Anh Chẳng Thương Em Gì Cả

Chương 7



"Chạy đi, mau chạy đi!!!"

"Còn ngây người ở đó làm gì hả!!!"

"Yêu đương tán tỉnh cũng phải biết phân biệt trường hợp chứ!!!"

Tiếng gào thét của Bạch Minh Cách tùy ý vang vọng trong khu rừng, nhưng chỉ qua mấy giây ngắn ngủi cậu ta đã cách hai người không đến mười mét, hơn nữa chỉ vừa chớp mắt tiếp thôi cậu ta lại dùng tốc độ cực nhanh nhảy lên cành cây trên đỉnh đầu Trác Lệ và Ngôn Thù sau đó nhảy xuống dưới.

Tiếng cành lá rào rào, trừ những lá cây ra Ngôn Thù còn loáng thoáng nhìn thấy có gì đó rơi xuống từ trong túi Bạch Minh Cách, cậu vô ý thức đưa tay ra chộp một cái, vậy mà là một quả táo.

Ngôn Thù nhìn Bạch Minh Cách rồi lại hỏi ra nghi vấn giống ban nãy: "Cậu là khỉ à?"

Bạch Minh Cách tức giận giành lại trái táo trong tay Ngôn Thù rồi gào to: "Cậu mới là khỉ, cả nhà cậu đều là khỉ!"

Ngôn Thù cạn lời: "Không phải thì không phải, cậu dữ vậy làm gì chứ."

"Chạy mau!" Bạch Minh Cách thở gấp một hơi, trên trán toàn là mồ hôi: "Phía sau toàn là tang thi, còn có dây leo biến dị nữa!"

Vừa dứt lời, lỗ tai Trác Lệ đã động động giống như nghe được động tĩnh gì đó, sau đó sắc mặt anh hơi đổi rồi trực tiếp tóm lấy cổ áo Ngôn Thù kéo cậu chạy về phía đường quốc lộ.

Không đến mấy giây, từ trong bụi cỏ có âm thanh rào rào truyền tới, ngoài ra, từ chỗ sâu trong rừng phía sau lưng họ, mặt đất đã mơ hồ bắt đầu chấn động. Ngôn Thù khó mà chống lại nên cứ vậy bị Trác Lệ xách đi, cố lắm cậu mới có thể quay đầu nhìn lại một cái. Mượn ánh trăng yếu ớt, Ngôn Thù có thể nhìn thấy có rất nhiều tang thi đang đuổi về phía bọn họ, tốc độ của những tang thi kia rất nhanh, mắt thường có thể thấy được chúng nó đã cách bọn họ càng ngày càng gần, âm thanh chấn động kia phát ra do có một lượng lớn tang thi đang chen chúc giẫm lên mặt đất.

"Xảy ra chuyện gì!" Trác Lệ đổi một tư thế khác, anh dùng cánh tay vòng qua eo Ngôn Thù làm hai chân cậu không chạm đất, như này lúc chạy anh cũng cảm thấy thuận tiện hơn.

Bạch Minh Cách nói: "Đằng sau có một vườn cây ăn quả nên tôi đi hái mấy quả."

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, từ trong bụi cỏ tươi tốt có một cành dây leo màu xanh sẫm bất thình lình phóng ra ngoài, không đợi mấy người kịp phản ứng, nó trực tiếp trói mắt cá chân Bạch Minh Cách lại. Bạch Minh Cách nhất thời không kịp đề phòng, tư thế nhảy lên dừng lại rồi chợt bị quăng mạnh trên mặt đất phát ra một tiếng 'bịch' rất lớn.

Lấy một loại thảm trạng đập mặt xuống đất mà ngã xuống.

Ngôn Thù nhìn thấy cảnh này không tự chủ mà nhíu chặt mày, đến cậu cũng cảm thấy mặt mình hơi âm ỉ đau.

"Đội trưởng Trác, cứu tôi với!!"

Bạch Minh Cách phát ra âm thanh đau đớn rồi bắt đầu dốc sức vùng vẫy cái chân bị trói của mình, nhưng mà không đợi cậu ta giẫy được mấy cái đã có thêm rất nhiều dây leo hiện ra từ trong bụi cỏ nhanh chóng bọc Bạch Minh Cách lại vô cùng chặt chẽ.

Lúc này, tay trái Trác Lệ hơi động, trong không khí lập tức nhưng tụ ra mấy lưỡi dao băng sắc bén, sau đó lưỡi băng theo ý Trác Lệ mà động, một lát sau chúng nó đồng loạt chặt đứt toàn bộ những dây leo đang buộc chặt Bạch Minh Cách.

Phản ứng của Bạch Minh Cách cũng coi là nhanh chóng, cậu ta vội vàng giãy ra khỏi đám dây leo rồi dùng mấy giây ngắn ngủi bò dậy, mang theo mặt mũi đen nhẻm tiếp tục chạy về phía đường quốc lộ, ấy vậy mà động tác còn nhanh nhẹn hơn Trác Lệ một chút.

Ba giây sau, mấy người thành công xông tới bên hàng rào quốc lộ, Trác Lệ không chút suy nghĩ trực tiếp ném Ngôn Thù đi lên rồi đưa tay nắm lấy lan can, sau khi nghiêng mình nhảy lên, anh lại lần nữa xách theo Ngôn Thù tiếp tục chạy.

Ngôn Thù cảm thấy bản thân cậu như một con búp bê bị lăn qua lăn lại vậy, bị Trác Lệ vừa ném vừa tóm làm chính bản thân cậu cũng cảm thấy có hơi choáng váng.

"Cái đó." Ngôn Thù giơ tay lên bày tỏ: "Không thì anh để em xuống chạy đi, tốc độ của em cũng không chậm đâu."

Nhưng Trác Lệ căn bản không hề trả lời cậu. Nhóm người Lâm Quang cách đó không xa phát hiện ra hành động này nên cũng vội vàng đi lên, đâu tiên cậu ta nhìn Bạch Minh Cách mặt đầy tro bụi, sau đó nhận ra được gì đó nên vội vàng hỏi: "Sao vậy?"

Trác Lệ trực tiếp ném Ngôn Thù đến trước mặt Lâm Quang, lời ít ý nhiều mà ra lệnh: "Nơi này không an toàn nữa rồi, lên xe."

Lời nói vừa dứt, Hồ Nhã đứng ở đỉnh đầu xe thả ống nhòm trong tay xuống, nói với Trác Lệ: "Anh Trác, cộng hết lại có khoảng tám mươi con."

"Còn may còn may." Bạch Minh Cách dùng cả tay và chân leo lên xe bán tải rồi kiệt sức nằm trên nền xe, cậu ta đưa một bàn tay lên cố gắng lau mồ hôi trên trán, nói: "Không tính là quá nhiều."

Chỉ trong một giây Ngôn Thù cũng bị Lâm Quang che chở lên xe bán tải, đầu tiên cậu xoa xoa vòng eo vừa bị Trác Lệ siết đỏ rồi mới đưa tay ra chọc chọc vào bả vai Bạch Minh Cách, nhắc nhở: "Có phải là cậu quên gì rồi không?"

"Hả?" Bạch Minh Cách mờ mịt quay đầu lại, đồng thời cậu ta cũng lấy một quả lê nhỏ từ trong cái túi phồng phồng của mình ra gặm một cái: "Cái gì?"

Ngôn Thù chỉ về phía quốc lộ bọn họ vừa mới bò lên: "Bên kia còn có một đám nữa."

Bạch Minh Cách: "..."

Chỉ qua thời gian mấy hơi thở ngắn ngủi, tình cảnh bên ngoài xe bán tải đã trở nên vô cùng hỗn loạn, đã có ít nhất hai mươi con tang thi leo lên từ phía lan can, phía sau cũng lục tục có những con khác đang leo lên, trong bóng tối rất khó để phán đoán rốt cuộc bên dưới còn có số lượng bao nhiêu.

Những tang thi này thấy được người sống thì giống như mãnh thú đánh hơi được mùi máu tanh, bọn nó đã không có ý thức của chính mình từ lâu, virus ký sinh khống chế mọi thứ của bọn nó, trên gương mặt màu xám xanh toàn là máu đen, móng tay vừa cứng rắn vừa sắc bén, miệng há to, hốc mắt trống rỗng tìm kiếm người có thể cắn nuốt.

May mắn chiếc xe bán tải này đủ cao, trốn ở bên trên tang thi sẽ tạm thời không leo lên được.

Hồ Nhã từ trên mui xe nhảy lên toa xe, đầu tiên cô xoay người về phía sau, chỉ một chốc một quả đấm bọc lửa đã đập về phía các tang thi leo lên từ phía đuôi, sau đó cô vạch miếng vải đen ở trên đuôi xe rồi nhanh chóng lấy ra hai cây súng tiểu liên từ bên trong ném cho hai người Lâm Quang và Tăng Nghệ Kỳ: "Lão Lâm, Lão Tăng, đón lấy."

Dứt lời, tự bản thân cô cầm lấy một khẩu súng rồi nhảy lên nóc xe một lần nữa, bắt đầu bắn càn quét về phía tang thi đang xông tới.

Mặc dù đã cài đặt chốt giảm thanh nhưng âm thanh phát ra từ mấy cây súng bắn càn quét liên tiếp không ngừng cũng rất to. Ngôn Thù thì vẫn ổn, nhưng Bạch Minh Cách thì đã rúc vào một góc, trong tay cậu ta còn cầm một quả lê gặm được một nửa mà run lẩy bẩy.

Vì để quan sát thuận lợi hơn, Ngôn Thù đứng lên nhìn về phía xung quanh.

Tình huống không được coi là tệ, không nói đến hỏa lực bên này hỏa lực của bọn họ rất đầy đủ, bên kia thân thủ của Trác Lệ cũng tốt đến làm người ta tặc lưỡi, anh hoàn toàn không cần súng mà chỉ sử dụng vũ khí lạnh trong bao vũ khí buộc trên chân, vừa lách mình thôi đã có thể giết chết một con tang thi chứ nói chi là anh còn phối hợp với dị năng của mình, tốc độ ra tay nhanh mà gọn làm cho người ta nhìn đến hoa mắt.

Dựa theo tiến độ như này, không cần bao lâu nữa bọn họ đã có thể giết mở ra một con đường để bắt đầu rút lui.

Từ đầu đến cuối ánh mắt của Ngôn Thù vẫn dừng trên người Trác Lệ.

Anh rất mạnh

Là Alpha mạnh nhất trong tiểu đội này.

Thậm chí, Ngôn Thù cảm thấy giá trị sức mạnh của Trác Lệ đã có thể đứng vào top 3 những Alpha mà cậu biết, có thể còn cao hơn.

"Cậu đừng ngồi sát như vậy."

Sau khi xác định sẽ không có vấn đề lớn gì, Ngôn Thù thu ánh mắt của mình lại rồi nhìn về phía Bạch Minh Cách nói: "Coi chừng tang thi sẽ leo lên theo cạnh xe, ôm lấy đầu cậu rồi cắn một cái đấy."

Bạch Minh Cách run rẩy, cậu ta nhanh không chút nghĩ ngợi dán lên vị trí tấm ngăn giữa các buồng xe.

Ngôn Thù phát hiện ra một chuyện rất vui, nhóm người Lâm Quang bên ngoài bắn một phát súng, Bạch Minh Cách sẽ run một cái. Nếu như bắn quét liên tục thì cậu ta sẽ không ngừng run rẩy.

Ngôn Thù có chút hiếu kỳ ngồi xổm xuống bên cạnh cậu ta hỏi: "Cậu sợ súng hay là sợ âm thanh súng phát ra vậy?"

Bạch Minh Cách run tay đưa quả lên bên miệng, nói: "Ông... Ông đây không sợ gì cả."

Hiển nhiên Ngôn Thù không tin, cậu 'À' một tiếng, sau đó lấy từ trong túi ra một miếng socola nhỏ đưa tới cạnh Bạch Minh Cách: "Đổi với cậu một quả táo."

Bạch Minh Cách đưa tay nhận lấy rồi lấy một quả táo ra từ trong túi, thân thiện tiến thành trao đổi vật phẩm với Ngôn Thù.

Một lát sau, Tăng Nghệ Kỳ quả quyết thu súng, sau đó anh ta mở cửa xe buồng lái ra, lớn giọng nói: "Anh Trác, Lâm Quang, lên xe!"

"Được." Lâm Quang trả lời một tiếng, cậu ta bắn một phát súng vào con tang thi đang nào tới, sau đó dùng một tay bám chặt tay bám nhảy lên trên xe.

Hồ Nhã ở trên mui xe nói: "Lâm Quang, chú ý phía sau xe, chúng ta chuẩn bị rút lui."

Lâm Quang ra dấu 'OK' rồi kê súng ở đuôi xe, liên tục bắn quét tang thi ở phía sau.

"Anh Trác!" Tăng Nghệ Kỳ khởi động xe, sau khi đạp mạnh ga, anh ta hạ cửa kính xe xuống rồi hô: "Mau lên xe!"

Từ lúc bắt đầu, Trác Lệ vẫn luôn là nhân vật bọc hậu, lúc này, chờ xác định được các đội viên của mình đã ở trên xe xong anh mới bắt đầu lùi về phía xe, các tang thi trên quốc lộ phần lớn đã bị bọn họ dọn dẹp xong, nhưng ở dưới quốc lộ vẫn đang có tang thi liên tục leo lên.

Trác Lệ quay người quét chân làm cho mấy tang thi đang xông lên ngã xuống mặt đất, xe bán tải đã bắt đầu lái về phía trước, Trác Lệ thu dao lại rồi nhanh chóng chạy về phía sau, sức bật của anh thật sự rất mạnh, chỉ dùng mấy giây ngắn ngủi đã đuổi kịp được xe, Lân Quang đưa hai tay về phía anh, Trác Lệ cầm lấy tay cậu ta, mũi chân đạp trên mặt đất rồi nhảy lên giữa không trung.

Nhưng vào lúc này, biến cố xảy ra!

Từ trong bụi cây rậm rạp hai bên đường bỗng nhiên có mấy dây leo to bằng cánh tay người trưởng thành xông ra, trong đó còn có hai dây leo cuốn lấy tang thi hai bên đường đưa lên trên xe. Tốc độ xông ra kia cực nhanh, tất cả mọi người gần như đều không kịp phản ứng, chỉ trong chớp mắt tang thi đã bị đưa tới sau lưng Trác Lệ, con tang thi kia há to miệng, chuẩn bị cắn tới cổ Trác Lệ.

Con người Lâm Quang co lại, cậu ta hoàn toàn không kịp giơ súng lên: "Anh Trác!!!"

Nhưng ngay giây sau, ánh mắt cậu ta phát hiện sau lưng mình dường như có một bóng người thoáng qua, sau đó, tiếng súng 'Pằng' một tiếng vang lên sát bên tai cậu ta.

Tang thi sắp cắn đến Trác Lệ bị nổ đầu tại chỗ, dòng máu đỏ nhạt đổ ập xuống rơi vãi trên hai người Lâm Quang và Trác Lệ.

Bạch Minh Cách khiếp sợ nhìn về phía Ngôn Thù.

Chỉ thấy không biết từ lúc nào Ngôn Thù đã chạy tới cạnh hộp vũ khí, cậu cầm trên tay một cây súng lục, nhanh chóng lên nòng sau đó nổ súng về phía dây leo, động tác rất thành thạo.

Lại một tiếng 'Pằng' nữa truyền tới.

Sau kinh ngạc một chút, Trác Lệ cũng nhanh chóng tỉnh lại, dao sắc trong tay anh cũng lóe lên rồi cắt đứt một dây leo khác, vào lúc này Lâm Quang cũng tiến lên đạp bay con tang thi đã chết không thể chết hơn kia ra ngoài.