Anh Chồng, Xin Đừng Manh Động!

Chương 5: Con muỗi nó chích



Cô hơi ngạc nhiên, cũng hơi khó hiểu mà ngoảnh mặt lại, đặt câu nghi vấn với hắn.

"Tại sao lại phải bỏ thuốc vào ly nước ép đó!"

Hứa Mạt Phong cũng rộng lượng mà giải thích với lời thắc mắc của cô.

"Đêm đêm nó hay gặp ác mộng nên thường nói mớ, nhiều khi còn thức dậy nửa đêm mà la hét inh ỏi. Bố có đưa nó đến gặp bác sĩ tâm lý, họ nói do hồi nhỏ nó gặp cú sốc tinh thần rất lớn. Cái cú sốc đó đã in vào tâm trí ám ảnh của nó, đêm đêm nó sẽ bị bóng đen hành hạ, nhiều khi nó tự làm tổn thương bản thân mình.

Bệnh tâm lý này hiện đang trong giai đoạn điều trị. Để giảm bớt tính căng thẳng của nó, bố đã quyết định bỏ thuốc ngủ với liều lượng vừa phải vào trong ly nước ép mà nó yêu thích, giúp nó có thể ngủ ngon giấc hơn. Nó vẫn nói mớ như thường ngày nhưng hiện tượng đó chỉ kéo dài chưa đến một phút."

"Thì ra là vậy!"

Nghe hắn nói vậy, Châu Thục Đan cũng yên tâm hơn phần nào, có thể ngủ ngon như mọi khi.

Cô lấy tay mình làm gối, đôi mắt xinh đẹp nhắm lại với nhau, sau đó từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.

Ngoài trời lúc này có biến chuyển, từng áng mây trắng di chuyển che đi từng tia sáng của ánh trăng chiếu xuống trần gian.

Một tiếng, hai tiếng, rồi lại ba tiếng...

Thời gian cứ thế dần dần trôi đi, thoắt cái kim đồng hồ chỉ điểm năm giờ sáng.

Hứa Mạt Phong từ từ mở mắt nhìn người con gái đang ngủ ngon trong vòm ngực của hắn, cảm thấy có chút tiếc nuối trong lòng mà thở dài một cái.

Đã đến lúc phải đưa cô trở về với vị trí cũ.

Dù có chút không nỡ nhưng hắn không thể làm trái ý với bối cảnh hiện tại.

Bây giờ người con gái đã không còn là người yêu của hắn nữa mà là em dâu của hắn.

Nếu như để gia đình phát hiện hắn có hành vi mờ ám với em dâu, chắc chắn bố mẹ của hắn sẽ không bỏ qua cho hắn, và càng gây khó dễ với cô gái.

Hứa Mạt Phong từ từ ngồi dậy, ánh đèn ngủ lúc này rọi vào cơ thể cuồn cuộn những cơ bắp, múi nào ra múi đó.

Hắn cúi đầu xuống nhìn cô thêm một lần nữa, thấy trên người cô gái hiện tại không một mảnh vải che thân ngoài thân dưới bao bọc một chiếc quần bảo hộ màu trắng, bên trên trần trụi nép sát vào drap giường.

Người đàn ông vươn tay ra vuốt ve mái tóc hơi rối của cô gái, sau đó hơi cúi người xuống hít hà hương thơm còn vương vấn trên mái tóc của cô.

Một mùi hương dịu nhẹ, thoang thoảng của mùi hoa nhài.

Từng giây phút trôi qua, hắn nhận thấy bản thân mình không còn nhiều thời gian nữa đành phải đứng dậy rời khỏi giường.

Hắn đến bên tủ quần áo, từ trong tủ lấy ra một chiếc áo choàng ngủ màu trắng, sau đó lại quay trở lại ngồi cạnh mép giường. Nhẹ nhàng giúp cô gái mặc đồ vào để che đi những nơi nhạy cảm, sau cùng hắn bế cô lên, sải bước chân rời khỏi phòng.

Khi đến căn phòng ngủ ở tầng hai, Hứa Mạt Phong dùng chân nhẹ nhàng đẩy cửa mở ra, sau đó đem cô gái đang chìm vào giấc ngủ đặt lên chiếc giường đôi.

Trên giường không có một ai ngoài drap cùng với chăn gối lộn xộn.

Dưới nền nhà, chàng thanh niên mang bộ dáng ngốc nghếch nằm co ro, hai tay ôm chặt lấy đầu gối của mình, miệng lẩm bẩm.

"Vợ ơi, vợ ơi! Mãn Mãn muốn ăn cháo gạo kê vợ nấu!"

"Mãn Mãn đói rồi, muốn ăn cháo gạo kê!"

"Vợ, Mãn Mãn nóng! Muốn vợ tắm hộ!"

"Ngứa lưng quá! Vợ ơi, gãi lưng hộ Mãn Mãn!"

"..."

"..."

Người đàn ông nói mớ đó chính là nhị thiếu gia nhà họ Hứa, tên Hứa Tước Mãn, năm nay hai mươi bốn tuổi.

Sinh thời còn trẻ, vợ lẽ nhà họ Hứa bị trầm cảm nặng sau khi sinh đứa con trai đầu lòng. Dở dở điên điên lúc nào cũng làm điều dại dột. Khi ấy Hứa Tước Mãn chỉ có hơn một tháng tuổi, người phụ nữ ấy đột nhiên lên cơn, không tỉnh táo mà nhốt đứa con trai của mình vào trong tủ quần áo hơn tám tiếng đồng hồ.

Trẻ sơ sinh bị nhốt trong bóng tối, suốt tám tiếng đồng hồ không cho bú sữa, cộng thêm việc bao tay không được cắt sợi chỉ thừa sạch sẽ mà quấn vào đốt ngón cái khiến cho thằng bé khó chịu khóc toáng lên.

Xui xẻo thay, lúc đó đại gia đình đều có công việc bận rời khỏi biệt thự từ sớm, đã thế trong nhà không có bóng dáng của bất kỳ ai ngoài bà vợ lẽ này. Người giúp việc đang trong thời kỳ nghỉ phép nên không có mặt ở đây. Bà vợ lẽ thì không tỉnh tảo, tâm trạng thì chật vật, lảo đảo, đôi lúc thì nằm vạ nằm vật ở một xó, không còn nhớ đến con trai mình hiện đang ở đâu.

Đến khi người ta phát hiện ra thằng bé đang trong tình trạng nguy kịch, mặt mày sưng phù cùng với tiếng khóc the thé như mèo kêu sau hàng tiếng đồng hồ khóc.

Toàn thân từ đầu đến cuối đỏ hỏn như con cua luộc chín, ngón tay cái bên trái bị ứa máu sưng phù lên, hơi thở không được đều nhịp.

Cũng may đứa trẻ được đưa vào bệnh viện cấp cứu kịp thời, ám ảnh đó trở thành bóng ma tâm lý của nó. Đến khi trưởng thành, Hứa Tước Mãn trở thành một tên ngốc, suốt ngày ngồi vạ ngồi vật một chỗ mà tự nói chuyện một mình.

Bà vợ lẽ năm đó không chịu nổi cú sốc tâm lý, nửa đêm nửa hôm lên tầng thượng, từ trên độ cao đó gieo mình xuống phía dưới, kết liễu cuộc đời mình, mãi mãi dừng lại độ tuổi hai mươi lăm xuân sắc.

Hứa Mạt Phong là một người cuồng chiếm hữu, hắn đương nhiên không hợp mắt với tên ngốc dám gọi người phụ nữ của hắn là vợ.

Hắn tức mình, định dùng chân đá vào mông Hứa Tước Mãn nhưng lại sợ đánh thức tên thiểu năng này.

Hắn ta siết chặt hai tay thành đường quyền, sau đó trút một hơi thở nặng nề, nhìn người em mình với con mắt đầy oán khí.

Dám mơ mộng gọi người phụ nữ của anh đây là vợ ư? Đừng ngây thơ nghĩ đến điều đó! Sớm muộn gì vợ mày cũng trở thành vợ của tao!

Hứa Mạt Phong đấu tranh với nội tâm của mình một lúc, sau đó hắn tiện tay vứt chiếc chăn mỏng lên người thằng em. Lườm người nằm dưới đất một cái sau rồi quay lưng rời khỏi căn phòng.

Sau khi cánh cửa nhẹ nhàng được khép lại, đôi mắt của Hứa Tước Mãn từ từ mở ra. Anh ta nhìn chằm chằm vào cánh cửa vừa được khép lại, sau đó từ từ ngồi dậy, đưa tay lên vuốt ngược mái tóc rối về phía sau.

Ánh mắt điềm tĩnh khẽ cử động, khuôn mặt lạnh nhạt không một chút cảm xúc nghiêng sang một bên, nhìn về phía người con gái đang nằm ngủ trên đệm giường êm.

Hứa Tước Mãn bò lên giường sau đó nằm xuống, người hơi nghiêng hướng về phía cô gái. Anh ta ngắm nhìn cô một lúc lâu, bàn tay vươn ra ôm lấy một bên má của Châu Thục Đan.

*

Ánh sáng của một ngày mới chiếu rọi vào trong căn phòng, tia nắng ấm áp sà vào khuôn mặt trắng hồng xinh xắn của người con gái, gió mát tràn vào trêu đùa lọn tóc mai.

Châu Thục Đan khẽ trở mình, cả cơ thể cảm thấy mệt mỏi.

Bỗng dưng đôi mắt biếc xinh đẹp mở to, cô giật mình ngồi thẳng người, ánh mắt hốt hoảng nhìn cảnh vật xung quanh.

Vẫn là căn phòng được sơn theo màu tông chủ đạo là gam xanh dương, cửa sổ mở rộng, tấm rèm cửa thêu hoa hướng dương tung bay trong gió.

Châu Thục Đan ôm đầu dằn vặt suy nghĩ, chẳng phải đêm qua cô ở chung một phòng cùng người đàn ông tên Hứa Mạt Phong sao?

Lẽ nào nó là giấc mơ chẳng?

Cô đang vò đầu dứt tóc suy nghỉ, bỗng nhiên một tiếng động truyền đến bên tai của cô.

Một tiếng ngái ngủ kéo dài, ngay sau đó nệm giường chỗ cô bị núm xuống rồi lại phục hồi về trạng thái ban đầu.

Châu Thục Đan hốt hoảng nhìn xuống cơ thể của mình, thấy trên người mặc một bộ áo choàng ngủ lạ lẫm, cô đơ người trong giây lát.

Lẽ nào hắn ta đưa cô về, tiện thể giúp cô mặc luôn bộ đồ ngủ của hắn sao?

Điên thật rồi! Điên thật rồi!

Như này là chết cô rồi!

Nếu thấy cô ăn mặc khác với mọi khi, liệu rằng người chồng ngốc của cô có nhận ra điều gì bất thường không?

"Vợ ơi, Mãn Mãn dậy rồi!"

Châu Thục Đan nghe tiếng gọi mà giật mình, cô hốt hoảng ngoảnh đầu về phướng vừa phát ra âm thanh, thấy người đàn ông đang dụi dụi hai bên mắt, sau đó anh ta nhìn cô với một đôi mắt thất thần.

"Vợ ơi, Mãn Mãn đói!"

Châu Thục Đan chớp chớp mắt, chưa kịp định thần lại sự việc đã bị người đàn ông trước mặt làm thức tỉnh.

Chợt ánh mắt của Hứa Tước Mãn dừng lại trên chiếc cổ thon dài của cô, trên làn da trắng tuyết ấy còn lưu lại vài vết đỏ tím mờ ám.

"Vợ ơi, có cái gì đo đỏ ở trên cổ của vợ vậy?"

Châu Thục Đan chột dạ, theo phản xạ mà đưa tay lên sờ lấy cổ của mình.

"Dạ? Có cái gì cơ?"

Cô giả vờ như bản thân mình không biết cái gì hết, nhưng có trời mới biết tâm trạng của cô lúc này nó khó xử đến mức độ nào.

Toang rồi, phải giải thích với anh ta sao cho hợp lý đây?

Hứa Tước Mãn sấn lại gần cô, ánh mắt anh ta nhìn đăm chiêu vào vết hồng trên cổ của cô không rời.

Châu Thục Đan sợ hãi đến đổ mồ hôi hột, khoé môi giật giật vài cái.

"Có con muỗi nó chích vợ của Mãn Mãn sao? Để Mãn Mãn nói với bố rằng trong phòng có muỗi, bố sẽ sai người đến bắt muỗi để nó không làm vợ của Mãn Mãn đau nhá, có được không vậy vợ?"

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!