Anh Có Thể Hôn Em Không?

Chương 35: Tình cảm dối trá



Đứng trong thang máy, bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên trầm hẳn. Đức Lâm nhìn cô, rồi lại cúi xuống nhìn bàn tay vẫn bị cô nắm chặt, nhớ tới cảnh ban nãy cô hùng hổ tuyên bố với Minh Tú, anh không nhịn được hơi mỉm cười. Nhưng niềm hạnh phúc còn chưa được bao lâu, giọng nói lạnh nhạt của cô vang lên.

- Hình như chúng ta còn một số chuyện vẫn chưa nói rõ với nhau đúng không?

Sự hụt hẫng dâng lên, anh quay mặt đi, khẽ nói.

- Đúng vậy! Anh nghĩ em đã biết hết rồi…

- Cho nên anh để em tự đoán, tự tìm hiểu, chứ nhất quyết không muốn mở lời trước hả? - Hà Thư cắt ngang lời anh. Cô quay qua, nhìn anh bằng ánh mắt chất vấn. Đức Lâm cũng nhìn cô, môi hơi hé, nhưng anh chẳng biết phải nói gì cả.

Bởi vì anh không biết phải biện minh cho bản thân thế nào.

Cô vẫn nhìn anh chờ đợi, thời gian lại trôi qua một cách nặng nề như vậy. Cho đến khi thang máy mở ra, cô khẽ thở hắt một cái, định buông tay anh ra, nhưng lúc đó anh đã vội vã nắm lại, dùng giọng thỏa hiệp xen lẫn van nài để nói với cô.

- Có thể… - Đây là lần đầu tiên anh nói với cô bằng thái độ ngập ngừng. Vẻ tự tin và hờ hững ngày thường đã hoàn toàn biến mất. Anh nhìn cô, hơi mím môi, rồi lại nhìn xuống bàn tay mà mình đang nắm lấy, nói tiếp. - Có thể chờ sau khi hôn lễ hoàn thành không? Lúc đó anh sẽ nói, những gì em muốn biết, những gì em tò mò, anh hứa sẽ nói ra toàn bộ, không giấu giếm gì cả.

Anh lại ngẩng đầu lên nhìn cô, hỏi.

- Có được không?

- Vì sao phải chờ tới lúc đó chứ không phải là bây giờ?

- Anh có lý do để làm vậy mà. - Đức Lâm cười nhạt. Cô nhìn anh mấy giây một thở dài, gật đầu. - Được rồi. Vậy cứ theo ý anh đi.

Đối với cô, nói bây giờ hay sau này mới nói đã chẳng còn quan trọng nữa rồi.

Lúc vào phòng đặt trước, mọi người đã ngồi trò chuyện rất rôm rả. Khác với bữa ăn cách đây một tháng, lần này tụ họp toàn bộ thành viên trong gia đình hai bên, số lượng cũng gần như gấp đôi, còn có cả trẻ em nên không khí hết sức náo nhiệt.

Hà Thư đưa mắt nhìn về những người ngồi ở phía đối diện. Anh trai và chị dâu, cùng Đức Minh và vợ anh ta cô đã gặp từ trước, chỉ có hai người cao tuổi ngồi ở phía đầu bàn tiệc đang hăng say trò chuyện với bố và mẹ kế của cô là cô chưa gặp lần nào. Nhưng không cần đoán, cô cũng biết họ là ai.

Thấy Hà Thư và Đức Lâm nắm tay nhau cùng tiến vào, bao cặp mắt hướng tới hai người với đủ loại biểu cảm khác nhau, nhưng chủ yếu vẫn là vui mừng niềm nở.

- Hai đứa đến rồi sao? - Ông lão có mái tóc bạc được vuốt keo cẩn thận lên tiếng. Dẫu khuôn mặt có nếp nhăn, còn ngồi bị động trên một chiếc xe lăn, nhưng phong thái tỏa ra từ người ông ấy vẫn khiến người khác có cảm giác áp lực và run sợ. Đó chính là khí chất được tôi luyện trên thương trường lâu năm.

Hà Thư cười nhẹ, khẽ đáp.

- Vâng ạ. Con gặp anh ấy ở bên ngoài. - Cô kéo anh tới gần, hơi cúi người xuống. - Xin lỗi vì con đã tới trễ.

- Không sao! - Ông lão liếc xuống hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, mắt cười như không thấy tổ quốc nữa.

Bấy giờ Hà Thư mới quay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh, ngoan ngoãn chào một tiếng.

- Bác ạ!

- Sao còn gọi bác chứ? - Người nọ cầm lấy tay còn lại của cô, vỗ nhè nhẹ. - Sau này đã là người một nhà rồi.

- Là lỗi của con rồi, thưa mẹ! - Hà Thư thuận miệng sửa lời, rồi lại nhìn ông cụ. - Thưa bố!

- Tốt lắm tốt lắm. - Ông cụ cười híp cả mắt. Mẹ kế cô thấy vậy lại buông một đống lời mật ngọt chúc mừng, khiến cho hai ông bà cười không khép miệng lại được.

Lúc cô vừa ngồi xuống, anh trai của Đức Lâm là Đức Toàn ân cần hỏi thăm.

- Sao cả hai đứa đến muộn thế? Bị kẹt xe sao?

- Em đến cùng em trai em, đáng ra phải lên từ lâu rồi mới đúng. - Cô cười cười, đoạn nhìn về phía Đức Minh. - Nhưng mà Minh đột nhiên lại tặng em một món quà khá bất ngờ.

Đức Minh đang nhấp rượu, nghe cô nói thì sặc một cái, họ sù sụ. Vợ anh ta bèn giúp anh ta vỗ lưng. Đức Toàn nhìn cô rồi lại nhìn con trai mình với vẻ hứng thú.

- Ồ, quà sao? Là gì vậy?

- Món quà có chút đặc biệt ạ. - Cô cười tươi, lại nhìn Đức Minh cái nữa. Anh ta đang trợn mắt nhìn cô, nhưng khi nghe cô nói câu tiếp theo xong, khuôn mặt vốn đỏ vì ho đột ngột biến sắc. Cô đã nói rằng. - Lúc đó anh Lâm cũng nhìn thấy.

Mặt Đức Minh tái mét, lấm lét nhìn về phía Đức Lâm. Anh thản nhiên nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, khuôn mặt rõ ràng đã trở về vẻ lạnh nhạt và hờ hững ban đầu.

Đức Toàn nghe vậy lại càng hứng thú hơn, quay qua nhìn em trai mình.

- Sao thế? Thằng bé tặng quà gì cho em dâu vậy? Nó vốn là đứa có biết chọn quà cáp gì đâu. Rốt cuộc nó đã tặng gì thế?

Đức Lâm không thèm trả lời, mà Hà Thư lại chỉ tủm tỉm nói dở câu rồi bỏ ngỏ không chịu nói tiếp. Thấy mọi người đều nhìn về phía này, cô bèn đẩy quả bom này về phía kẻ đã khởi xướng.

- Vậy thì để Minh nên tự nói thì hơn, dẫu sao thì món quà đó, em cũng đã nhận đủ bằng cả tấm lòng của mình rồi. Để người tặng quà tự mình nói, em thấy nó khá là có ý nghĩa.

Nói xong, cô vừa nâng ly lên vừa nhìn về phía Đức Minh. Trên trán anh ta đã lấm tấm mồ hôi, nụ cười trở nên gượng gạo khi mọi người gặn hỏi. Dáng vẻ chột dạ ấy càng chứng minh phán đoán của cô là đúng.

Kẻ vừa có mối quan hệ với Minh Tú, lại còn biết rõ hành tung lẫn kế hoạch liên quan đến cô và Đức Lâm, vậy thì tên hớt lẻo gây ra chuyện khôi hài kia chỉ có thể là một người mà thôi. Anh ta biết rõ buổi gặp hôm nay quan trọng thế nào, vậy mà vẫn tiết lộ cho Minh Tú biết hòng muốn phá hoại hoàn toàn mọi chuyện. Nếu vậy thì có gan gây chuyện cũng nên có gan dọn dẹp chứ, nếu không lại tưởng thím nhỏ này là kẻ dễ bắt nạt, chỉ biết im lặng chịu đựng khi có kẻ khiêu khích.

Phải một lúc sau, vụ quà cáp mới được bỏ qua. Đức Minh nuốt nước bọt, âm thầm lau mồ hôi trên trán. Hà Thư vẫn đang nhìn anh ta với một nụ cười mỉm nhẹ nhàng, giống như một bậc trưởng bối hiền từ nhìn đứa cháu nghịch ngợm phá phách bằng ánh mắt vị tha. Đức Minh vừa trông thấy cô nhìn mình đã vội vã quay mặt đi, cả một buổi không dám lên tiếng nữa.

Bữa ăn chính thức bắt đầu. Trọng tâm câu chuyện vẫn là nội dung của buổi tiệc cưới chỉ cách còn chưa đến bảy ngày. Hà Thư và Đức Lâm giữ đúng vai trò người nghe, lẳng lặng ăn, không hề nêu ý kiến. Những đứa trẻ không có phận sự khác như Dương hay Bảo Trâm cũng không tham gia và cuộc trò chuyện ấy, chỉ một mực chăm sóc Bơ và Bắp, lúc thì gắp đồ ăn, lúc lại bẹo má ghẹo chúng cười khanh khách, khiến bầu không khí vốn hòa hợp nay lại càng sôi nổi hơn.

Hà Thư liếc về phía Bảo Trâm, từ đầu đến cuối cô ấy không hề nhìn Đức Lâm lấy một cái, mà anh cũng không hề nhìn về phía kia, thi thoảng chỉ hỏi cô có ăn món này hay món kia không. Giữa hai người đáng lý phải có một tia điện mỏng, vậy mà lúc này cô lại chẳng hề cảm nhận được chút mờ ám nào giữa hai người cả. Ngôn Tình Cổ Đại

Lúc bữa ăn gần đến hồi kết, một cô gái mặc bộ đồ công sở gõ cửa tiến vào, trên tay là một tập hồ sơ. Mọi người niềm nở mời cô vào, chuyển địa điểm từ ăn bàn qua bàn trà, bắt đầu chủ đề chính của buổi tối hôm nay.

Nếu cả hai nhà đã thống nhất, vậy thì việc cuối cùng là hợp pháp mối quan hệ giữa hai người.

Hà Thư và Đức Lâm được đặt vào vị trí trung tâm. Cô cúi đầu nhìn tờ giấy hồng trước mặt, tên và thông tin của hai người đã được điền sẵn từ trước, chỉ còn thiếu chữ ký nữa mà thôi. Một khi cô đặt bút xuống, mọi chuyện sẽ chẳng thể vãn hồi được nữa.

- Sao vậy? - Đức Lâm đã ký xong, lúc nhìn qua thấy cô vẫn thẫn thờ thì hỏi. Cô khẽ cười. - Em chỉ nghĩ, một tờ giấy mỏng như vậy, đã có thể trói buộc hai người vốn xa lạ lại với nhau. Thật kì diệu!

- Anh thì lại không nghĩ vậy. - Đức Lâm nắm lấy tay trái của cô, khẽ nói. - Tờ giấy này không phải là sự trói buộc giữa hai người xa lạ với nhau, mà là khiến cho hai người vốn không cùng dòng máu trở thành gia đình.

Cô ngước lên nhìn anh, ánh mắt của anh lúc này sáng trong, không chút e dè mà nhìn thẳng vào mắt cô. Anh nói tiếp.

- Nhưng nếu em chưa sẵn sàng thì…

Chưa kịp nói hết câu, cô đã ký xoẹt tên mình lên giấy. Mọi người vội vã chúc mừng, người làm chứng cũng niềm nở thu hai tờ giấy chứng hôn về.

- Chúc hai người trăm năm hạnh phúc!

Trăm năm hạnh phúc? Chưa nói đến việc có thể có được trăm năm hay không, nhưng một cuộc hôn nhân thương mại liệu có thể hạnh phúc?

Ngay từ đầu, từ gặp gỡ cho đến khi ký tên lên tờ giấy kia, tất cả đều chỉ là thứ tình cảm dối trá mà thôi.

Kể cả lời chúc cũng vậy.

Liệu có bao nhiêu người nhận được lời chúc ấy có thể hạnh phúc đến trăm năm cơ chứ?