Ảnh Đế Bá Đạo Một Mực Cưng Chiều

Chương 1



Editor: Tiên

Beta-er: My

Công ty Orange Light Envirnoment và Công ty Điện ảnh và Truyền hình Bách Thịnh đang mạnh mẽ liên thủ với nhau, thả ra cộng đồng internet tin tức phim truyền hình cải biên từ tiểu thuyết huyền huyễn “Xuất giới”. Đây là kịch bản rất xuất sắc, bên phía đầu tư còn mời tới một đại đạo diễn trong giới giải trí.

Quách đạo diễn.

Một linh hồn đã thay đổi sự phát triển của ngành công nghiệp điện ảnh, nhiều lần được đề cử bởi Giải thưởng Nghệ thuật Điện ảnh Quốc tế.

Tin này vừa được tung ra, lập tức chiếm lấy đầu trang của các bài báo lớn.

Rốt cuộc thì đây vẫn là đội hình có khả năng nhất trước tới nay, đặt nền móng cho kịch bản huyền huyễn.

Nhưng tính tình của Quách đạo rất quái dị, và có một thói quen kéo dài tới nay, từ khi “Xuất giới” bắt đầu quay, mặc kệ người ngoài vây quanh ngóng chờ như thế nào, thì toàn bộ đoàn phim vẫn kín không một kẽ hở, từ vai chính đến vai phụ, không để lộ một cái tên nào ra ngoài.

Hiện trường quay phim ở Hoành Điếm, đoàn phim đang khẩn trương nghiêm mật tiến hành, lúc này đã quay hơn nửa bộ phim, mười ngày nửa tháng nữa là có thể đóng máy, cho nên dù là diễn viên hay người làm công việc đứng sau, đều dốc hết sức lực để nghiêm túc làm.

“Liễu Thanh, Phí sư phó sủng ngươi như vậy, tín nhiệm ngươi như vậy, vậy mà ngươi lại vì một ma đầu mà làm hại đến tính mạng của sư phó, hôm nay ta sẽ vì sư môn trừ bạo!”

Người đàn ông mặc một bộ thanh y, dáng người mờ mịt, dây cột tóc dài lắc lư theo động tác của hắn.

Hắn giơ trường kiếm lên chém xuống, nữ nhân đối diện quần áo rách nát thống khổ than nhẹ một tiếng, chưa kịp biện giải thì bị chặt đứt khí, giống chiếc diều ngã xuống vũng bùn.

“Cắt, qua!”

Quách đạo nói một tiếng, mọi người giữa sân nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Quý Lạc Lạc nằm trong bùn nghe được chữ  “Cắt”, cũng bò dậy từ trong bùn.

“Lạc Lạc cô có ổn không?”

Cố Thương thu hồi trường kiếm trong tay, mặt sầu lo nhìn về phía Quý Lạc Lạc rồi chạy chậm lại, vươn tay về phía cô.

Quý Lạc Lạc nhoẻn miệng cười, cô vươn tay lau bùn trên mặt, ôn nhu cự tuyệt:

“Đừng, người tôi dơ hết cả rồi, sẽ cọ bẩn quần áo của anh.

Quách đạo diễn có tiếng là soi mói, chỉ một mình phần diễn quăng ngã vào vũng bùn này, Quý Lạc Lạc đã làm không dưới mười lần.

Nước bùn tanh hôi lạnh lẽo, cô nằm ở đây gần hai mươi phút, nhưng mà mỗi một lần cô đều cắn răng chịu đựng.

Tuy rằng trong bộ phim truyền hình này cô là vai phụ, nhưng với trình độ chuyên nghiệp của cô, đã làm cho người mới Cố Thương thập phần kính nể, cũng vì thế làm hắn càng thêm nỗ lực.

Trong đoàn phim hôm nay còn cảnh của nam nữ chính nữa là xong, mà Quý Lạc Lạc chỉ là một vai phụ, nói mấy câu lời kịch xong là đóng máy.

Lúc này Quách đạo luôn nghiêm khắc cũng để công việc trên tay xuống, đưa cho cô một cốc nước ấm, cười ha hả nhìn về phía Quý Lạc Lạc mở miệng:

“Cô gái nhỏ, diễn không tồi.”

Quách đạo hiếm khi có vẻ mặt vui vui như thế, khí thế nghiêm túc cổ quái rút đi bảy tám phần, thoạt nhìn có vài phần hòa ái.

Được danh đạo diễn khích lệ, Quý Lạc Lạc nhoẻn miệng cười, khuôn mặt nhỏ nhắn bị bao trùm bởi nước bùn, chỉ có cặp mắt vẫn to tròn linh động.

“Cảm ơn Quách đạo khích lệ, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực.”

Thanh âm của cô thanh thúy điềm mỹ, một cô gái vừa có sức trẻ của thanh xuân vừa có sự thành thục thoáng qua, loại phụ nữ này đối với đàn ông mà nói, là một điểm trí mạng.

Chẳng qua so với quan hệ của đàn ông và phụ nữ, Quách đạo lại càng coi trọng quan hệ của đạo diễn và diễn viên, thực ra trong giới giải trí hỗn tạp như vậy, một diễn viên tốt, vẫn khó có thể cầu được.

Mà Quý Lạc Lạc lại thuộc về kiểu người vừa biết diễn lại vừa có đạo đức của người diễn viên, như thế càng thêm thưa thớt.

Trong nửa tháng tiến tổ, cô chỉ là một nữ số 5, nhưng bằng chính sự nghiêm túc và nhiệt tình của cô nên mọi người trong tổ rất hoan nghênh cô, từ biên kịch đến diễn viên, đánh giá của mỗi người về cô đều không tồi.

Sau khi Quách đạo rời đi thì trợ lý nhỏ Chanh Chanh xách đồ uống ấm chạy tới, đưa cho Cố Thương, còn lấy ra một cái khăn lông ướt, đưa cho Quý Lạc Lạc lau mặt.

“Cố tiên sinh đây là cà phê nóng tôi vừa mua về, anh uống một chút cho ấm đi.”

Thời tiết đầu xuân lạnh lẽo, sáng nay lại mưa nhỏ một lúc, nhiệt độ vừa ấm lên lại lạnh xuống, mà trong cái lều được dựng tạm thời này lại càng lạnh hơn.

Sắc mặt Cố Thương đỏ lên, chống đẩy nói:

“Để cho Lạc Lạc uống đi, lúc nãy cô ấy phải nằm mãi trong vũng bùn, chắc chắn là rất lạnh.”

Quý Lạc Lạc thong dong lắc lắc đầu, đôi mắt đen cong lên, lộ ra sự nhu mị bên trong, tuy Cố Thương không có tâm tư gì, bất quá nhìn cô như vậy, lại có chút thất thần.

“Cà phê thì thôi đi, gần đây tôi đang giảm béo. Nếu anh có thời gian thì tập kịch trước với tôi, chúng ta tranh thủ tập một lúc.”

Phần diễn cuối cùng là diễn phần nhớ lại về ký ức, rất đơn giản, chỉ là vài câu đối thoại. Mà bây giờ cũng không có việc gì, Cố Thương đáp ứng ngay.

Quý Lạc Lạc cầm tờ kịch bản Chanh Chanh đưa, chưa kịp mở ra, đã bị một người đi ngang qua giật lại.

“Kịch bản cũng không cần nữa đâu.”

Giọng nói của người đàn ông đó tuỳ tiện, trong giọng nói thần thái lộ ra sự khinh thường với Quý Lạc Lạc. Hắn giật lấy kịch bản đảo đưa cho người phụ nữ bên cạnh.

Quý Lạc Lạc quay đầu nhìn người đàn ông đó, sắc mặt trong nháy mắt đại biến, cô lạnh mặt liếc nhìn người đàn ông cao hơn cô nửa cái đầu, đang ngửa đầu không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi ngược lại:

“Trần Tân? Anh có ý gì?”

Nghe cô kêu cả tên lẫn họ của hắn, Trần Tân cười lạnh một tiếng, xoay tay lại ôm cô gái đang chỉnh dung bên cạnh, đẩy cô ta ra cho mọi người nhìn.

“Tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là Chu Duyệt, là một trụ cột của nền tảng phát sóng trực tiếp của chúng tôi, được một ngôi sao lâu năm như vậy nhận biết, tôi cũng không muốn nói nhiều với cô nữa. Hôm nay tôi muốn nói chuyện với cô, chính là nhân vật Liễu Thanh của bộ phim “Xuất giới” này, từ hôm nay sẽ cho Chu Duyệt diễn.”

Mọi người ở hiện trường quay phim đang đẩy nhanh tốc độ nghe được điều đó lập tức dừng công việc trên tay lại, lập tức vãnh tai hướng về phía bọn họ nghe ngóng.

Nhưng người khiếp sợ nhất lại là Cố Thương, hắn mở to hai mắt, đột ngột xen mồm nói:

“Cho cô ta? Dựa vào cái gì?”

Trần Tân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cố Thương, khóe miệng giơ lên, lễ phép cười nói:

“Cố tiên sinh hẳn là còn có công việc chưa hoàn thành, chuyện của chúng tôi trong chuyện phát sóng trực tiếp không phiền anh quan tâm.”

Một câu làm Cố Thương bị á khẩu không trả lời được, quả thật, người ngoài không thể tham gia vào chuyện công ty của người khác, chỉ hai câu nói đó, Cố Thương không khỏi cảm thấy tiếc hận thay Quý Lạc Lạc.

Cái người đại diện này cả EQ và IQ đều thấp cả, hơn nữa còn cố ý chèn ép Lạc Lạc, cho nên đi theo loại người như thế này, dù cô xuất sắc đến đâu đi chăng nữa, thì cũng khó mà xuất đầu được.

Thần sắc của Quý Lạc Lạc tự nhiên nhìn kịch bản trong tay Trần Tân, một lát sau cô lại cười lên, nâng mắt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Trần Tân.

“Nếu tôi không cho thì sao?”

Trần Tân chưa mở miệng, thì người phụ nữ xà tinh ở bên cạnh anh ta bước tới, dẫm lên đôi giày cao gót hơn mười centimet, từ trên cao nhìn xuống Quý Lạc Lạc đầy người lầy lội, châm chọc nói:

“Không cho, cô đấu được với tôi sao?”

Chu Duyệt lạnh giọng cười, kiêu căng ngạo mạn liếc nhìn Quý Lạc Lạc, ánh mắt coi rẻ.

Cô ta lấy kịch bản trong tay Trần Tân, bĩu môi, ghét bỏ nói:

“Nói thật loại vai phụ không thể lên được mặt bàn này tôi không hiếm lạ, chẳng qua, điều tôi thích chính là đoạt đồ của cô.”

Nói xong cô ta bước sát vào Quý Lạc Lạc, ngữ khí hèn hạ mở miệng bên tai cô nói:

“Không phải cô rất ngạo mạn ư, còn tự cho mình là thanh cao bỏ qua ý tứ của sếp, cô chắc chắn không biết, bọn họ chuẩn bị muốn đóng băng cô rồi, để tôi nhìn xem cô xoay người như thế nào!”

Chu Duyệt từ trước tới nay luôn lấy lòng người khác, lòng tràn đầy hư vinh, lúc trước vào công ty cùng với Quý Lạc Lạc, luôn bị cô ép xuống một đầu.

Nhưng may mắn là tính cách của Quý Lạc Lạc kém, luôn tự cho mình thanh cao, đẩy tất cả công việc mà công ty đã an bài cho cô, làm cô ta nhặt được tiện nghi, lập tức muốn leo lên đầu người khác.

Dựa vào khí thế của người đầu tư thì cô ta mới dám ở đây dương oai chứ.

Chanh Chanh đứng bên cạnh Quý Lạc Lạc không thể nhịn được nữa, vừa định tiến lên, thì đã bị Quý Lạc Lạc kéo lại, đẩy ra phía sau.

Nhìn bộ dạng hùng hổ dọa người của cô ta, khóe miệng Quý Lạc Lạc hơi gợi lên, đôi mắt cong lên như muốn hút hồn người khác, nhưng đáy mắt lại sâu thẳm, lạnh lẽo đến nỗi làm người khác lạnh sống lưng.

Thần thái của cô tự nhiên khẽ cười, ngữ thái lười biếng phản ứng nói:

“Nếu thích đồ của người khác như vậy, vậy thì miệng cô chắc chắn là hay bị ngứa lắm nhỉ.”

Chu Duyệt bị bộ dáng không hề để ý của cô chọc tức, chút tươi cười cuối cùng trên mặt cuối cùng cũng không duy trì được nữa, cười nhạo:

“Không cần cô quan tâm, ăn không vào thì tôi cho chó ăn.”

Nói xong cô không hề để ý tới Quý Lạc Lạc nữa, xoay người làm vẻ mặt giống thái giám như Trần Tân, đi về hướng Quách đạo.

Cô ta vừa đi xong, Chanh Chanh đang đứng ở bên cạnh làm cảnh lập tức liền nổi giận, cô ấy vứt khăn lông trong tay xuống, kích động nói:

“Những người này là ai vậy cơ chứ? Không phải cũng giống chị làm ngôi sao mới thôi sao? Vậy mà còn dám nghĩ mình là ngôi sao hạng nhất?”

Quý Lạc Lạc nhìn về phía những người đó vừa đi, khẽ lắc đầu với Chanh Chanh ở đẳng sau, nhíu mày nói:

“Không được nói như vậy, hiện tại thực lực của chúng ta chưa đủ mạnh, sau này sẽ có cơ hội.”

Nhìn ánh mắt của cô, Chanh Chanh trong nháy mắt hiểu rõ, nhanh chóng ngậm miệng lại, đi theo sau Quý Lạc Lạc, vừa đi ra ngoài, vừa âm thầm nói nhỏ:

“Chỉ là em cảm thấy không phục, chị nỗ lực vì nhân vật này lâu như vậy? Hơn nữa ở trong đoàn phim chị cũng biểu hiện rất tốt, cũng chỉ có một cảnh nữa là đóng máy, người sáng suốt đều có thể nhìn rõ, rõ ràng là Chu Duyệt cố ý.”

Hai người đi vào phòng hóa trang, Quý Lạc Lạc đơn giản đi tắm rửa, cũng thay luôn quần áo, sảng khoái đi ra, tóc dài rối tung ở bên hông, lộ ra một khuôn mặt tinh xảo làm người ta điên cuồng.

“Em nhìn ra được thì cũng có những người khác cũng có thể nhìn ra được, cách ngôn nói rất đúng chính là: làm người ta thành thật chết ở đó”

Đến nổi ai là người thành thật thì.

Hừ.

Quý Lạc Lạc khẽ cười một tiếng, sau này có chuyện hay rồi.

————

Sau khi vào phòng mà công ty thuê cho, sắc trời đã đen lại, Quý Lạc Lạc tùy tiện đặt túi xách lên sô pha, sau đó kéo thân thể mệt mỏi bò lên.

Vừa mới đụng vào sô pha, thì cô lập tức ngủ luôn.

Mấy ngày nay vì bận đóng phim, cô thường xuyên phải học lời thoại suốt đêm, mài giũa suốt ngày suốt đêm.

Nhưng cô vừa nhắm mắt được một lúc thì, dưới gối đã vang lên tiếng điện thoại dồn dập.

Quý Lạc Lạc đột nhiên mở mắt, nhanh chóng ngồi dậy, lấy điện thoại ra, ấn nút rồi cho lên tai.

Điện thoại vừa được kết nối, tiếng của Chanh Chanh lập tức truyền đến.

“Lạc Lạc chị thấy cái đó chưa?”

Thanh âm của cô ấy quá mức vội vàng, làm Quý Lạc Lạc còn đang mắt nhắm mắt mở, trong nháy mắt trợn lên, cô giật giật khóe mắt, nghi hoặc hỏi ngược lại:

“Nhìn thấy cái gì?”

Chanh Chanh kích động nói:

“Chị mau lên mạng đi, bây giờ trên Weibo đang điên lên hết rồi, có người nói chị vì một nhân vật mà không tiếc bán thân, không hòa hợp với đồng nghiệp, còn tranh đoạt tài nguyên với người khác, ôi trời…… Em không nói nữa, dù sao tất cả đều là bôi đen, chị đi xem đi.”

Gác lại điện thoại, Quý Lạc Lạc tùy tay bấm Weibo trong Ipad trên bàn trà, vừa mở ra, lập tức nhìn thấy tin tức giải trí đó, che trời lấp đất bôi đen

“Kinh hoàng: Lộ chuyện nữ diễn viên thứ mười tám đi theo con đường thanh thuần. Từ khi xuất đạo, vì nổi danh, luôn thượng vị bằng cơ thể, cướp đoạt tài nguyên của người khác”

“Một nữ diễn viên bình hoa, xuất đạo được một năm, diễn vài nhân vật phụ thì lập tức muốn đi chơi bài, lúc quay phim thì vắng mặt vô cớ, toàn dùng diễn viên đóng thế để diễn.”

“Theo những người trong cuộc, một nữ ngôi sao họ J chuyên phát sóng trực tiếp lộ ra, cô diễn viên kia không quyến rũ được ông chủ, nên giờ sắp bị đóng băng”

Có rất nhiều bài viết như thế, nhiều không kể siết.

Mà bình luận dưới các bài viết càng thêm sinh động, tất cả mọi người căn cứ vào tin tức trên các bài được đăng, suy đoán nữ diễn viên đó là ai.

Cô tinh nhất phiến: “Tôi cảm thấy đây là do ánh sáng của JX, từ khi cô ấy xuất đạo đã đi theo con đường gợi cảm, hơn nữa còn thường xuyên bị chụp ra vào với nhiều người đàn ông ở khách sạn. ’

Tối nay ăn chay: “Nữ diễn viễn tuyến mười tám đó, lầu trên không dựa vào vấn đề này à? JX tốt xấu gì cũng à diễn viên tuyến ba”

Heo heo: “Nhìn mười mấy bài viết kia, kéo xuống dưới, tôi cảm thấy đây là bình hoa bị giễu cợt kỹ thuật diễn trong bộ trong thần tượng hai ngày trước đó, JLL”

Cô gái không ngoan: “Giống như lầu trên, tôi cũng cảm thấy là cô, từ khi xuất thân, đi theo con đường thanh thuần, xuất đạo một năm, gần như đúng với tất cả.”

“Giống như lầu trên.”

“Giống như lầu trên, là cô ấy không thể nghi ngờ!”

Sau đó còn thêm mắm thêm muối thảo luận kỹ thuật diễn với cô, còn thảo luận video phát sóng trực tiếp của cô hồi trước.

Chỉ mới lướt qua phần đó, cả người cô lập tức cứng nhắc, có chút bực bội trán.

Lúc này Chanh Chanh lại gọi tới, Quý Lạc Lạc nhanh chóng tiếp máy.

“Chị thấy chưa? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”

Chanh Chanh mới 21 tuổi, vừa đi học vừa đi làm, vẫn còn ngây ngô, cô ấy không chưa trải nghiệm với đời nên đối với chuyện phức tạp trong giới giải trí, trong lúc nhất thời cô ấy có chút hoảng loạn.

Quý Lạc Lạc đỡ chán, hướng cửa sổ xuyên thấu nhìn ra bầu trời màu đen, thở dài, bất đắc dĩ nói:

“Còn có thể là chuyện gì nữa, không phải buổi chiều Chu Duyệt đã để lộ ra rồi sao, bọn họ muốn đẩy chị vào chỗ chết.”

Tính tình cô bướng bỉnh ngoan cố, cô không thích Chu Duyệt lại chưa từng thuận theo cô ta, từ một số lần đôi co với công ty là có thể đưa ra kết luận.

Giữa một người không nghe lời và một người nghe, bọn họ không cần đắn đo, giúp người đã tài trợ cho bọn họ, lấy nhân vật mà cô ta muốn, cả hai cùng có lọi, trở thành cây rụng tiền cho nhau.

Mà chuyện vừa xảy ra, là công ty muốn tỏ thành ý với Chu Duyệt, muốn cô ta toàn tâm với công ty.

Bây giờ ra oai phủ đầu với Quý Lạc Lạc, làm cô biết thân phận và địa vị của cô, không có công ty, cô không phải là cái gì cả, làm giảm nhuệ khí của cô, làm cô phải cong eo với cô ta.

Đời trước cô bị Chu Duyệt kích thích đến đỏ mắt, sau đó để công ty thích làm gì thì làm.

Vì muốn trả thù Chu Duyệt, cô đã phải đáp ứng yêu cầu của giám đốc, đi bồi rượu khắp nơi mới có thể có tài nguyên.

Nhớ đến những ký ức khổ nhục của đời trước, Quý Lạc Lạc hung hăng nắm chặt tóc, nhẹ giọng hỏi Chanh Chanh:

“Chị bảo em giúp chị hỏi thăm, em đã nghe được gì rồi?”

Nhắc đến chính sự, Chanh Chanh cũng bình tĩnh lại, cô ấy gật đầu nói:

“Có nghe được, tuy rằng em không biết Lạc Lạc định làm gì, nhưng em vẫn đã tìm hiểu, hiện tại Diệp Thanh cô ấy ốc còn không mang nổi mình ốc, một mình cô ấy còn mang theo một đứa trẻ rất thảm.”

Điều đó Quý Lạc Lạc biết, cái cô muốn chính là kết quả này.

Chỉ có người đã từng trải qua tuyệt vọng, mới có thể uất ức đến nghẹn, sau đó trở lên mạnh mẽ hơn.

“Chuyện đó em không cần lo lắng, em đưa địa chỉ của cô ấy cho chị, còn lại để chị xử lý.”

Tắt điện thoại, Chanh Chanh gửi địa chỉ Diệp Thanh đang ở cho cô qua Wechat.

Nhìn khung thoại xuất hiện một chuỗi địa chỉ, biểu tình Quý Lạc Lạc ngưng trọng, rũ mắt lâm vào trầm tư.

Trọng sinh đã hơn một tháng, cô vẫn không thể thoát khỏi ký ức trước khi chết, đặc biệt là buổi tối, lần nào cô cũng có cảm giác rơi từ trên cao xuống

Khi thân thể rơi xuống đất, sinh mệnh bị rút đi một cách thống khổ.

Cô vẫn còn nhớ người đàn ông vội vàng tới đó nhìn thi thể của cô rồi đứng ngây ngốc ở đó, sau khi xác nhận chính xác là cô, thì ôm cô, điên cuồng gọi ầm ĩ, khóc thành tiếng.

Trong lúc trôi nổi ấy, cô nhìn thấy rất nhiều cảnh khi cô còn sống không thể nhìn thấy, những người luôn nói yêu cô, nhưng sau khi cô chết, một đám người đó lại vô cùng vui vẻ.

Mà những người cô cho rằng chán ghét cô, lại tránh ở một góc không ai thấy, âm thầm rơi lệ.

Chỉ là chết thì đã chết rồi, dù cô có biết cái gì đi chăng nữa, hiểu cái gì đi chăng nữa, thì cũng không thay đổi được gì.

Nhưng may mắn thay, khi cô tưởng rằng mình sẽ biến mất thì, cô lại quấn vào cái động màu đen, quay về lúc cô mới bắt đầu.

Nếu ông trời đã cho cô cơ hội trọng sinh làm lại một lần nữa, như vậy thì cô sẽ không nương tay nữa, những người đã thiếu cô, làm chuyện hổ thẹn với cô, cô sẽ đòi lại tất cả.

Tắt điện thoại, cô ôm gối, lại lần nữa nằm xuống ghế, nhắm mắt lại nỗ lực không nhớ lại những điều đó nữa, cô cố gắng tìm tất cả ký ức, tất cả những chuyện có quan hệ với Diệp Thanh.

Hiện tại thì Diệp Thanh cũng đã ba mươi tuổi, khi sự nghiệp đang thăng tiến thì lại kết hôn chóng vánh với một đồng nghiệp, từ đó rời khỏi giới giải trí, trở thành một người vợ toàn chức.

Bốn năm sau khi kết hôn, cô ấy mang thai và sinh một cô con gái, hơn nữa còn vận dụng toàn bộ tài nguyên của mình cho ông chồng để anh ta trở thành người đại diện hoàng kim.

Năm tiếp theo cô ấy phát hiện ông chồng ở bên ngoài …, nhưng lại không có chứng cớ, cô ấy luôn suy nghĩ về điều đó, nhưng vì gia đình và con, cô ấy lựa chọn nhường nhịn.

Chỉ là, cô ấy nhường nhịn vẫn không thể đổi lấy được cuộc sống sinh hoạt mà cô ấy muốn, ông chồng cũng không hề về nhà, mà lại lừa cô ấy, đi thế chấp tài sản của cả hai.

Cuối cùng còn một mình cô ấy, và cả con của họ, bị đuổi ra đường.

Bây giờ cô ấy phải dựa vào bạn bè người thân cứu giúp, mới có thể miễn cưỡng mà sống qua ngà