, chút tiền này là lòng thành của anh Thiệp, cậu chơi thắng ván đó, tiền chính là của cậu."

Cố Ngữ Chân nhắn lại một lần nữa, bên kia không có trả lời lại.

Cô sốt ruột quá, trực tiếp gọi điện thoại qua: "Vương Trạch Hào, Lý Thiệp ở bên cạnh cậu sao?"

"Đúng vậy." Vương Trạch Hào hơi ngạc nhiên, to giọng hét một câu: "Anh Thiệp, Cố Ngữ Chân tìm cậu này."

Trong điện thoại truyền đến âm thanh ầm ĩ, dường như từ tay người này chuyển sang tay người khác.

Cố Ngữ Chân thấp thỏm, tim đập càng thêm nhanh.

"...Lý Thiệp?"

Bên đó rất ồn ào, nhưng vẫn có thể nghe rõ được giọng nói của anh: "Ừ, làm sao vậy?"

Giọng nói của anh từ điện thoại truyền đến, có chút trầm thấp.

Cố Ngữ Chân suy nghĩ hơi hỗn loạn, lập tức mở miệng: "Lý Thiệp, số tiền này em không cần."

Đầu giây bên kia không nghe thấy anh trả lời, chỉ có tiếng ồn ào, cô không biết anh có nghe rõ mình nói gì hay không.

Cố Ngữ Chân điều hoà nhịp thở: "Anh đưa em số tài khoản, em đến ngân hàng đem tiền trả lại cho anh."

Lý Thiệp dường như không nghiêm túc nghe cô nói chuyện: "Đã nói thắng sẽ cho em."

Cố Ngữ Chân nóng nảy: "Số tiền này cũng quá nhiều rồi, anh đưa năm trăm là được rồi!"

Lý Thiệp hoàn toàn không quan tâm, có chút tuỳ ý nói: "Năm trăm? Em vũ nhục ai vậy?"

Cố Ngữ Chân á khẩu không trả lời được, dựa theo tính cách của anh, nhất định sẽ không lấy về, nói trong điện thoại cũng vô dụng.

Cô im lặng trong chốc lát, thay đổi suy nghĩ: "Được rồi, em nhận, cảm ơn anh." Nói xong, cô lập tức hỏi tiếp: "Anh đang ở bên ngoài sao?"

Tiếng nhạc bên kia càng lúc càng lớn, anh giống như không nghiêm túc lắng nghe cô nói cho lắm, chờ sau khi nghe được lời cô nói, tựa hồ không nghĩ cô sẽ hỏi như vậy: "Em muốn tôi?"

Cố Ngữ Chân vội vàng nghiêm túc trả lời anh, giống như trước kia, giọng nói trở nên mềm mại, mang theo tia thỉnh cầu: "Vâng, em rất muốn đến, có thể chứ?"

Giọng nói của cô vốn dĩ lạnh lùng, cô không phải kiểu con gái mềm yếu, bây giờ lại dùng giọng nói nhẹ nhàng mềm mại như vậy, có vẻ mập mờ không rõ.

Nếu bỏ qua mục đích thật sự chỉ là muốn trả lại tiền của cô, nghe cô nói như vậy thực giống như đang làm nũng với bạn trai.

Lý Thiệp dừng lại một chút, giữa hai ngón tay kẹp điếu thuốc, đưa đến bên môi mỏng hút một hơi, sau đó từ từ nhả khói.

Mi mắt anh rơi rũ xuống, đôi mắt khẽ nhúc nhích, tựa hồ đang nhớ đến khoảng thời gian trước đây, mở miệng nói: "Vậy em đến đây đi."

***

Mọi người có ai đoán ra chuyện trước kia là chuyện gì không:( tác giả cho nhiều hint quá ròi mà mãi không chịu nói