Ảnh Đại Diện Là Tôi, Không Vừa Ý À

Chương 43: Hình ảnh này bé 0 nào có thể nhịn được



255

Chiều hôm sau tan sở, tôi lấy điện thoại ra xem định vị nhà Trì Thành mà hắn gửi cho tôi rồi đón xe tới đó.

Trước đây tôi từng tới nhà Trì Thành một lần nên cũng không mấy lạ lẫm, tôi kích động đưa tay bấm mật khẩu.

Sau khi nhập "000501", cửa lập tức mở ra.

Gã 1 ngoài lạnh trong nóng này thế mà đặt mật khẩu như vậy thật.

Vào nhà, tôi đi thẳng đến phòng mèo, dù sao tôi cũng rất nhớ Mộc Mộc, con mèo hoang mà trước kia tôi cho ăn một tuần.

Phòng mèo nhà Trì Thành rộng bằng phòng khách nhà tôi, trong đó đặt mấy cây mèo, nhìn là biết loại đắt tiền, bên cạnh còn có những vật dụng hàng ngày của Mộc Mộc như đồ ăn mèo, chén mèo, chậu cát, thậm chí còn có cả tủ đồ thú cưng, quần áo cho mèo rực rỡ muôn màu, cái áo sư tử hôm đó Mộc Mộc mặc cũng treo trong tủ, không ngờ Trì Thành còn chăm chút cách ăn mặc cho Mộc Mộc nữa.

Nhưng ngắm phòng mèo lâu như vậy mà vẫn không thấy Mộc Mộc tôi nhớ mong, nó đi đâu rồi nhỉ.

Tôi tìm một hồi, rốt cuộc tìm được Mộc Mộc đang cuộn tròn ngủ trong cái hang hình hoa hướng dương trên cây mèo.

Nhìn nó bây giờ giống hệt một quả bóng xù lông, thật sự đáng yêu vô cùng.

Không muốn quấy rầy giấc ngủ của Mộc Mộc, tôi đưa ngón tay vuốt nhẹ lông nó. Không ngờ đúng lúc này, chuông báo tin nhắn "001" vang lên, tôi rón rén lấy điện thoại ra khỏi cặp hồ sơ.

【 Trai Tám Múi 】: Đến nhà anh chưa?

Đọc câu này, tôi cười cười, đang định gõ chữ trả lời thì đối phương đột nhiên gọi video call làm tôi giật mình suýt đánh rơi điện thoại, hơn nữa tôi cũng sợ đánh thức Mộc Mộc nên cầm điện thoại rón rén ra khỏi phòng mèo.

256

Thật ra tôi và Trì Thành chỉ mới video call hai lần.

Nhưng ngoại trừ lần hắn đeo khẩu trang thì lần còn lại là vì công việc.

Thế nên tôi bắt đầu hồi hộp.

257

Tôi ngồi xuống ghế salon trong phòng khách của Trì Thành, chọn góc quay đẹp nhất rồi nhận cuộc gọi video.

Trên màn hình xuất hiện gương mặt đẹp trai của anh chàng kia, khá lắm, hắn để tóc ướt, mặc áo ngủ, dáng vẻ gợi cảm như mới tắm xong vậy.

Nhìn mà tôi miệng đắng lưỡi khô.

"Bé yêu, xem ra em đến nhà anh rồi." Trì Thành lên tiếng trước.

"Dạ, em mới tới thôi."

"Thấy Mộc Mộc chưa?"

"Thấy rồi ạ, nhưng nó đang ngủ."

"Ừ, bình thường nó ngủ nhiều lắm." Trì Thành chẳng chút do dự vạch trần đời tư của Mộc Mộc.

"Ha ha, nhìn là biết mà." Tôi dừng một lát rồi nói: "À phải, Trì... ca ca, thời tiết ở chỗ anh vẫn còn khá lạnh, anh nhớ chú ý giữ ấm và mặc nhiều áo vào nhé."

"Ừ, nghe lời em." Trì Thành nói, một giọt nước rơi xuống từ tóc hắn trượt vào cổ áo ngủ, bên trong là cơ ngực nở nang và cơ bụng xinh đẹp.

Chậc, hình ảnh này bé 0 nào có thể nhịn được chứ.

"Đúng rồi, chắc em nóng lắm nhỉ, bật điều hoà trong phòng khách đi, cứ nói Xiao AI bật là được rồi." Trì Thành mở miệng cắt ngang suy nghĩ của tôi.

Tôi định nói không nóng, nhưng thấy vẻ nghiêm túc của Trì Thành thì lại nhịn không được lẳng lơ.

"Không cần bật điều hòa đâu," tôi cởi nút cổ áo ra, "Để gió lùa vào là được rồi ạ." Tôi nói tỉnh bơ, sau đó đưa bàn tay không cầm điện thoại chậm rãi sờ cổ áo sơmi.

"Vậy sao được, nóng thì phải bật điều hòa chứ." Trì Thành tỏ vẻ muốn giáo huấn tôi, rõ ràng là không hiểu tôi đang ám chỉ gì, trong lòng tôi trợn trắng mắt, rốt cuộc trong đầu gã 1 không hiểu phong tình này nghĩ gì thế hả?

"Ca ca, anh muốn nhìn em cởi nút áo không?" Tôi phớt lờ Trì Thành rồi nũng nịu nói, vừa nói vừa giả bộ giật giật cổ áo.

Nghe thấy câu này, ánh mắt Trì Thành tối đi, hắn im lặng một hồi mới khàn giọng đáp: "Muốn."

Muốn là được rồi.

"À, vậy em cho anh nhìn nè." Tôi ngượng ngùng nói, nghĩ thầm dù sao ở đây cũng không có ai, thế là bắt đầu cởi từng nút một, cởi xong nút thứ hai, tôi kéo cổ áo sang bên phải để lộ xương quai xanh xinh đẹp của mình.

Đúng lúc này, sau lưng chợt vang lên một giọng nữ trung niên: "Xin hỏi cậu là ai vậy?"

- --------

(*) Xiao AI là trợ lý ảo dành riêng cho điện thoại Xiaomi.