Anh Chẳng Thương Em Gì Cả

Chương 9



Hôm sau.

Khi Lâm Quang và Tăng Nghệ Kỳ đi dò đường, họ phát hiện ra một khu nhà trọ nhân viên trong trạm phục vụ, bên trong còn có bình nóng lạnh năng lượng mặt trời, sau khi mấy người lần lượt tắm lại một lần nữa, Hồ Nhã tìm tới cho Ngôn Thù một bộ quần áo vừa người, còn có một đôi giày thể thao không to hơn size của cậu bao nhiêu, ăn mặc như này hành động sẽ tiện hơn nhiều.

Sau khi thay quần áo xong, Ngôn Thù xách giày của Trác Lệ ra: "Này, trả anh."

Trác Lệ đưa tay nhận lấy.

"Anh sao rồi?" Ngôn Thù có hơi không hiểu đi theo sau Ngôn Thù nói: "Em cảm thấy bắt đầu từ sáng nay anh đã có chút quái quái."

Trác Thù quay đầu nhìn cậu: "Cậu cứ đi theo tôi làm gì?"

Ngôn Thù không hiểu nói: "Không thì em đi đâu?"

Trác Lệ cũng trầm mặc một chút, sau đó anh hất cằm về phía xe bán tải bên kia, nói: "Về xe ngồi đi."

"Không được, em muốn đi đi lại lại." Ngôn Thù đấm đấm bả vai của mình nói: "Cứ ngồi mãi ở trên xe làm cả người em sắp cứng lại rồi."

Hôm nay rạng sáng năm giờ có một cơn mưa nhỏ, bây giờ mặc dù mưa đã ngừng, nhưng thời tiết vẫn có chút âm u, mây đen vừa dày vừa năng giăng kín chân trời, trong không khí có cảm giác lạnh lẽo len lỏi.

Trác Lệ liếc nhìn đồng phục bệnh nhân Ngôn Thù vừa mới thay ra trong tay cậu, nghĩ tới điều gì đó, anh lại hỏi tiếp: "FL này nghĩa là gì vậy?"

"Cái gì?" Ngôn Thù vô thức nhìn về phía vạt áo đồng phục bệnh nhân theo ánh mắt của Trác Lệ, lúc này cậu mới phản ứng lại nói: "Cũng không có ý nghĩa gì, nói thế nào nhỉ, đây chính là tên trong phòng bệnh của em."

Trác Lệ có hơi khó hiểu: "Trong phòng bệnh còn có tên à?"

Ngôn Thù giống như có hơi xấu hổ, câu xoa xoa tai mình nói: "Cũng không phải, đây là tên do em tự lấy. Khi đó em mới mười hai tuổi, có hơi trẻ trâu, cảm thấy bản thân cần có một biệt hiệu cho nên lấy một cái tên thế này."

Trác Lệ: "... Vậy nghĩa của FL là?"

Ngôn Thù ngẩng đầu nhìn về phía Trác Lệ: "Nghĩa là Flower, nhưng mà em thấy nó dài quá, không đủ thần bí, còn thiếu mấy phần uy hiếp nữa cho nên lấy hai chữ cái tiếng anh FL đầu tiên này."

Dừng một chút, không đợi Trác Lệ tiếp tục mở miệng Ngôn Thù đã lập tức giải thích cặn kẽ đến cùng, cậu nói: "Có phải anh còn muốn hỏi tại sao em lại dùng tên tiếng anh Flower này không? Bởi vì pheromone của em là hoa, anh có ngửi thấy không?"

Ngôn Thù thẳng thắn đưa ra thắc mắc như vậy làm Trác Lệ hơi sững sờ một chút.

Anh thật sự nghĩ không ra, rốt cuộc tại sao Ngôn Thù có thể mặt không đỏ tim không đập nhanh há miệng ngậm miệng đều treo chữ pheromone ở bên miệng như vậy chứ.

Đối với Omega mà nói, pheromone thật sự là cái riêng tư của riêng tư.

Nhưng dường như Ngôn Thù không cảm thấy cái này có gì phải xấu hổ cả, cậu không chỉ chủ động đi ngửi pheromone của anh, thâm chí còn hỏi anh có ngửi thấy pheromone của cậu hay không.

Trong lúc nhất thời, Trác Lệ hoàn toàn không biết trả lời vấn đề này của Ngôn Thù như thế nào.

"Anh không ngửi thấy à?" thấy Trác Lệ vẫn không lên tiếng, Ngôn Thù có hơi khó hiểu nhíu mày, cậu theo bản năng sờ vào gáy mình, giống như có hơi khó hiểu rồi lầm bầu lầu bầu nói: "Hình như pheromone của em thật sự có hơi nhạt, nhưng cũng không đến nỗi không ngửi thấy chút nào chứ?"

Nói tới đây, cậu tiến lên một bước, đột nhiên kéo gần khoảng cách với Trác Lệ.

Một mùi thơm hoa oải hương nhàn nhạt theo không khí phảng phất nơi chóp mũi.

Một mùi hương thoải mái dễ chịu, thơm mà không ngán.

Giống như gặp đại địch, Trác Lệ đột nhiên lùi về sau mấy bước, anh cau mày nhìn về phía Ngôn Thù, trên mặt hiếm khi hiện lên một chút... luống cuống khả nghi.

Từ đầu đến cuối Trác Lệ vẫn nhăn chặt mày, anh rủ mắt nhìn Ngôn Thù đang mang vẻ mặt không hiểu gì, một lúc sau, anh nửa không biết làm sao nói ra một câu: "Cậu làm gì thế?"

"Anh làm gì vậy?"

Thấy Trác Lệ đột nhiên làm ra động tác lùi về phía sau dữ dội như vậy, vẻ mặt Ngôn Thù đầy sự khó hiểu nói: "Em cho anh ngửi pheromone của em một chút. Anh có nhiều câu hỏi như thế, miễn cho sau này lại muốn hỏi nữa, không bằng hôm nay chúng ta nói một lần cho xong hết đi."

"Tôi..." Trác Lệ ấn một cái lên trán, sau khi đè sự luống cuống kia xuống, giọng nói của anh còn tính là tỉnh táo: "Không phải tôi muốn hỏi cậu cái này, cũng không định hỏi cậu cái này."

"Hả?" Ngôn Thù: "Vậy anh muốn hỏi cái gì?"

Trác Lệ nhìn Ngôn Thù mấy giây nói: "Thôi."

Ngôn Thù thấy anh vừa muốn nói vừa không muốn nói, chỉ đành "Ồ" một tiếng, nhưng sau đó cậu lại hỏi thêm một câu: "Vậy rốt cuộc anh có ngửi thấy không?"

Vừa nói, cậu vừa giống như còn có hơi lo lắng: "Trời ạ, pheromone của em sẽ không nhạt đến ngay cả Alpha cũng không ngửi thấy chứ, thế này sau này em tìm người yêu thế nào được."

Trác Lệ: "..."

"Có thể ngửi được." Trác Lệ đã có thể chắc chắn Ngôn Thù là một đứa nhỏ có tư duy hồn nhiên, anh không thể làm gì khác hơn là nói: "Là mùi hoa oải hương."

"Đúng, chính là hoa oải hương!" Ngôn Thù thở phào nhẹ nhõm: "Anh cảm thấy thế nào?"

Trác Lệ không hiểu: "Cái gì thế nào?"

Ngôn Thù: "Có thơm không á?"

Trác Lệ cảm thấy anh rất khó để đuổi theo được phương thức nói chuyện của Ngôn Thù, thậm chí có thể nói là khó mà đỡ được. Hết lần này tới lần khác người kia lại vô cùng chân thành không mang theo chút ý quyến rũ nào, giống như chỉ đang khách quan thảo luận về vấn đề này.

Một lúc lâu sau anh mới "Ừ" một tiếng rồi rời tầm mắt của mình đi: "Tạm được."

Ngôn Thù cười lên, nụ cười trên mặt sạch sẽ đơn thuần.

"Cậu..." Trong lòng anh bỗng nhiên có chút loạn, Trác Lệ theo bản năng cầm thuốc lá từ trong túi ra, nhưng lại nghĩ đến gì đó, anh lại đặt thuốc lá trở về.

Ngôn Thù: "Dạ?"

Sau khi cần nhắc trong lòng một lát, Trác Lệ nghiêm túc nói: "Sau này cậu đừng chủ động nhắc đến chuyện pheromone với người khác, cũng đừng mời người khác ngửi pheromone của mình, đặc biệt là với Alpha, biết không hả?"

"Dạ?" Ngôn Thù ngơ ngác hỏi: "Tại sao?"

Trác Lệ cau mày, anh có hơi không kiên nhẫn nói: "Không có tại sao, chỉ cần cậu làm được là được."

Nghe vậy, Ngôn Thù vừa muốn nói gì thêm, nhưng cùng lúc đó, cách đó không xa, Hồ Nhã đi ra từ cửa hàng của khu phục vụ, trong tay cô còn đang cầm một cái túi, cô vẫy vẫy tay về phía Ngôn Thù, nói: "Ngôn Thù, chị tìm thấy một ít đồ ăn vặt cho em này, mau qua lấy nào."

Ánh mắt Ngôn Thù sáng lên, cậu tiện tay đưa quần áo mình mới thay ra cho Trác Lệ, sau đó chạy chậm về phía Hồ Nhã: "Tới đây tới đây,"

Thấy cuối cùng Ngôn Thù cũng đã đi, Trác Lệ cũng vô thức thở phào một hơi, sau đó anh xoay người đi tới một nơi trống trải, lấy một bao thuốc lá từ trong túi ra.

Vừa lúc Lâm Quang đi ngang qua định ở lại đây hút một điếu: "Anh Trác, cho em một điếu đi."

Trác Lệ ném một điếu thuốc qua.

Lâm Quang đưa tay ra nhận lấy, một lát sau, giống như phát hiện ra gì đó, cậu ta vừa châm thuốc vừa khó hiểu hỏi một câu: "Anh Trác, sao tai anh lại hơi đỏ thế?"

Động tác của Trác Lệ hơi ngừng lại, sau đó anh lạnh nhạt nói: "Có hơi nóng?"

"Nóng?"

Lâm Quang: "Hôm nay so với hôm qua đã giảm ít nhất năm sáu độ, anh còn thấy nóng?" Dừng một chút, nghĩ tới điều gì, cậu ta lại hỏi tiếp: "Đúng rồi, vừa nãy em thấy anh đang nói chuyện với Ngôn Thù, hai người nói chuyện gì vậy?"

Trác Lệ nhìn cậu ta một cái, ánh mắt lạnh như băng.

Lâm Quang nhạy bén cảm nhận được cảm giác vô cùng nguy hiểm, cậu ta vội vàng câm miệng rồi nói sang chuyện khác: "Đội trưởng không hổ là đội trưởng, thể chất tốt hơn bọn em nhiều."