Anh Có Thể Hôn Em Không?

Chương 20: Sao em lại bướng như vậy?



Lúc điện thoại reo lên, Hà Thư giật mình mở mắt, ngồi bật dậy nhìn lên bình nước chuyền. Cũng may vẫn còn một chút. Cô thở phào, hơi vươn vai, do nằm mãi một tư thế khiến cổ và tay cô đau nhức. Nhưng cô không ngờ lại thấy một chiếc chăn mỏng đang khoác trên người mình.

Hửm? Cái gì đây? Y tá khoác cho cô sao? Tinh tế thật đấy!

Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh. Khác với ban ngày, ban đêm không quá tấp nập và vội vã, chỉ có vài y tá đi qua đi lại kiểm tra những bệnh nhân đang nằm trong phòng, người nhà của họ có người thì ngủ, có người thì đang thức kiểm tra nhiệt độ, mỗi người đều hành động rất nhẹ nhàng, cứ như sợ làm phiền tới người khác vậy. Ngẫm lại tiếng chuông báo thức của mình cô lại thấy thật may mắn vì bản thân đã chỉnh nhỏ chuông hết mức có thể.

Cô kéo chăn trên người xuống, gấp gọn gàng để sang một bên rồi gọi y tá qua rút dây chuyền cho Bắp. Khuôn mặt thằng bé đã không còn hồng như trước nữa, hơi thở cũng đã không còn nóng, nhiệt độ đã trở nên bình thường. Cô khẽ thở phào, bế thằng bé ôm vào lòng.

Năm giờ sáng, trời hơi se lạnh, cơn gió bỗng thổi ập đến khiến Hà Thư rùng mình, vội vã ngồi xuống một bồn hoa, cởi áo khoác ra rồi trùm lên người Bắp. Dẫu thằng bé đã mặc một chiếc áo khoác mỏng rồi nhưng cô vẫn không yên tâm chút nào.

Vừa mới đứng dậy, một người đàn ông chạy từ phía sau đụng mạnh vào cô khiến cô nghiêng ngả, không hề bất ngờ chút nào mà mà ngã về phía trước. Cô vội ôm chặt lấy đầu Bắp, xoay người, dùng lưng làm tiếp điểm ngã mạnh xuống đất.

- Ách! Đau muốn rụng cả xương! - Hà Thư khẽ than, cũng may đầu không bị va đập. Người đàn ông kia cũng vội vã đi lại đỡ lấy cô, vừa đỡ vừa luống cuống xin lỗi.

- Xin lỗi xin lỗi! Cô không sao chứ? Bị thương ở đâu không? Thật sự xin lỗi, tôi chạy vội quá nên không phản ứng kịp.

- À tôi... - Hà Thư còn chưa kịp đáp, một bàn tay đưa ra nắm lấy tay người đàn ông kia kéo lên ngang mặt, để cô thấy rõ chiếc ví màu đen quen thuộc mà ông ta đang cầm. Cô giật mình nhìn lại túi áo mình, mà người nọ cũng lên tiếng. - Trộm cắp nơi bệnh viện hình như không được phúc đức lắm đâu.

Bị trộm đã khiến cô bất ngờ, mà việc Đức Lâm có mặt ở đây vào giờ này càng khiến cô hoảng hốt hơn. Sau những lời đã nói hôm qua, cô cứ nghĩ phải mấy ngày nữa mới gặp lại anh, vậy mà nhanh như thế đã đụng mặt.

Một ý nghĩ bỗng lóe lên. Chẳng lẽ Gia Bảo đã nói cho anh biết?

Người đàn ông kia bị anh bóp tay thì kêu oai oái, muốn tránh đi nhưng lại không thể. Đức Lâm rút chiếc ví kia ra, thành thạo nhét vào túi áo mình, sau đó lấy điện thoại gọi điện. Một lát sau, một nhóm bảo vệ chạy tới, đầu tiên là cúi chào Đức Lâm, sau đó tóm tay gã kéo đi.

Xung quanh trở nên yên tĩnh, những người tò mò đứng hóng chuyện cũng dần tản ra, lúc này chỉ còn lại cô và anh. Hà Thư vẫn đang suy nghĩ không biết nên đối mặt với anh thế nào thì anh đã khoác áo lên người cô, nói.

- Đi thôi.

Nói xong, anh quay người đi trước, cô mím môi im lặng một chốc cũng chậm chạp đi theo phía sau. Nhưng cú ngã ban nãy thật sự không nhẹ chút nào, toàn thân cô giờ đây ê ẩm, đặc biệt là khuỷu tay và lưng, giống như muốn đứt rời ra vậy. Cô hé miệng, cố gắng điều chỉnh hơi thở.

Đức Lâm mở cửa xe phía sau ra, sau đó quay người không nói không rằng ôm lấy Bắp. Lúc anh ôm lấy thằng bé, bàn tay vô tình đụng lên vai cô khiến cô phải hít sâu một hơi để kiềm chế cơn đau. Và không chờ anh nhắc nhở, cô ngoan ngoãn mở cửa ghế phụ ra, ngồi vào, đồng thời cởi áo anh xuống, lúc anh ngồi vào rồi mới đưa trả cho anh, kèm theo một câu nói lí nhí cực kì thiếu tự nhiên.

- Cảm ơn anh!

Đức Lâm không đáp, chỉ nhận lấy, sau đó đem trả cô chiếc ví. Cô lại lần nữa cảm ơn anh, cất ví vào túi quần. Khi xoay người muốn thắt dây, tay cô lại nhói lên, lồng ngực âm ỉ đau khiến cô không nhịn được rên khẽ thành tiếng. Nhưng rất nhanh cô vội vã bịt miệng lại, quay mặt đi chỗ khác, cố gắng cắn chặt môi mình lại.

- Em định như vậy mãi sao? - Giọng nói trầm kia vang lên ngay phía sau lưng cô, rất gần, gần đến mức cô cảm nhận được hơi thở của anh ngay cổ mình. Tay anh vươn đến kéo dây an toàn, giúp cô thắt lại. Hà Thư cúi đầu nhìn chân mình, cố làm ra vẻ tự nhiên nhất.

- Em làm sao cơ?

Nhưng lần này anh không nói gì nữa, lặng lẽ khởi động xe. Vì Bắp đang ngủ nên Đức Lâm cũng không mở đài, trong xe chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của nhau, vô cùng ngột ngạt. Cả người Hà Thư đau âm ỉ nên cũng không dám cử động mạnh, chỉ có thể nhắm mắt dựa vào ghế, tự điều chỉnh hô hấp của mình.

Xe chạy đến nhà rất nhanh, Dương đã chờ sẵn ở dưới lầu. Cậu tiến lại gần, thành thạo mở cửa sau, không nói không rằng bế Bắp ra ngoài rồi đóng cửa lại. Hà Thư mở lớn mắt khi Dương cứ đi thẳng một mạch như vậy, coi nhau như là không khí, không hề chào hỏi. Cô trân trối nhìn thằng em trời đánh của mình biến mất sau khi bước vào cửa chung cư, sau đó cười gượng nhìn qua Đức Lâm.

- Xin lỗi, em của em...

- Anh bảo cậu ấy làm thế đây.

- Hả?

- Anh nhắn tin nhờ cậu ấy chờ dưới nhà rồi đưa Bắp lên trước, không cần chào hỏi, vì anh muốn ở riêng với em.

- À, vậy ạ? - Hà Thư dựa vào lưng ghế, nghĩ nghĩ một lát, rồi cô cười khổ. - Xin lỗi, giờ em không nói chuyện được đâu. Anh cũng thấy ban nãy em ngã mạnh như nào rồi đấy, nên là...

- Được rồi. Đến bệnh viện kiểm tra cái đã.

- Em không sao đâu, em lên nhà nghỉ ngơi một bữa... - Còn chưa dứt câu, Đức Lâm đã quay lại nhìn cô, ngắt lời lời bằng chất giọng từ tốn. - Sao em lại bướng như vậy?

Anh nhìn cô, mỉm cười. Nhưng cô nhận ra nụ cười của anh chẳng có chút hơi ấm nào cả. Ánh mắt anh lạnh băng, lạnh đến mức muốn đông cứng cả người đối diện. Hà Thư dời mắt, cuối cùng gật đầu thỏa hiệp.

- Được rồi. Đến bệnh viện thì đến bệnh viện.

Sao tự nhiên cô lại có cảm giác bản thân vừa làm chuyện sai bị người lớn nghiêm giọng quở trách vậy nhỉ? Cảm giác này từ lúc mẹ cô mất đã không còn xuất hiện nữa rồi, vậy mà một ánh mắt của anh lại dễ dàng khởi dậy phản ứng cứ ngỡ đã chết từ lâu trong cô, đúng là một con người đáng sợ. Bây giờ thì cô đã tin lời Gia Bảo nói rồi, rằng anh vốn không hề tốt tính chút nào. Cô bị anh lừa rồi!