Anh Có Thể Hôn Em Không?

Chương 42: Để anh nhìn em một lúc



Hà Thư muốn rụt tay về mấy lần nhưng đều bị anh giữ lấy.

- Chẳng phải có một số chuyện, em vẫn muốn nghe anh nói sao? - Đức Lâm nhìn vào mắt cô, khuôn mặt bỗng trở nên bất cần, giống như chuyện mà anh chuẩn bị nói có thể là kết thúc của anh vậy. - Hôm nay anh sẽ nói cho em nghe, nói toàn bộ.

Đức Lâm chợt nở một nụ cười, khóe miệng nhếch lên, nhưng ánh mắt lại chẳng có gì là đang vui vẻ cả. Anh vừa mân mê ngón tay cô vừa nói.

- Anh nghĩ em biết chuyện này rồi, anh cũng nghĩ là em đã tự đoán ra được rất nhiều chuyện. Đúng vậy! Ngay từ lúc gặp em, anh đã biết em là ai. À không! Nói một cách chính xác thì trước khi tới gặp em, anh đã nhận ra em rồi. Bởi vì là em nên anh mới đến.

Hà Thư ngước lên nhìn anh, nhưng anh vẫn cụp mi không hề nhìn vào mắt cô nữa. Giọng nói của anh vẫn vang lên đều đều, giống như đang kể một câu chuyện nào đó không liên quan đến mình vậy.

- Em từng hỏi anh rằng anh đã từng đi xem mắt bao giờ chưa, thậm chí em còn nói anh quyết định quá vội vàng vì có thể sau này sẽ gặp được những người tốt hơn. Nhưng em lại không biết, từ trước đến nay anh không hề thích việc mai mối, thậm chí bố anh nằm viện, dùng sức khỏe và tính mạng để đe dọa anh, anh cũng chẳng mấy để tâm. Nhưng anh lại chấp nhận mối hôn sự này, chấp nhận tới gặp em, chẳng lẽ em không nghĩ sâu xa hơn về nguyên do của nó sao?

Đức Lâm đan tay với cô, nở một nụ cười thỏa mãn.

- Lần đầu em gặp cháu của anh ấy, nó đã quát anh rất lâu. Nó nói với anh rằng nếu đã biết em là ai rồi, tại sao vẫn cứ đâm đầu vào cuộc hôn nhân này chứ? Bởi vì nó sợ Tú hiểu lầm, sợ tình bạn của bọn anh không thể như trước được nữac. Nó còn khuyên anh nên từ bỏ em, bởi vì dù sao em cũng là bạn gái cũ cua Tú, dẫu chúng ta có đến với nhau vì cái gì thì trong mắt Tú, điều đó giống như thể anh đã thích em từ lâu rồi vậy. Nhưng mà nó không biết một chuyện, rằng quả thật anh đã có ý với em. Anh gặp em trước Tú, tại sao lại không thể thích em cơ chứ? Cho nên anh đã nói cho nó biết chuyện đó, nó biết không thể ngăn cản anh nữa, cho nên nó đã bày ra nhiều trò khó xử hơn. Nhân đây anh cũng thay nó xin lỗi em, vì đã khiến em nhiều lần thấy khó chịu.

Lượng thông tin ập tới quá nhiều, Hà Thư chỉ có thể đứng sững người, mở lớn mắt im lặng nghe anh nói. Và từ đầu đến cuối, anh vẫn luôn tránh nhìn vào mắt cô.

- Minh Tú đã gặp riêng anh. Đúng với những gì mà Đức Minh suy đoán, cậu ấy đã chất vấn anh rất lâu. Cậu ấy hỏi anh rất nhiều lần rằng vì sao phải là em, vì sao lại chọn em, vì sao trong những người thích anh, anh lại chọn người chỉ thuộc về cậu ấy. Em biết không? Thật ra trước đó anh đã nghe cậu ấy nói rằng sau khi hoàn thành khóa học và quay về nước, cậu ấy sẽ đi tìm em, cầu xin sự tha thứ từ em, và muốn hàn gắn với em. Anh không biết lúc đó cảm xúc của bản thân như thế nào nữa, chỉ là cậu ấy nhắc đến em khiến anh thấy khó chịu. Cho nên ngay khi thấy hồ sơ mai mối của em trên bàn làm việc của anh, anh đã đồng ý và lập tức đặt vé về nước. Ngày chúng ta gặp nhau là ngày anh trở về, lúc đó anh mới vừa đặt chân xuống sân bay, đến cả hành lý còn không kịp lấy đã vội vã chạy đi tìm em. Nhưng anh lại không thể nói cho em biết những chuyện đó.

- Trên đường đến, anh vừa đi vừa nghĩ, nếu như em gặp anh, em sẽ nói gì? Đối tượng lại là bạn của bạn trai cũ, liệu em có căm ghét anh không? Liệu em có thấy khó xử không? Anh đã nghĩ rất nhiều trường hợp sẽ xảy ra, thậm chí anh còn nghĩ được nên đối đáp như thế nào để khiến em không cảm thấy khó chịu. Nhưng anh nghĩ thế nào cũng không ngờ được hóa ra em lại không nhớ anh. - Đức Lâm phì cười, giống như nhớ tới đoạn ký ức vui vẻ nào đó. - Khi ấy, anh đã nghĩ cơ hội của mình đến rồi, cho nên anh nhất định phải nắm lấy. Dẫu rằng, đó là việc cưỡng ép em phải ở bên anh.

Nụ cười của Đức Lâm dần nhạt đi. Anh nhắm mắt lại, thở dài.

- Cho nên, ý anh là, những gì mà anh làm, sau khi em nghe xong rồi, em có thể đoán ra được nguyên nhân đúng không? Em có ngốc thế nào cũng phải đoán ra được ít nhiều, đúng không?

Bàn tay đang đan lấy tay cô hơi siết lại. Hà Thư vẫn đứng im như trời trồng mà nhìn anh, bộ não như muốn xoắn cả vào nhau, chậm rãi tiêu hóa hết những gì mà mình vừa nghe thấy.

Không nhận được bất cứ câu trả lời nào từ cô, mặt Đức Lâm hơi tối lại. Anh nhíu mày, mím chặt môi, bàn tay hơi run lên. Yết hầu anh trượt lên trượt xuống, hơi thở cũng có vẻ đứt quãng, chứng tỏ trạng thái lúc này của anh có chút bất ổn.

Anh đang dần không giữ nổi bình tĩnh được nữa. Bầu không khí trở nên nặng trĩu, ngột ngạt.

Chính lúc đó, cô hé môi, nhỏ giọng lên tiếng.

- Em có thể… mượn của anh một điếu thuốc không?

Đức Lâm khựng lại, vẻ u ám trên mặt tan bớt. Anh luống cuống buông tay cô ra, lùi ra sau mấy bước, sau đó mò mẫm từ túi áo đến túi quần một lượt, bối rối nói.

- Cái đó… Anh ít khi hút thuốc nên chỉ để một bao trên xe thôi, không mang theo người. Nếu em muốn…

- Thôi, không sao. - Hà Thư cúi đầu nhìn hai tay đang đan vào nhau của mình, mím mím môi một chốc rồi nói tiếp. - Trong phòng em cũng có. Em tự vào lấy.

Cô bước qua người anh, chạy về phòng, lục tung mọi ngóc ngách trong cơn hoảng loạn. Không cần nhìn vào gương cô cũng biết rõ khuôn mặt của mình lúc này như thế nào, vì cô cảm nhận rõ hơi nóng đang bốc lên và không có dấu hiệu giảm xuống.

Lục tìm một hồi cô mới nhớ ra đây không còn là nhà cũ của cô nữa, nơi này cô còn chưa kịp tìm “căn cứ” bí mật để giấu đồ nhằm tránh những ánh mắt săm soi của hai đứa con nhà mình. Cuối cùng cô chỉ có thể đứng đơ ra, vốn đã mất bĩnh tĩnh nay còn bối rối hơn.

Cô đang làm chuyện ngốc nghếch gì thế này?

Hà Thư ngồi sụp xuống ôm lấy đầu, dẫu có làm gì cũng chẳng thể làm lơ được trái tim đang đập dồn dập trong lồng ngực.

Vì sao sau khi nghe những lời anh nói, cô lại cảm thấy cả người hưng phấn như vậy? Trái tim cô không ngừng đập nhanh, khuôn mặt thì nóng bừng, Adrenalin trong cơ thể như muốn tăng vọt một cách khó có thể kiểm soát và phóng đại những cảm xúc hiện tại trong cô.

Cô… đang cảm thấy vui sao? Vì anh tỏ tình với cô, vì anh giãi bày hết mọi chuyện cho cô nghe, nên cô cảm thấy hạnh phúc ư?

Vì sao? Vì sao cô lại thấy vui như vậy?

Có lẽ bởi mãi không thấy cô ra ngoài nên Đức Lâm đã đi đến, nhìn thấy cô ngồi sụp trên sàn nhà thì vội vã chạy vào đỡ cô lên, vừa nhìn một lượt trên người cô vừa lo lắng hỏi.

- Sao vậy? Em đau chỗ nào sao?

- Em không… - Sự rối bời khiến Hà Thư không thể nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng khuôn mặt đỏ bừng của cô quá rõ ràng không thể giấu được. Đức Lâm ôm siết lấy eo cô ngăn lại mọi hành động phản kháng, anh cúi đầu nhìn khuôn mặt cô, hỏi. - Sao em…

- Đừng nhìn! - Hai tay đều bị anh kìm chặt, Hà Thư chỉ còn cách cúi xuống chúi đầu vào ngực anh. - Anh đừng có nhìn!

- Em… - Có vẻ như không lường trước được phản ứng của cô sẽ như vậy, Đức Lâm không biết phải nói gì tiếp theo.

Đột nhiên anh cười một tiếng, ngửa đầu ra nhìn trần nhà, ánh mắt mang theo vẻ nhẹ nhõm. Anh khẽ nói.

- Em không bài xích anh. Tốt quá!

Anh lại cúi xuống ôm chặt lấy cô, dụi đầu lên vai cô, môi lướt qua cần cổ trắng ngần của cô.

- Anh đã rất sợ em sẽ căm ghét anh, sẽ né tránh anh. Nhưng hóa ra không phải! - Đức Lâm không hề che giấu cảm giác vui vẻ của mình. Anh khẽ than. - Thật sự tốt quá!

Hà Thư rụt vai không lên tiếng, vẫn kiên trì làm rùa rụt cổ chôn mặt vào người anh. Đức Lâm cười chán thì đứng thẳng dậy, để cô có chỗ dựa thoải mái hơn. Anh vuốt tóc cô, hỏi.

- Cho anh nhìn mặt em một lúc được không?

Cô vẫn không đáp, cũng chẳng có phản ứng gì cả. Anh vẫn kiên trì dụ dỗ.

- Để anh nhìn em một lúc, được không? Bây giờ anh thật sự rất muốn nhìn thấy em.

Hà Thư tần ngần một lát, cuối cùng vẫn cắn răng lùi ra một khoảng với anh, chậm rãi ngẩng đầu lên. Hai tay anh vẫn vòng qua ôm lấy eo cô, đôi mắt nhìn cô chăm chú. Sau đó, anh hỏi.

- Anh có thể hôn em không?

Hà Thư không đáp, cô nhíu mày hơi cắn môi nhìn sang hướng khác vẻ khó xử. Nhưng lần này Đức Lâm đã không còn chờ đáp án từ cô nữa. Anh cúi xuống áp môi mình lên môi cô, cảm nhận rõ được cô hơi giật mình, nhưng hoàn toàn chẳng hề có phản ứng né tránh. Môi anh vẽ lên một nụ cười.

Ban đầu chỉ là cái chạm môi, sau đó là cái trêu ghẹo nhẹ nhàng, rồi cuối cùng, dường như sợi dây kiềm chế đã đứt đoạn, anh đỡ lấy lưng cô, hôn cô thật sâu, giống như một con mãnh thú đói lâu năm tìm được con mồi béo bở, nhào vào cắn xé, nuốt xuống bụng không chừa một mẩu xương.

Trời vẫn còn sáng, nhưng ở trong phòng, hai người đã triền miên dây dưa không dứt.