Anh Chẳng Thương Em Gì Cả

Chương 17



Edit: Hạ Du

Bên chóp mũi anh đều là mùi pheromone hoa oải hương nhàn nhạt trong máu, chỉ trong một giây hốt hoảng anh đã cảm nhận được dòng máu theo kẽ môi chảy vào miệng, Trác Lệ theo bản năng giơ tay lên.

"Đừng động." Có lẽ do có chút đau nên Ngôn Thù hơi nhíu mày lại, giọng nói cậu nghiêm túc: "Anh mau nuốt xuống đi."

Tầm mắt của Trác Lệ nhìn lên theo cổ tay gầy yếu của Ngôn Thù cho đến khi nhìn vào đôi mắt của người kia, trái cổ anh theo bản năng mà lăn một cái, đôi mắt cũng nhanh chóng nhìn về phía cổ tay Ngôn Thù.

Làn da Ngôn Thù vốn màu trắng lạnh, giờ đây máu tươi đỏ thẫm chảy xuống theo lòng bàn tay càng tôn làn da cậu thêm trắng.

Một chốc sau, Trác Lệ nghiêng đầu sang một bên, anh dùng ngón cái lau qua vết máu bên miệng mình, càng ngày càng không hiểu hành động này của Ngôn Thù là thế nào: "Cậu đang làm gì thế?"

Dứt lời, anh cầm chiếc áo mình vừa cởi để một bên lên, sau đó mạnh bạo xé ra một miếng vải rồi đưa tay bắt lấy cổ tay Ngôn Thù, buộc miếng vải vào bàn tay đang không ngừng chảy máu của cậu, đồng thời nói: "Điên rồi à?"

"Anh mới điên rồi."

Động tác của Trác Lệ thật sự đừng nói đến hai chữ nhẹ nhàng, Ngôn Thù còn đau đến hít mạnh một hơi, cậu muốn vùng bàn tay của mình ra nhưng sức của Trác Lệ thật sự quá lớn, cậu hoàn toàn không giãy ra được nên chỉ dành nhịn đau dùng giọng hơi run nói: "Anh có thể nhẹ một chút không, đau quá."

Động tác của Trác Lệ hơi ngừng lại.

Bình thường khi bọn họ làm nhiệm vụ, bị thương chỉ là chuyện bình thường như cơm bữa, bên ngoài nào có thuốc chữa thương gì tốt, bọn họ đều tùy tiện dùng vải bố buộc một cái coi như xong chuyện.

Anh suýt chút nữa đã quên mất Ngôn Thù là một Omega.

Nhớ lại điều này, pheromone đặc biệt thuộc về Omega trong không khí dường như càng thêm nồng hơn.

Động tác trên tay Trác Lệ không tự chủ buông nhẹ hơn một chút, anh hơi ngừng thở nói: "Xin lỗi." Dứt lời, nghĩ tới gì đó, anh lại dùng động tác cứng ngắc thắt một cái nơ con bướm cho Ngôn Thù.

Nghĩ tới Trác Lệ vì mình mới bị thương, Ngôn Thù khoát tay rồi không so đo với anh nữa.

Đương nhiên Ngôn Thù cũng chú ý tới cuối cùng Trác Lệ đã thắt cho mình một cái nơ con bướm, cậu có hơi bất ngờ nhíu mày cười nói: "Không nhìn ra anh còn biết thắt nơ đấy."

"Hử?" Trác Lệ lấy bao thuốc lá trong túi áo ra, nhưng anh lại đổi ý vì nghĩ tới vừa rồi mình bị rơi vào trong hồ nên thuốc đã ướt hết rồi.

Ngôn Thù ngồi xuống cạnh Trác Lệ rồi nhìn nơ con bướm trên tay mình một lượt, sau đó cười lên: "Em con tưởng là trai thẳng như anh chỉ biết thắt nút chết thôi chứ."

Cậu vừa nói vừa nhìn vào mắt Trác Lệ: "Chẳng lẽ đây chính là cơ bắp dịu dàng trong truyền thuyết sao?"

Ánh mắt Ngôn Thù vừa trong vừa sáng, bên trong là ý cười giảo hoạt không thể che giấu được, giống như là một ngôi sao nhỏ.

Đáng thương đội trưởng Trác đã độc thân nhiều năm từ trong bụng mẹ, số lần nói chuyện với Omega có thể đếm được trên đầu ngón tay. Trước đây không cảm thấy gì, bây giờ bỗng nhiên đối diện với nụ cười của Ngôn Thù anh chỉ cảm thấy căng thẳng, có một loại tình cảm không nói rõ được đang tràn ra trong tim, anh lại vô ý thức đưa tay sờ gói thuốc lá trong túi.

Ngôn Thù cũng không chú ý tới sự khác thường này của Trác Lệ, cậu hơi nghiêng về sau anh để nhìn lưng anh rồi hỏi: "Anh có cảm thấy thoải mái hơn chút nào không?"

Trác Lệ hơi sững sờ: "Cái gì?"

Ngôn Thù chỉ chỉ vào vết thương trên người Trác Lệ, chỉ thấy trong mấy phút ngắn ngủi, màu tím đen đáng sợ vừa nãy đã nhạt đi rất nhiều, cậu thở phào nhẹ nhõm nói: "Cơn đau có dịu đi không?"

Lúc này Trác Lệ mới muộn màng nhận ra gì đó, anh cũng lập tức cúi đầu nhìn xuống vết thương bị ong độc đốt trên người mình, phát hiện thấy rõ ràng vết thương đã dần dần có dấu hiệu khép lại: "Thế này là thế nào?"

Vẻ mặt anh phức tạp, trong mắt có chút kinh ngạc rồi ngẩng đầu nhìn về phía Ngôn Thù: "Cậu..."

Lời còn chưa dứt, anh mắt anh lại lần nữa rơi vào trên bàn tay bị thương của Ngôn Thù.

Kết hợp với hành động vừa rồi của cậu, anh đã đoán ra được điều gì đó.

Dường như hiểu được Trác Lệ muốn hỏi cái gì, đầu tiên Ngôn Thù hơi ngây ra, sau đó mượn động tác cúi đầu để che dấu sự không tự nhiên trong ánh mắt, rồi cậu thoải mái quơ quơ tay mình trước mặt Trác Lệ cố ra vẻ ung dung nói: "Không nghĩ tới đúng không, em cũng có dị năng!"

Trác Lệ nhìn chằm chằm Ngôn Thù, anh hơi động môi như muốn hỏi điều gì đó.

"Anh em ơi, tìm thấy rồi, tôi tìm thấy rồi, bọn họ ở đây!!!"

Nhưng mà ngay lúc này, trên một cây cổ thụ trên đường xuống cách đó không xa, Bạch Minh Cách vừa dùng một tay bám vào dây leo quấn trên thân cây, vừa đưa lưng về phía hai người vẫy tay một cách vô cùng phấn khởi và hét to...

"Mau tới đây mau tới đây!!!"

Ngôn Thù và Trác Lệ sững sờ một chút, hai người nhìn về phía tiếng nói theo bản năng.

Đương nhiên Ngôn Thù biết Trác Lệ nhất định có rất nhiều nghi ngờ, nhưng cậu cũng chỉ hơi động môi rồi nói: "Trác Lệ, anh..."

Trác Lệ nhanh chóng đứng dậy từ tảng đá sau đó tìm áo ngoài của mình mặc vào, đồng thời anh cũng nhỏ giọng nhanh chóng nói với Ngôn Thù: "Lát nữa đừng nói chuyện này ra."

Ngôn Thù 'Hả?' một tiếng theo bản năng, Trác Lệ lấy ra một viên kẹo từ trong túi, anh cúi đầu đưa cho Ngôn Thù nói: "Là tôi phải nói cảm ơn với cậu."

Nhìn viên kẹo nằm trong tay Trác Lệ, trên mặt Ngôn Thù hiện lên vẻ cảm động.

Chỉ trong mấy giây, một loạt tiếng bước chân hỗn loạn do chạy nhanh vang lên, nhóm người Lâm Quang xuất hiện trong tầm mắt hai người, mấy người nhanh chóng chạy tới bên cạnh bọn họ.

"Anh Trác, Ngôn Thù!"

"Đậu má, cuối cùng cũng tìm thấy hai người rồi!!!"

"Trời ơi, tôi suýt bị hù chết rồi." Lâm Quang khom người chống tay lên đầu gối thở dốc nhưng trên mặt vẫn mang theo dáng vẻ sợ hãi: "Cuối cùng cũng tìm thấy hai người rồi."

Hồ Nhã nhìn Ngôn Thù và Trác Lệ từ trên xuống dưới một lần, nhìn thấy cả người hai người đã ướt đẫm, trên người còn có vết máu loang lổ thì giọng nói cũng bắt đầu khẩn trương hơn: "Sao rồi, cả hai đều bị thương sao?"

Vừa nói cô vừa chú ý tới tay của Ngôn Thù rồi giật mình nói: "Cái này sao mà bị thương?"

"Không sao ạ, là lúc ngã xuống em không cẩn thận bị đụng phải ạ." Ngôn Thù không để bụng cười một tiếng nói: "Chị yên tâm đi, anh Trác đã băng bó cẩn thận cho em rồi."

Lúc này Hồ Nhã mới thở phào nhẹ nhõm, rồi ánh mắt cô lại dừng trên người Trác Lệ nói: "Anh Trác, anh thì sao, bị thương chỗ nào không?"

Ngôn Thù liếc nhìn Trác Lệ một cái.

Trác Lệ lắc đầu, trên mặt anh vẫn là vẻ lạnh lùng: "Tôi không sao, Tăng Nghệ Kỳ đâu?"

"Sợ chúng em để lỡ mất hai người nên Lão Tăng vẫn còn ở bên dưới đợi." Lâm Quang giải thích: "Lúc hai người nhảy xuống chúng em đều bị dọa sắp chết mất. Cũng may là Bạch Minh Cách đoán được phía dưới có một cái hồ nên sẽ không xảy ra chuyện gì quá lớn, vì vậy chúng em đi dọc theo đường núi để xem có may mắn tìm được hai người không."

Nói tới đây cậu ta cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cậu ta dùng tay lau mạnh mồ hôi trên chán rồi thở phào: "May quá may quá."

Hai mươi phút sau.

Trước khi cơn mưa rơi như thác đổ, mấy người thành công về đến trên xe.

"Đồng chí Tiểu Ngôn, qua chuyện ngày hôm nay tôi thật sự phải nhìn cậu bằng cắp mắt khác xưa rồi." Lâm Quang dựa vào cửa xe chỗ phó lái rồi đưa tay lấy một hộp thuốc lá từ trong xe ra, sau khi xé lớp bọc túi bóng ra, đầu tiên cậu ta đưa cho Trác Lệ một điếu rồi mới tiếp tục nói: "Cậu là dũng sĩ, chỗ đấy cao như vậy và cậu cũng dám nhảy xuống."

Lâm Quang bội phục Ngôn Thù từ tận đáy lòng, nhất là sau khi biết đầu đuôi câu chuyện, cậu ta dựng một ngón tay cái lên cho Ngôn Thù nói: "Chuyện hôm nay chúng tôi phải nói cảm ơn với cậu rồi."

Đúng là may mà có Ngôn Thù phản ứng kịp, nếu như không phải cậu quyết đoán đập vỡ cửa sổ rồi nhảy xuống, sớm muộn những con ong độc kia cũng sẽ chiếm cứ toàn bộ tầng ba, đến lúc đó nếu bọn họ muốn chạy ra ngoài đã không còn phải là một chuyện dễ dàng nữa.

"Không có gì, chỉ thuận tay làm mà thôi." Ngôn Thù cười khoát tay, cậu vừa nhận lấy khăn lông Hồ Nhã đưa tới lau khô tóc vừa nhìn về phía Trác Lệ, thấy người kia đã lấy bật lửa ra, cậu ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Trác Lệ, anh..."

"Hử?" Trác Lệ liếc mắt nhìn cậu: "Sao vậy?"

Ngôn Thù muốn nói anh đang bị thương nên tốt nhất đừng nên hút thuốc, nhưng lời vừa đến bên miệng cậu lại nghĩ tới bây giờ mọi người đều không biết Trác Lệ bị thương, cậu không thể làm gì hơn là nói một câu ám chỉ: "Anh... có thể đừng hút thuốc lá không?"

Dừng một chút cậu lại chỉ vào cổ họng của mình nói: "Em thấy cổ họng hơi khó chịu."

Trác Lệ hơi nhíu mày, yên lặng một lát, anh đưa tay lên cầm thuốc lá từ bên miệng xuống, giọng nói lạnh nhạt: "Được."

Lâm Quang bên cạnh thấy vậy cũng vội vàng nhét thuốc lá vào trong hộp thuốc, không chỉ như vậy, cậu ta còn đoạt lấy cả điếu thuốc trên tay Trăng Nghệ Kỳ rồi nói: "Khó chịu hả? Vậy chúng tôi cũng không hút nữa!"

"Nên không hút từ lâu rồi." Hồ Nhã cười nói: "Mấy người các cậu không nhân lúc còn sớm mà cai thuốc đi, nếu không sau này hết hi vọng thoát ế thì đừng trách chị đây không nhắc."

"Cái này là thật, nhưng mà cậu nói xem cả một năm chút tôi đều ra ngoài làm nhiệm vụ, lấy đâu ra thời gian yêu đương ngọt ngào chứ." Nói tơi đây, Lâm Quang thở dài một cái sau đó nhìn về phía Tăng Nghệ Kỳ: "Mấy người chúng ta không tốt số bằng lão Tăng, người này từ khi bé xíu đã định hôn ước, tôi chỉ biết ngưỡng mộ thôi."

Tăng Nghệ Kỳ vô cùng kiêu ngạo hất tóc mái không tồn tại trên trán nói: "Không còn cách nào, có thể do tôi quá xuất sắc ấy mà."

"Được rồi, như thế nữa là lôi ra chém đấy."

Hồ Nhã liếc Tăng Nghệ Kỳ một cái rồi quả quyết dời đề tài làm người ta đau lòng này đi, cô nhìn về phía Trác Lệ hỏi: "Anh Trác, bây giờ chúng ta đi đâu?"

Vừa dứt lời, tia chớp uốn lượn phá trời, sau đó tiếng sấm vang lên, trong gió cũng mang theo hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống.

Ngôn Thù mở miệng nói: "Đến nhà em đi, ở ngay gần đây thôi, lái xe mười phút có thể đến được."

"Được, anh Trác lái xe đi." Hồ Nhã nói: "Tiểu Thù, em ngồi ghế lái phụ chỉ đường đi."

Trên đường trở về mưa càng ngày càng lớn, Ngôn Thừa tựa lưng vào ghế nhìn về phía cửa sổ, nghĩ tới gì đó, cậu lấy viên kẹo Trác Lệ cho mình từ trong túi ra.

Là viên kẹo đầu tiên cậu đưa cho Trác Lệ, vị bạc hà.

Ngôn Thù mở lớp gói kẹo ra rồi thả kẹo vào miệng.

Không ngờ còn có chút vị ngọt.