Anh Có Thể Hôn Em Không?

Chương 12: Anh thẳng thắn đưa ra một kết quả



Hà Thư giật mình khi Đức Lâm đột ngột chạm vào má cô. Nhìn khuôn mặt hoảng hồn như bị dọa ấy, anh cười.

- Sao thế? Mệt à?

- Em không sao. Em chỉ đang nghĩ chút chuyện thôi. - Hà Thư lắc đầu, cười đáp lại.

Sau khi Bảo Trâm rời đi, Đức Lâm cũng kéo cô đi ăn trưa. Địa điểm là một nhà hàng sushi khá nổi tiếng trong thành phố, nghe bảo muốn ăn ở đây cũng phải đặt bàn. Nhưng nhìn Đức Lâm chào hỏi niềm nở với quản lý như vậy, cô chỉ có thể thầm than rằng mối quan hệ của anh còn rộng hơn cô nghĩ nhiều.

- Ăn nhiều một chút, sau khi vận động xong thường sẽ mất sức đấy. - Đức Lâm xẻ một miếng lươn bỏ vào bát cô, rồi lại rót cho cô một ly trà. Hà Thư nhẹ giọng nói "cảm ơn", sau đó cúi đầu ăn.

- Tối này em muốn đi đâu?

- Em chưa nghĩ ra nữa. - Hà Thư nhấp một ngụm trà. - Anh có muốn đi đâu không?

- Vậy thì... - Đức Lâm mở điện thoại bấm bấm gì đó rồi đưa cho cô xem. Thấy hình ảnh hiển thị trên màn hình, cô mém chút nữa là là bị sặc, không nhịn được bật cười.

- Phim hoạt hình sao? - Còn là kiểu phim hoạt hình thuyết minh dành cho trẻ con nữa chứ. Anh thấy cô cười thì cũng cười theo. - Nghe bảo nhiều đứa trẻ xem xong thích lắm đấy, tối nay đưa hai đứa cùng đi nhé.

Tiếng cười ngừng lại, cô nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên. Anh đưa tay qua xoa xoa khóe mắt cô.

- Anh biết em không muốn để con ở nhà một mình.

- Nhưng như vậy anh...

- Anh cũng muốn hai đứa nhỏ giống em, dần dần làm quen với sự tồn tại của anh. - Đức Lâm thu tay về, nâng chén trà lên. - Tối nay chúng ta hãy đi ăn rồi đi xem phim này. Được chứ?

- Được. - Hà Thư mỉm cười gật đầu.

- Vậy để anh bảo thư ký đặt vé.

Dẫu tiếp xúc chưa lâu, nhưng cô lại nhận ra sự biến đổi về biểu cảm trong vô thức của anh. Lúc nói chuyện với cô, anh thường nở một nụ cười rất nhẹ, trông rất ấm áp, tông giọng được đè xuất thật thấp có cảm giác trầm trầm nghe rất gần gũi, nhưng khi anh nói chuyện với người khác, nụ cười của anh lại đầy vẻ xa cách, giọng nói mang chút thờ ơ lạnh nhạt, còn nếu gọi điện thoại thì anh sẽ triệt để không cười, khuôn mặt lạnh tanh, nếu không cần thiết thì sẽ không mở miệng.

Chính điều đó đôi khi khiến cô cảm giác rằng đối với anh cô rất đặc biệt, sau đó chính bản thân sẽ sinh ra những ảo giác về cảm xúc mà đáng ra cô không được phép có.

Nếu Bảo Trâm đã xuất hiện, vậy thì mối hôn sự này có khả năng rồi cũng sẽ tan tành như những lần trước đó. Đức Lâm nói rằng anh muốn cô, muốn con của cô quen dần với sự tồn tại của anh, quen dần với cảm giác có anh ở bên cạnh. Nhưng nếu đã định trước rằng sẽ rời đi, vậy thì cô cần phải quen thuộc với điều đó làm gì?

Trước đến giờ cô chưa từng có cảm giác lưỡng lự và phân vân như vậy. Những người trước đó đối xử với cô rất qua loa đại khái, đúng chất của một cuộc hôn nhân thương mại. Họ và cả chính bản thân cô đều không quá xem trọng cảm giác của đối phương, cho nên khi có biến cố xảy ra, mối liên kết vốn chẳng hề chặt chẽ ấy sẽ dễ dàng đứt gọn.

Nhưng anh lại khác, anh lại trở thành ngoại lệ. Anh là người đầu tiên mở lời muốn hai người họ kết hôn trong một thời gian rất ngắn dẫu trước đó anh đã nhìn thấy những điểm không hề đẹp đẽ gì của cô. Anh thẳng thắn đưa ra một kết quả trong khi những người trước đó chỉ nói với cô rằng, "Anh thích em, chúng ta qua lại với nhau đi, nếu hợp thì hãy kết hôn.".

Lúc cô đề nghị dùng thời gian một tháng để hẹn hò, thực chất cô chỉ muốn kèo dài thời gian thêm một chút mà thôi. Vậy mà anh lại nghiêm túc thực hiện những điều mà các cặp yêu nhau thường làm. Đều đặn nhắn tin, đều đặn gọi điện, dẫu chỉ toàn là những câu chuyện vô thưởng vô phạt. Anh hẹn cô cùng ăn cơm, đưa đón cô đi làm nếu có thời gian rảnh, và bây giờ lại là xem phim cùng với những đứa con của cô, giống như một gia đình thật sự vậy.

Một người đàn ông có thể đối xử với cô chân thành như vậy, làm cho cô có cảm giác được nâng niu và cả sự tôn trọng mà từ trước đến nay bản thân chưa bao giờ được có, khiến cô luôn luôn cảm thấy lo sợ và bất an. Không phải sợ anh sẽ rời đi, mà là sợ lúc anh rời đi rồi, cô sẽ thấy tiếc nuối và hụt hẫng, giống như việc vốn đã cầm được viên đá quý trong tay rồi nhưng lại phải trơ mắt nhìn người khác lấy đi mất. Cảm giác ấy quả thật sẽ chẳng dễ chịu chút nào đâu.

Tuy nhiên cuộc hẹn tối hôm ấy đã không thể thực hiện được.

Lúc Hà Thư nhận được điện thoại của bố là lúc vừa mới về đến nhà, còn chưa kịp cất đồ đi. Cô vừa nghe điện thoại vừa bảo hai đứa con vào nhà vệ sinh rửa tay.

- Trâm về rồi, tối nay con cũng về đi. Cùng nhau ăn một cơm bữa.

- Trâm không nói với bố sao, tối nay con có hẹn, không về được.

- Hẹn gì?

- Con có hẹn với anh Lâm.

- Cũng được, bảo thằng bé qua ăn cùng đi. Trước sau gì cũng là người một nhà.

- Bố! - Hà Thư cười nhạt. - Con nhớ rằng thỏa thuận của chúng ta chỉ có một điều khoản, bố chu cấp cho con chi phí cho đến khi hai đứa trẻ tròn mười tám tuổi, còn con sẽ kết hôn với người mà bố muốn. Ngoài chuyện đó ra, bố không có quyền can thiệp vào quyết định của con.

Đầu giây bên kia im lặng trong chốc lát, sau đó mới lên tiếng.

- Không nghĩ cho ai thì cũng nên nghĩ tới em trai con.

- Bây giờ bố lại muốn dùng Dương để lập điều khoản mới với con sao? Con không đồng ý thì bố sẽ đá nó ra khỏi nhà à? Bố có làm được không? Bố vốn làm gì còn cơ hội kiếm con trai khác nữa.

- Hà Thư!

- Bố đừng lên giọng với con. Con tin là bố biết trong căn nhà đó con chỉ là người ngoài, con về đó thì được cái gì chứ?

- Thời gian tới con về nhà ở đi.

- Xem ra lời thỉnh cầu nào của con bé đó bố cũng đều đồng ý cả nhỉ? - Hà Thư cười lạnh. - Đều là con gái, nhưng một bên thì coi như nô lệ mà sai khiến, lợi dụng đến mức tối đa, một bên thì nâng như nâng trứng, mang mọi thứ tốt đẹp nhất cho nó. Bố à, bố cũng công bằng thật đấy. Cho nên bố lấy tư cách gì mà ra lệnh cho con?

Đầu bên kia lại im lặng một chốc, cô còn nghe thấy cả tiếng thở như đang kìm nén, hẳn là người đàn ông ấy đã giận lắm rồi mà vẫn không thể phát tiết ra đây mà. Ngẫm vậy, cô nở một nụ cười hả hê. Ông ấy càng giận, cô lại càng vui.

- Về đi, bố có chuyện muốn bàn với con.

- Bàn với con? Vậy điều kiện trao đổi là gì?

- Về rồi chúng ta nói rõ hơn.

Nói xong, ông ấy cúp máy. Hà Thư nhếch môi cười, quăng điện thoại lên sofa rồi kéo hai đứa con đi tắm.