Ảnh Đế, Anh Đi Nhầm Phòng Rồi

Chương 2



“Chị ơi, trang điểm cho Lão Lục nhà bọn em có cảm giác thế nào? Da có thể bị tổn thương không? Cách ba mét có thể cảm nhận được hormone nam tính mạnh mẽ của anh ấy không? ”

Eich xem như là fan cứng của Lục Chiếu, từ khi anh ấy ra mắt đã bắt đầu làm fan, làm người hâm mộ đã được hơn mười mấy năm.

Eich cùng đã thay đổi từ một học sinh tiểu học mù mà mù mờ, trở thành một cô gái trẻ đang độc thân đã tốt nghiệp đại học.

Nhưng khuôn mặt của Lục Chiếu vẫn giống như trước kia, thậm chí còn đẹp hơn.

Chu Vu cẩn thận nhớ lại một chút, “Có nếp gấp, có quầng thâm mắt, khóe mắt có nếp nhăn…”

Chu Vu nói xong liền nhìn thoáng qua Eich, cô bé này cũng coi như bình tĩnh, không thèm để ý phất phất tay nói: “Anh Chiếu nhà bọn em cũng đã ngoài ba mươi tuổi rồi, vẫn có thể chấp nhận ha! Chị có bị anh ấy mê hoặc không? ”

Mê hoặc thì không có, nhưng Chu Vu suýt nữa bị anh ấy đông lạnh đến chết.

Suốt cả quá trình cả khuôn mặt lại lạnh như băng, giọng nói lạnh lùng, lúc cô trang điểm tay không cẩn thận đụng phải gò má của Lục Chiếu, người này ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng thấp hơn người bình thường một chút.

“Đi thôi, xe tới rồi.”

Eich chưa tốt nghiệp đã vào studio để thực tập, lúc tốt nghiệp muốn tìm chỗ thuê nhà, mà Chu Vu vừa vặn lại thiếu một người bạn cùng phòng, thế là hai người đã sống cùng nhau đến bây giờ.

Sau khi lên xe, Eich như thường lệ mở weibo ra xem, “Lão Lục nhà chúng em lại lên hot search…”

“Hả? Cái cổ bị sao bậy? ”

Eich phóng to hình ảnh lên, nhìn hai lần, sau đó dùng khuỷu tay chạm vào Chu Vu đang ngồi một bên, “Cái này… Không phải là kem nền hôm nay mới đến sao ạ? ”

Chu Vu ừ một tiếng, ánh mắt Eich trở nên sắc bén.

“Xảy ra tình huống gì vậy?”

Rất nhiều fan đã phát hiện trên cổ Lục Chiếu có gì đó hơi bất thường, nếu có người đặt nghi vấn là do chuyên gia trang điểm, chắc chắn sẽ tìm ra được phòng làm việc của bọn họ.

Chu Vu kể cho cô nghe ngọn nguồn câu chuyện, Eich nghe xong cả người lại trở nên vô cùng vui vẻ, “Ý của chị chính là Lục Chiếu tự mình đi tới cầu thang tìm chị? Rồi xin lỗi? ”

“Không nên xin lỗi sao?”

“Không phải không phải…” Eich gãi gãi đầu, “Chỉ là em chưa từng thấy anh ấy xin lỗi khi nào cả. ”

Mấy năm nay tin tức của Lục Chiếu không nhiều lắm, cũng không có chuyện tình cảm hay gì cả, các chương trình lớn anh cũng không đi, đừng nói đến chương trình tạp kỹ lại càng không có.

Người hâm mộ có thể nhìn thấy tin tức của anh trên hot search thật sự là chuyện hiếm có, hơn nữa bình thường trong mười hot search còn có ba bốn cái là của Lục Chiếu đang ở trên phim trường.

Lục Chiếu rất coi trọng đến trình độ chuyên môn của diễn viên, cho nên lúc quay phim cũng không ít lần dạy bảo các đồng nghiệp cùng đoàn, bởi vì anh vốn không thích cười, nên cũng không tránh khỏi đôi khi có vẻ hung thần ác sát.

“Vậy giờ chị định làm sao bây giờ? Vừa rồi chị nên nói với anh Q một tiếng…”

Chu Vu: “Tôi đã xin anh U thông tin liên lạc của bọn họ, lát nữa chị sẽ liên lạc với họ sau. ”

Trong lòng cô vẫn có chút lo lắng, nếu là ngôi sao khác thì thôi, weibo có thể giải thích đó là một trò đùa, nhưng theo tính tình của Lục Chiếu…

Chu Vu cảm thấy có thể anh ấy sẽ yêu cầu studio gửi một lá thư giải thích.

Chu Kỳ vẫn luôn chú ý tình hình của buổi lễ để dễ sàng liên lạc với nhân viên sau khi bọn họ rời khỏi buổi lễ.

Đã lâu lắm rồi cô không xem các lễ trao giải dưới dàng các chương trình phát sóng trực tiếp như này, nằm sấp trên bàn nghiên cứu cách vẽ lông mày nam, thậm chí ngay cả màn hình điện thoại di động tối đen từ khi nào cũng không biết.

– “Chị Vu! “Eich hấp tấp cầm máy tính xách tay gõ cửa phòng cô.

“Vào đi.”

Chu Vu dùng khăn ướt tẩy trang lau vết bút lông mày trên tay, “Làm sao vậy? ”

Eich đặt máy tính trước mặt cô, “Chị xem đi.” ”

Lục Chiếu là diễn viên nam xuất sắc nhất của năm nước nên sẽ là người trao giải thưởng năm nay, sau khi đi lên, người dẫn chương trình phỏng vấn anh vài câu hỏi đơn giản.

Bây giờ đang bận cái gì, dự kiến khi nào sẽ quay bộ phim tiếp theo và các loại vấn đề như vậy.

Nữ MC hình như cũng vừa lướt weibo xong, chỉ chỉ vào vị trí cổ anh, “Tôi thay mặt cho đông đảo người hâm mộ một câu, trên cổ thầy Lục là…”

Lục Chiếu giơ tay xoa, đầu ngón tay dính chút ít kem nền màu socola, anh nhếch khóe miệng, “Kem nền. ”

“Ồ? Anh có thể giải thích cho chúng tôi biết vì sao lại có một màu nền đậm như vậy trên cổ của anh không? ”

Lục Chiếu hắng giọng, “Mọi người hẳn cũng là biết nam diễn viên bình thường đều không thích kem nền màu quá trắng…”

Phía dưới rất nhiều người đều bật cười, ống kính chiếu đến mấy nam diễn viên đang cười vui vẻ nhất, còn mấy người còn gật gật đầu đồng ý.

“Lúc rửa mặt quên rửa cổ… Cho nên sau này mọi người vẫn nên nghe theo lời của chuyên gia trang điểm là được rồi. ”

Lục Chiếu nói xong liền gật gật đầu với người dẫn chương trình, ý bảo có thể tiếp tục phần tiếp theo.

……

Eich bấm tạm dừng, “Chị đã gọi điện thoại cho bọn họ rồi à? ”

Chu Vu lắc đầu, “Không. ”

Ash: “Chủ đề đau lòng cho chuyên gia trang điểm đã leo lên hot search rồi, bây giờ chị Vu đăng một tin trên Weibo, nói không chừng đêm nay người hâm mộ của chị sẽ lên tới một triệu đấy. ”

“Đừng, đừng nhắc tới weibo với chị, chị còn hai bài tập về nhà chưa làm …”

Nhắc tới chuyện này Chu Vu liền đau đầu, cũng không nên mềm lòng đồng ý viết bài tập dùm mấy đứa nhỏ đó, mấy ngày nữal à phải cùng anh U vào tổ, đến lúc đó bận đến nỗi ngay cả mặt mình cũng lười trang điểm.

“Em A? Bé Hi Hi à…”

Eich lui về phía sau một bước, mỗi lần Chu Vu cười như vậy chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt.

“Chị, chị đừng cười, chị không hợp với cười đâu. Thật đấy. ”

Tuy rằng đẹp, nhưng nụ cười này có chút quái gỡ, cười đến sống lưng Eich lạnh lẽo.

Chu Vu ngừng cười, khôi phục vẻ mặt thường ngày, đầu ngón tay nắm lấy góc áo Eich rồi giật nhẹ, “Em chỉ cần giúp chị chụp kiểm tra màu, phần còn lại chị sẽ tự làm. ”

Thấy vẻ mặt của Eich buông lỏng, Chu Vu vội vàng đưa hơn mười chai kem nền trong ngăn kéo đưa cho cô ấy, “Ngày mai cho chị, OK? ”

Eich: “Chữ ký của Vu Quân…”

Chu Vu: “Cam đoan sẽ lấy được cho em, còn chữ ký của thầy Lục nhà các em thì chị sẽ cố gắng hết sức, xem có thể xin được một cái hay không. ”

Eich gật gật đầu, cô cũng tự biết khả năng thực hiện nửa sau của câu gần như bằng không, Lục Chiếu chưa bao giờ ký tên cho fan.

Ban đầu, còn có người nghi ngờ có phải chữ của Lục Chiếu quá xấu hay không, nhưng sau khi nhìn thấy chữ viết tay gây sốc của anh ở một sự kiện nào đó, sự nghi ngờ này đã tự động biến mất.

Không ký tên hoàn toàn chỉ thói quen của anh ấy mà thôi, Lục Chiếu vẫn cho rằng diễn viên chỉ cần quay những bộ phim hay, hành động viết hai chữ “trân quý” này cho fan, trong mắt anh không có bất cứ ý nghĩa gì.

Eich mới vừa nhắc tới Weibo, Chu Vu mới nhớ tới hôm nay còn chưa đăng weibo. Sau khi đăng tải, đã chuẩn bị vào khi bình luận và tin nhắn riêng tư của mình trước, vừa mới nhấp vào, Chu Vu nhìn chằm chằm vào hơn 999+ tin tức rồi rơi vào trầm tư…

Tin nhắn riêng cũng không ít, cô liếc mắt một cái, đều hỏi cô là trang điểm của Lục Chiếu có phải là do cô trang điểm hay không.

Chu Kỳ thật đúng là đã đánh giá thấp những người hâm mộ này, biết biết có lắp camera trên người Lục Chiếu không mà cái gì cũng biết.

Đương nhiên số lượng fan hâm mộ cũng tăng lên một cách chóng mặt, nhưng không khoa trương như Eich nói, nhưng cũng gần một triệu.

Vừa rồi lúc lấy kem nền, cô đã chụp một tấm ảnh chụp chung, lúc này đăng lên Weibo, kèm theo chữ “Tôi bắt đầu viết! ”。

Không lâu sau khi đăng, bình luận liền bắt đầu ăng lên.

Ngoại trừ fan cũ của cô, những bình luận khác nhiều nhất chính là fan của Lục Chiếu.

Nhưng mà Chu Vu nhìn qua một lượt, không có phát ngôn nào quá khích, trong lòng cũng yên tâm chút ít.

Rất nhanh đã đến ngày vào tổ, ở phòng làm việc tổng cộng có sáu người tính cả Chu Vu, địa điểm quay phim đều ở các thành phố điện ảnh, ở hai ba tháng không thể trở về, đồ đạc cần mang theo rất nhiều.

Hai cái rương lớn của Chu Vu là thứ dễ thấy nhất, chắc cũng phải gấp đôi người khác.

“Tiểu W, em nhìn hành lý của người ta đi, rồi nhìn lại của chị đi.” Chu Vu chỉ vào Trần Chanh ở ở một bên, “Tiểu C chỉ có một cái rương. ”

“Chị nghĩ nhiều hơn…” Chu Vu chỉ chỉ hai người bên cạnh bạn trai Trần Chanh, “Chị C có nhiều đồ hơn. ”

Trần Chanh gật gật đầu, “Bên chị hai người rưỡi, đồ của chị sẽ tương đối nhiều. ”

“Em Vu cũng nên tìm bạn trai đi chứ?” Từ sau khi thoát khỏi cảnh độc thân, Trần Chanh đã vô cùng nhiệt tình giới thiệu đối tượng cho mọi người trong phòng làm việc.

Chu Vu mím môi, “Không vội. ”

Vưu Ngộ: “Được rồi, đi thôi, xe đến rồi.” ”

Con đường đi đến thành phố điện ảnh có chút xa, bọn họ vừa lên xe đều ngủ bù.

Nửa giờ sau, Chu Kỳ và Trần Chanh không hẹn mà cùng mở mắt ra, bốn người đàn ông trong xe này đều cùng ngáy, thật không không nổi.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ ngồi hai tiếng đồng hồ, lúc đến khách sạn đã mệt đến mức không thể ưỡn thẳng lưng.

Lục Chiếu ở xa xa thấy người dựa vào cột ở đại sảnh có chút quen mặt, chăm chú nhìn thêm hai cái.

Ngày hôm trước, … Cô tiên nhỏ?

Hôm nay Chu Vu mặc một chiếc áo thun dài, phối với một chiếc váy lụa màu đen, có buộc dây ở trên eo. Cô ấy có một chân dài cùng với làn da trắng, phối hợp với khuôn mặt vừa mệt mỏi nhưng lại vừa lạnh lùng của cô, ngược lại thật mang theo một chút khí chất thần tiên.

– “Thầy Lục ”! Vưu Ngộ ánh mắt sắc bén sau khi nhìn thấy Lục Chiếu, trong mắt lộ ra ý cười,cũng không thèm làm thủ tục nhận phòng, vứt đồ liền đi về phía Lục Chiếu.

Lục Chiếu vẫn là khuôn mặt lạnh lùng kia, nhưng mà Vưu Ngộ cũng đã quen rồi, mặc kệ mông của người ta lạnh đến mức nào, vẫn là đem mặt nóng đặt lên.

“Mực nhỏ vất vả rồi.” Lục Chiếu nhìn hắn một cái, hôm nay quầng thâm mắt của Vưu ngộ đặc biệt nghiêm trọng, cũng không thèm dùng kem che khuyết điểm bôi lên, chắc là do dậy sớm để lên đường nên quá mệt mỏi.

Vưu Ngộ cười gật đầu trả lời không vất vả, mấy người còn lại ở sau lưng cười trộm.

Mọi người trong phòng làm việc đều biết nếu kêu là “Mực nhỏ” Vưu Ngộ sẽ xù lông, hiện tại người dám gọi như vậy cũng không nhiều, Lục Chiếu chắc là người duy nhất Vưu Ngộ như vậy mà vẫn vui.

“Nào nào, lại đây chúng ta làm quen một chút.”

Vưu Ngộ gọi người trong phòng làm việc đi tới, “Đây là em Vu, lần trước Thầy Lục đã gặp qua, lần đó thật sự rất ngại, bọn họ không biết anh không cần chuyên gia trang điểm nữ cho nên…”

Lục Chiếu: “Không sao đâu. ”

Vưu Ngộ: “Hả? ”

Lục Chiếu liếc mắt một cái nhìn Chu Vu, cuối cùng dừng ở trên người Vưu Ngộ, “Rất tốt. ”

Vưu Ngộ nhận ra Lục Chiếu đang khen Chu Vu, vội vàng kéo cánh tay cô, “Thầy Lục khen cô đấy. ”

Chu Vu cố gắng mở to đôi mắt buồn ngủ của cô hết mức có thể, “Cám ơn thầy Lục. ”

“Mau đi lên nghỉ ngơi đi.” Lục Chiếu vỗ vỗ cánh tay Vưu Ngộ, mang theo trợ lý rời đi.