Ảnh Đế, Anh Đi Nhầm Phòng Rồi

Chương 12



Học y?

Ôn Nhã cho rằng Chu Vu có chuyện muốn nói, dừng dao trong tay chờ lời cô nói tiếp.

“Vậy em có thể may lại được không?”

“Rửa cánh gà của cô đi.” Lục Chiếu cầm hai cánh tỏi trong tay tới.

Chu Vu nghe vậy thì giật giật lưng, áo của cô hơi mỏng, giờ phút này mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét của xương bướm.

“ Chị Vu làm gì vậy?”

Ôn Nhã không hiểu động tác của cô, còn tưởng rằng cô đứng lâu bị đau thắt lưng.

Chu Vu lại giật giật, xoay lưng về phía Ôn Nhã cùng Lục Chiếu, “Thấy cánh của tôi chưa? Có phải là đầy màu sắc hay không, Bling Bling! ”

Lục Chiếu bất đắc dĩ đi tới bên kia, cầm lấy đao trong tay Ôn Nhã đập tỏi, Chu Vu nghe được hai tiếng”Phanh phanh” thì bị dọa kinh hồn bạt vía.

Chu Vu lần này thật sự rất vui vẻ, nhún nhún vai thu hồi cánh, mở vòi nước cẩn thận rửa sạch cánh gà.

Cô đem cánh gà làm sạch sau đó đặt ở một bên tay Lục Chiếu, “Còn muốn tôi làm cái gì nữa không? ”

Lục Chiếu: “Đi phòng khách lấy một chai coca. ”

“Được.”

Chu Vu chạy chậm vào phòng khách cầm một chai Coca-Cola, còn đặc biệt mở ra rồi đưa cho Lục Chiếu.

Lục Chiếu rót coca vào trong nồi, liếc mắt thoáng nhìn thấy động tác nuốt nước miếng nhỏ của Chu Vu, trước khi Coca thấy đáy đã để lại một ngụm rồi đưa cho cô.

Chu Vu thỏa mãn uống xong một ngụm coca nhỏ kia, ném lon vào thùng rác.

“Hai người ai giúp tôi bóc vỏ cà chua.” Dạ Thanh dùng thìa đục lỗ đem cà chua đã đun sôi với nước sôi vớt ra cho ra đĩa.

Ôn Nhã cắt xong thịt bò lại đang cắt khoai tây, tất nhiên là sẽ không rảnh, Chu Vu vội vàng đi rửa tay, “Tôi đến đây. ”

Đầu cà chua đã được cắt bằng lưỡi dao, được trụng qua nước sôi nóng, da rất dễ bong ra.

Chu Vu dùng ba đầu ngón tay cầm lấy một quả cà chua, cẩn thận bóc vỏ ra. Cà chua vừa mới vớt ra khỏi nước sôi nên rất nóng, cô cũng không tiện dùng miệng thổi, cho nên xé một cái vỏ trái cà chua,lại phải ném nó vào đĩa phơi để đỡ nóng tay.

Lục Chiếu cho cánh gà vào lò để giữ ấm, chú ý tới tình hình bên Chu Vu.

Chu Vu bị cà chua nóng đến nhe răng trợn mắt, Lục Chiếu sợ cô lỡ tay đụng đĩa, lại bị đập vào chân mình.

“Tôi làm cho.”

Hắn đem Chu Vu đuổi sang một cạnh, tự mình xử lý xong vỏ cà chua, lại dùng đao băm nhỏ.

Trong toàn bộ quá trình chú ý của Lục Chiếu đều đặt ở cà chua, mặt không chút thay đổi, cho dù cả đầu ngón tay bị nóng đỏ, ngay cả lông mày cũng không nhíu một chút.

Chu Vu và Ôn Nhã đã cắt xong các món ăn phụ, đứng ở ngoài quầy bar, lẳng lặng nhìn Lục Chiếu và Dạ Thanh mỗi người một bếp, bình tĩnh nấu ăn.

“Chị Vu, lát nữa chúng ta rửa chén đi.”

“Được…”

Hai người bọn họ hình như cũng không giúp được gì, Ôn Nhã tốt xấu gì cũng có giúp cắt không ít thứ, Chu Vu mới lột vỏ cà chua, lại bị Lục Chiếu đều chê động tác của cô chậm.

“Có máy rửa chén.” Lục Chiếu chỉ vào một cái thứ giống như lò nướng ở trong trên tường, “Hai người đi xem hướng dẫn sử dụng đi. ”

Chu Vu là lần đầu tiên nhìn thấy một căn bếp có nhiều đồ gia dụng chứa trên tường như vậy, lò nướng, nồi hấp, tủ khử trùng, thậm chí ngay cả máy rửa chén cũng có.

Cô và Ôn Nhã nghiên cứu nửa ngày, cuối cùng cũng hiểu rõ cách sử dụng máy rửa chén.

“Ôn Nhã đi bảo bọn họ rửa tay ăn cơm.”

“Chu Vu lại đây bưng mâm.”

Lục Chiếu ném cho cô hai cái găng tay cách nhiệt, “Đeo vào. ”

“Làm gì?”

“Bưng ra ngoài, đĩa còn nóng.”

Chu Vungây thơ chớp chớp mắt, cúi đầu ngoan ngoãn đeo bao tay.

Đây cũng là lần đầu tiên cô thấy bưng đĩa cũng phải đeo găng tay cách nhiệt.

Nhưng mà nếu ảnh đế Lục nói đĩa nóng, vậy cứ cho là nó nóng đi…

Chu Vu vụng về đặt thức ăn lên bàn, vừa muốn bưng nồi cà chua kia, lại bị Lục Chiếu chắn ở bên ngoài phòng bếp.

Lục Chiếu tháo găng tay trên tay cô, “Đi tới ngồi đi. ”

” Ảnh đế Lục thật ấm quá a!”

Ôn Nhã ở bên cạnh cô phát ra tiếng kêu như chuột chũi, “Em vẫn luôn cho rằng anh ấy rất hung dữ, a. Con trai ngoan hãy tha thứ cho mẹ vì trong một phút ấy đã u mê người ta. ”

Sau khi ăn uống xong xuôi, Chu Vu nhấp một ngụm nước ấm, cảm thán về sự toàn năng của Lục Chiếu.

Nếu cô nhớ không lầm, Lục Chiếu dựa vào một bộ phim “Nhân gian” mà nổi tiếng, diễn viên không có nhân khí, một đạo diễn vô danh. Chỉ là một bộ phim mà không ai biết, dựa vào một ít tập phim mà có thể tạo ra một con đường máu trong dịp Quốc khánh.

Trước đó, Lục Chiếu đã từng đóng rất nhiều vai nhỏ, nhân vật phân cảnh nhiều nhất cũng chỉ là một nam ba. Mấy năm đó hắn còn không có nhiều fan, bởi vì phân cảnh ít hơn nữa tạo hình thay đổi, ngay cả mặt quen cũng không thể quen tưởng.

Chu Vu còn tưởng rằng nếu một bộ phim của Lục Chiếu trở nên nổi tiếng,thì anh sẽ tích cực đóng nhiều phim hơn để có thể tồn tại trong tầm nhìn của công chúng, nhưng ai mà biết răng từ đó anh lại đã mở một phòng làm việc, một năm quay một hai bộ phim, nhưng hơn một nữa còn không phải là nam chính.

Eich mỗi ngày đều lẩm bẩm không biết Lục Chiếu cuối cùng đang làm gì mà không chịu quay phim, nhưng hiện tại có vẻ như người này không quay phim bởi vì bận ở nhà học tập nghiên cứu nhiều thứ.

Kỹ năng sống đầy đủ, hứng thú cùng sở thích rộng khắp, thư pháp cờ vây mọi thứ đều tốt hơn so với với người từ nhỏ theo ông nội học như cô.

Quan trọng nhất là lớn lên còn trông đẹp trai như vậy…

Chu Vu phát ra một tiếng thở dài, sau đó đứng dậy thu dọn bát đũa.

Mặc dù có máy rửa chén, nhưng nhà bếp luôn luôn phải được dọn dẹp.

- “Chị Vu, chị làm sao vậy? ” Ôn Nhã chú ý tới tiếng thở dài của cô.

Chu Vu lắc đầu, “Không có chuyện gì, chính là cảm thấy sau này khi tìm bạn trai thì nhất định phải tìm một người biết nấu cơm. ”

Ôn Nhã vừa nghe, cười ra tiếng, “Đây cũng là mục tiêu cuối cùng của em đó, nhưng mà nếu như có dáng vẻ đẹp trai thì thôi. ”

“Cũng đúng, Dáng vẻ đẹp trai còn ăn cơm làm gì, ăn…”

“Ăn gì?”

“Không có gì…”

Hai người bọn cô thu dọn nhà bếp xong liền đi vào phòng khách, tổ tiết mục nói, ngoại trừ thời gian ngủ thì mọi người cố gắng không nên về phòng, cho nên năm người ăn cơm xong thìngồi trên sô pha.

Viên Tử mới ăn được một nửa liền ngủ thiếp đi, giờ phút này đã bị Lục Chiếu ôm về phòng.

Chu Quang Diệu cũng đến giờ ngủ cố định hằng ngày, sau khi chào hỏi mọi người cũng trở về phòng.

Trong phòng khách chỉ còn lại bốn người trẻ tuổi, trong đó người đàn ông duy nhất lại nhìn chằm chằm vào một chậu hoa nhài trên bàn.

“Khụ. Tôi xem tướng tay cho mọi người nhé? “Dạ Thanh không dám trực tiếp nói chuyện với Lục Chiếu, chỉ nhìn hai cô gái ở đối diện, hi vọng có thể phá vỡ xấu hổ này.

“Được a tốt a, cô xem tôi khi nào có thể thoát khỏi cảnh độc thân.” Chu Vu chủ động đưa tay tới, “Cậô muốn tay trái hay tay phải? ”

“Tay phải.”

Dạ Thanh vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm bàn tay cô một lúc, chỉ vào lòng bàn tay Chu Vu rồi hỏi, “Đây không phải là vân tay sao? ”

Một đường trắng dài chừng hai cm nằm ngang giữa bàn tay Chu Vu, nhìn có vẻ không phải là vân tay, nó so với vân tay thì dày hơn, hơn nữa còn trắng bệch.

“Đó là một vết sẹo.”

“Vết sẹo?” Ôn Nhã vừa nghe liền đứng thẳng dậy, kéo tay Chu Vu lại để nhìn một cái, “Sao lại có nó vậy? ”

Chu Vạ: “Em thử phẫu thuật thẩm mỹ đi…”

Vừa nghe thấy vết sẹo thì sao lại phấn khích như vậy.

“Tôi nghĩ xem, hình như cũng là lúc tôi học cấp hai…”

Ôn Nhã cầm ly nước nghe cô kể chuyện xưa, Dạ Thanh cũng có vẻ rất hứng thú, cô là người viết chuyện,nhưng cũng thích nghe kể chuyện.

Ngay cả Lục Chiếu cũng rời ánh mắt ra khỏi chậu hoa nhài, nghiêng đầu chờ Chu Vu mở miệng.

“Một đêm nọ, cha mẹ tôi thì không có ở nhà và em gái tôi thì đã đi đến trại hè. Tôi ở nhà làm bài tập hè, bỗng nhiên, tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng động gì đó, đó là âm thanh của luồn dây thép cắm vào ổ khóa rồi cố gắng cạy khóa.Tôi đứng dậy và đi vào phòng khách. Tôi lấy một cái kéo. ”

Chu Vu dùng tay khoa tay múa chân hai cái, “Chính là cái loại kéo cắt tóc, còn rất lớn cũng rất nặng. ”

“Tôi lặng lẽ trốn ở phía sau cửa chính, sau đó cửa bỗng nhiên mở ra…”

Ôn Nhã hận không thể rụt lại thành một cục, nắm lấy tay Chu Vu, “Sau đó thì sao? Chị đã gọi cảnh sát chưa? ”

“Sau đó, tôi thấy một người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu đen, quần jean, và áo trong tay dài màu xanh đậm. Khi tôi đang lo lắng, kéo lập tức rớt…”

Ôn Nhã: “Hắn cướp lấy, sau đó trong lúc hỗn loạn đâm vào tay chị? ”

“ Làm sao có thể,tôi phản ứng nhanh biết bao a!”

Chu Vu đứng dậy, cầm một quả táo, cô nâng quả táo lên trước ngực, sau đó buông tay.

Trong chớp nhoáng, Chu Vu uốn gối khom lưng, hai tay bắt lấy quả táo.

“Tôi lấy kéo bằng tay, giống như thế này.”

Chu Vu vẻ mặt nghiêm túc, “Sau đó tay tôi nhỏ máu, người đàn ông kia bước nhanh tiến lên cướp lấy cái kéo ở trong tay tôi, tôi tập trung nhìn lại, đây không phải là ba của tôi sao…”

Sau khi cô nói xong, ba thính giả đồng loạt sững sờ tại chỗ.

Ôn Nhã: “Cuối cùng tổng hợp lạ chính là chị tự chọc vào tay mình? ”

Chu Vu trịnh trọng lắc đầu, “Là bởi vì tôi không muốn cây kéo rơi xuống đất sẽ quấy rầy hàng xóm đang ngủ say dưới lầu, cho nên xả thân làm người nhận lấy kéo. ”

Dạ Thanh hai tay nâng đầu, ngã vào chỗ tựa lưng, “Rất mạnh mẽ. ”

Ôn Nhã: “Vậy ai cạy cửa vậy?” ”

“Ba tôi, ông ấy không mang theo chìa khóa, khi còn bé ông ấy bị mất chìa khóa nhà mà không dám nói với ông nội, cho nên tự mình học cách dùng dây thép gai cạy khóa.”