Anh Có Còn Tin Sói Tới Không

Chương 11



❋ 11. Đôi mắt vẫn sáng

Năm mới vừa qua, ngày thi đại học đã ở trước mắt.

Giang Dịch ở ký túc trong trường học, mỗi ngày đều vô cùng quy luật, thời khóa biểu bị sắp xếp kín mít, không có thời gian nghĩ tới chuyện khác.

Nhưng ở những lúc thả lỏng nghỉ ngơi, anh luôn nhớ trường học trước kia, nhớ tới bạn học trong trường, nhớ tới Hứa Ý.

Từ sau đêm giao thừa, hai người cũng không liên hệ lại.

Lúc sinh nhật Hứa Ý, anh gửi tin nhắn chúc mừng cô, lại không được cô trả lời.

Anh nhớ rõ hôm sinh nhật cô là ngày trường anh tổ chức làm đề thi thử.

Cả ngày hôm đó trạng thái anh đều không tốt, cuối cùng thi vô cùng tệ, thậm chí bị giáo viên gọi ra ngoài hỏi chuyện ——

“Giang Dịch, em nghiêm túc cũng thực thông minh, cô vẫn luôn cho rằng thành tích của em ổn định, nhưng lần này cô xem bài thi của em, đáp án lung tung rối loạn…… Là làm sao vậy? Em có chuyện gì sao?”

Giang Dịch không nói chuyện.

Anh nhớ lại lúc ở phòng thi, anh biết đáp án câu hỏi đó, nhưng là không chịu thừa nhận.

Sau khi trở lại ký túc xá, anh giấu di động mình đi, một tuần không chạm vào nó.

Kỳ thi tiếp theo, thành tích lại trở về trình độ trước kia.

*

Ngày bảy tháng sáu hôm đó rất nóng, trên không trung là bầu trời màu lam thật xinh đẹp.

Trên trời không một đám mây, mặt trời liền không hề che lấp mà nắng chói chang (?).

Hôm nay Hứa Ý thức dậy rất sớm, lúc đi xuống lầu mới phát hiện Hứa Tri Sơn còn thức sớm hơn cả cô, ông ăn mặc chỉnh tề ngồi trên sô pha chờ. Mẹ cùng dì giúp việc ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.

Hứa Tri Sơn thấy cô xuống lầu, kinh ngạc hỏi sao dậy sớm như vậy, lại lo lắng có phải tối hôm qua cô ngủ không ngon hay không.

Hứa Ý nói: “Ngủ ngon ạ, chỉ là kích động nên con thức dậy sớm thôi. Con giống như còn mơ thấy đề ngữ văn câu thứ hai chọn B nữa!”

Hứa Tri Sơn thấy cô nhẹ nhàng lại tự nhiên, biết cô hẳn là không có áp lực, cười cười bảo cô đi ăn sáng.

Lúc mẹ kiểm tra lại balo cho cô thì sờ trúng món đồ gì đó dầy cộm, đem ra hỏi Hứa Ý là thứ gì.

Hứa Ý nuốt cháo trắng trong miệng xuống, duỗi tay đoạt lại, lại tùy ý ném vào balo: “Chỉ là món đồ nhỏ bạn học tặng thôi ạ, nói là có thể học tập tiến bộ nên con mang theo, không mang theo cũng không sao.”

Lúc Hứa Tri Sơn đưa Hứa Ý đến cửa trường vừa lúc gặp phải Trần Dịch Duy cùng Lâm Khuynh Đình ——

Hai người đứng dưới cây đa lớn tránh nắng, trên tay mỗi người đều cầm đề cương, Lâm Khuynh Đình cúi đầu miệng lẩm bẩm, Trần Dịch Duy lại đứng bắt chéo chân nhìn đông nhìn tây không biết đang tìm cái gì.

Cậu nhìn thấy Hứa Ý, đôi mắt nhất thời liền sáng lên, vẫy vẫy tay gọi cô qua.

Ba người đứng dưới bóng cây đa chờ trường thi mở cửa.

Trần Dịch Duy ở một bên lải nhải không ngừng, kể với hai người tối hôm qua cậu mơ một giấc mơ, cái gì mà con dơi quạ đen sóc đen……

Lâm Khuynh Đình thất thần đọc thuộc lòng《 xuất sư biểu 》……

Hứa Ý đứng tại chỗ nhìn chằm chằm chân tường mốc meo đến phát ngốc, bên tai là tiếng Lâm Khuynh Đình hữu khí vô lực đọc: “Hôm nay hạ ba phần, Ích Châu……”

Qua một phút, bốn chữ “Ích Châu kiệt sức”cứ lặp đi lặp lại, Lâm Khuynh Đình không thuộc câu sau, Hứa Ý nghe một hồi cũng cảm thấy không thú vị, vừa định nhắc cô ấy câu tiếp theo, Lâm Khuynh Đình đã nhớ ra cao giọng đọc: “Thành này nguy cấp tồn vong chi thu cũng!”

Hứa Ý cười tính toán khen cô nàng, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy người đứng cách cổng trường không xa ——

Anh đang nhìn chằm chằm bên này.

Lúc chạm phải ánh mắt cô, đôi mắt luôn bình tĩnh rõ ràng hơi lóe lên.

*

Giang Dịch chỉ là chuyển trường học tập, thi đại học vẫn phải trở về trường cũ thi.

Trường học xa cách đã lâu cũng không có thay đổi gì.

Đi vào cửa lớn quen thuộc liền nhìn thấy người quen thuộc.

Ba người đứng chung một chỗ, bộ dáng rất thân thiết.

Hứa Ý đang phát ngốc.

Anh nàng dáng vẻ này của cô bất tri bất giác cũng ngẩn người theo.

Suy nghĩ trong đầu xoay chuyển liên tục, nghĩ chính là: em ấy đang suy nghĩ cái gì?

Nhìn lén cô bị bắt được, tự nhiên là cảm thấy kinh hoảng.

Đã lâu không gặp, cô giống như so với lúc Tết Âm Lịch càng mượt mà hơn một chút, đôi mắt lại vẫn luôn sáng ngời.

Lúc cô nhìn chằm chằm anh, anh đều cảm thấy hoảng hốt.

“Con mẹ nó! Tớ quên mang bút chì rồi!” Trần Dịch Duy đột nhiên kêu to.

Hứa Ý giật mình sửng sốt, không tự nhiên dời ánh mắt khỏi người Giang Dịch, bực bội trừng Trần Dịch Duy: “Cậu đi thi đại học à, bút chì cũng không mang?”

Lâm Khuynh Đình cũng mắng cậu.

“Đừng nói mát nữa, các cậu có dư bút chì không, hai người chính là cha mẹ tái sinh của tớ.” Trần Dịch Duy năn nỉ hỏi.

Hứa Ý chỉ chỉ balo mình, “Trong hộp bút, tự lấy đi.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~