Ảnh Đế Bá Đạo Một Mực Cưng Chiều

Chương 12



Editor: Bông

Beta: Tâm.


“Sở Tiện, Sở Tiện tụi em yêu anh~”

“Chồng ơi tụi em yêu anh nhiều lắm~”

“A a a a a a a a chồng của em đẹp trai qué!!”

“Chồng ơi, yêu anh một vạn năm~”

Trên lễ trao giải được phát trực tiếp, khắp nơi đều là âm thanh điên cuồng của nhóm fan girl Sở Tiện.

Các vị khách tựa hồ đã tập mãi thành quen, chỉ cần là nơi Sở Tiện xuất hiện, khắp nơi toàn bộ đều bị nhóm fan girl của anh chiếm lĩnh.

Đa số nhóm khách mời nam đi thảm đỏ đều sẽ có một cô gái đi cạnh. Không nhất định là bạn gái, có thể là đồng nghiệp, bạn bè, hoặc do ban tổ chức yêu cầu.

Duy chỉ có Sở Tiện là trường hợp đặc biệt.

Anh đi trên thảm đỏ hoặc là đi một người, không thì cùng đi với một khách mời nam khác.

Từ khi xuất đạo đến giờ, ở phương diện này anh rất dứt khoát. Người đàn ông thoạt nhìn ôn nhu từ trong xương này, kỳ thật bảo thủ, lãnh tình hơn bất kì ai.

Điều này các fan chân chính đều biết, Sở Tiện không muốn có scandal với bất kì một nữ diễn viên nào.

Cái này nói thì dễ.Trong giới giải trí, bất luận là đóng phim vẫn là ghi hình cho chương trình nào, đều phải tiếp xúc với người khác phái. Dưới tình huống như vậy mà có thể không bị phê bình, đều dựa trên tính cách ngoài nóng trong lạnh của anh.

Trừ bỏ là yêu cầu cần thiết khi đóng phim, anh sẽ cách người khác giới khoảng một mét trở lên.

Vì vậy, bên cạch Sở Tiện toàn bộ đều là bạn bè đồng giới. Từ trước tới giờ đều không có bóng cô gái nào, mà chính anh cũng chưa bao giờ để ý chuyện này.

Lần này cũng không ngoại lệ, Sở Tiện và Trịnh Việt – bạn bè lâu năm của anh, cùng nhau đi thảm đỏ. Trịnh Việt là một diễn viên hơn ba mươi tuổi chuyên diễn mấy vai đại thúc, chủ yếu về phim truyền hình, cho nên phần lớn người hâm mộ đều là phụ nữ trung niên.

Hai người vừa bước ra, không khí được đẩy lên cao trào. Toàn bộ các cô gái đều hét lên, tất cả máy quay đều xoay lại, tiếng ‘tách tách’ vang lên không ngừng.

Trên thảm đỏ, Sở Tiện tự tin mỉm cười, sự cô độc hoàn mỹ trên khóe miệng, gọng mắt kính mạ vàng xa hoa. Ánh đèn vây xung quanh anh, giống như ánh mặt trời vậy, tỏa ra tia sáng ấm áp.

Sống lưng anh thẳng tắp, một tay cầm túi, một cái tay khác không ngừng vẫy tay với người hâm mộ. Bộ dáng anh tuấn lỗi lạc, ngay cả MC đứng một bên cũng nhịn không được ngây người.

Anh đi tới giữa thảm đỏ thì dừng một lát, rất phối hợp chụp mấy tấm ảnh. Sau đó nhận lấy cây bút trong tay nhân viên nữ, xoay người lại viết tên của mình lên trên bức tường đằng sau.

Xưa có câu nét chữ nết người, nhưng chữ của Sở Tiện lại tương phản với ngoại hình anh. Mạnh mẽ hữu lực, trong hiên ngang lại có một chút cởi mở. Nhìn chung, vừa cứng rắn lại vừa khí phách.

Sau thảm đỏ, nhà tổ chức dẫn mọi người vào hội trường. Chỗ ngồi của anh là hàng ghế đầu, nhưng anh tới hơi trễ, cho nên lúc này phía chỗ ngồi đã được ngồi đầy.

Anh theo lối nhỏ đi đến đằng trước. Dọc đường đi anh nhìn thấy rất nhiều gương mặt mới, cả trai lẫn gái, đã chiếm hơn một nửa.

Sở Tiện quay đầu nhìn, suy nghĩ sâu xa. Không biết nhìn thấy gì, càng nhìn lông mày càng nhíu lại, cuối cùng nghi hoặc ngồi xuống vị trí của mình.

Lễ trao giải này Quý Lạc Lạc cũng có xem. Sau khi kết thúc công việc, buổi tối cô cũng không bận gì, nên thoải mái tắm rửa, đắp mặt nạ. Ngồi trên sô pha cứng nhắc, một bên ăn đồ ăn vặt một bên xem phát sóng trực tiếp.

Cuộc sống này thực thoải mái a~.

Lễ trao giải vẫn diễn ra bình thường. Trừ lúc Sở Tiện xuất hiện kích động người xem ra, còn lại cũng không có gì đặc biệt. Mấy giải thưởng đầu cũng không phải giải thưởng đặc sắc, sau đó đến phân đoạn ca hát.

Phần trao giải cô chỉ xem một nửa, sau đó đi ra đọc bình luận. Vừa mở mục bình luận ra, quả nhiên, toàn bộ đều nói về Sở Tiện.

‘Nhìn thấy không, chồng iem đẹp trai quá~’

‘Lầu trên, lần đầu tiên tôi phát hiện hóa ra một người đàn ông có thể mặc màu xanh kết hợp với nhan sắc lạnh lùng vô tình lại đẹp như vậy, thật không thể tưởng tượng được, yêu anh yêu anh~’

‘Dạo gần đây Sở Tiện lại quay một bộ mới, hình như tên là “Cùng em trải qua thiên trường địa cửu”. Nghe nói là diễn chung với Quý Lạc Lạc, người mà hay bị bàn tán trong khoảng thời gian trước ý.’

‘Thật á??? Diễn chung với cô ta á? Quá đáng sợ rồi, ai mà không biết kỹ thuật diễn xuất của cô ta đặc biệt kém, đã thế nhân phẩm còn xấu, ca ca nghĩ sao vậy? Đây là muốn tự tay hủy đi tương lai sao?’

‘Lầu trên định vơ đũa cả nắm đấy à? Diễn xuất của Quý Lạc Lạc vẫn còn tốt chán nhé. Bộ “Cung đấu” siêu hot lần trước chả diễn xuất tốt vậy còn gì’

*地图炮 là một skill quần sát, nói chung ý chỉ anh hùng bàn phím hoặc là những người công kích cả một đoàn thể chỉ vì hành động của một cá nhân nào đó.

‘Hừ, diễn bản chất của chính mình sao có không tốt được.’

Vốn dĩ khu bình luận khá tốt, nhưng không biết như thế nào lại đổi chủ đề sang Quý Lạc Lạc. Hiện tại trên phương diện đề tài này có thể nói cô hoàn toàn không cần lo lắng, lúc nào cũng có người nhớ kỹ. Bất luận là trong trường hợp nào hay nơi nào, chỉ cần có đề tài, cô nhất định sẽ bị lôi ra trào phúng một lần.

Đắp xong mặt nạ, cô tắt máy tính bảng, không quan tâm khu bình luận nữa.

————

Sau khi lễ trao giả kết thúc, vì ngày hôm sau còn phải đóng phim, cho nên Sở Tiện trước tiên xuống sân khấu. Cũng không tham gia tiệc rượu, trực tiếp trở về khách sạn.

Trên đường trở về, Tiểu Kiệt hiếm khi im lặng, thành thật ngồi xổm một góc, cầm giấy bút, nghiêm túc ghi lại mấy bình luận dưới Weibo của Sở Tiện.

Bành Tử giúp Sở Tiện thay quần áo. Sau khi thay xong, hắn còn phải đem lễ phục xử lý sạch sẽ để ngày hôm sau còn đưa lại cho công ty.

Nhìn Bành Tử bận bịu không ngừng, Sở Tiện có chút nhịn không được. Trong đầu anh lặp đi lặp lại hình ảnh mấy gương mặt mới xuất hiện trên lễ trao giải.

Càng nghĩ trong lòng càng tò mò.

Lại qua vài phút, Bành Tử làm sắp xong, lúc này Sở Tiện rốt cuộc nhịn không được, mở miệng hỏi: “Bành Tử, với tư cách là một stylist, anh cảm thấy như nào đối với nhóm người mới xuất đạo?”

Bành Tử ngừng động tác trên tay, quay đầu nhìn về vẻ mặt Sở Tiện nghiêm túc. Đảo mắt, do dự hỏi ngược lại: “Ý cậu là phương diện nào?”

Sở Tiện đẩy mắt kính, ngón tay đặt dưới cằm, môi mỏng hơi nhấp, tự hỏi một lát sau đó nói: “Ngoại hình cộng với trang phục.”

Bành Tử nghĩ nghĩ, nhớ đến lúc trước Sở Tiện nói đề tài ‘Lão thổ’ về chính hắn, trong lòng đột nhiên hiểu rõ.

Hắn tùy tay lấy di động ra, mở khóa, tìm xem gần đây có tiểu thịt tươi nào mới nổi không, mở ảnh chụp đưa qua.

“Ông chủ, ý cậu là mấy người này sao?”

Sở Tiện chỉ liếc mắt một cái ngay lập tức phủ nhận: “Không phải nữ, tôi nói nam mà. Con trai, là loại sạch sẽ hiền lành ý.”

Bành Tử: “……”

Tiểu Kiệt một bên nghe lén: “……”

Khuôn mặt hai người cực kì vặn vẹo, một bộ muốn cười lại không dám cười, nghẹn đến nỗi giống như bị táo bón vậy.

Bành Tử rất bất đắc dĩ nhắc nhở: “Ông chủ, mấy người này là nam nhân mang vẻ thanh khiết.”

Sở Tiện không tin, mở to hai mắt nhìn điện thoại, càng nhìn lông mày nhăn càng chặt.

Bành Tử nhìn Sở Tiện, bụm mặt nhịn không được thở dài thật sâu, ông chủ nhà mình thật đúng là thân xác 29 nhưng tâm hồn lại 59 tuổi.

Có lẽ do từ nhỏ sống với hội người già, nên lớn lên chính bản thân anh có phần lạc hậu đi.

Nghĩ vậy Bành Tử thở dài, sau đó nhẫn nại giải thích: “Bọn họ đều là ca sĩ thần tượng. Kiểu dựa vào bề ngoài tiểu thịt non với tạo hình hơn người, nên bọn họ hóa trang theo kiểu thịnh hành hiện nay. Còn trang phục thì bắt mắt, giống mấy hot boy Hàn Quốc ấy, rất cool.”

Vừa nói đến tạo hình Bành Tử rất kích động, chỉ vào hình ảnh mấy chàng trai trẻ, nói từ cách makeup đến quần áo, từ quần áo tới cách phối trang sức.

Nói đến cuối cùng chínhanh ta cảm thấy càng nói càng chua xót.Tốt xấu chăng nữa lúc trước anh ta cũng là một nhà tạo mẫu số một số hai trong giới, vốn tưởng đi theo Sở Tiện có thể khai triển tài năng.

Ai ngờ, vị đại gia này hàng năm toàn mặc âu phục. Hơn nữa người ta có sắc liền tùy hứng, trang điểm cho Sở Tiện nhiều lắm cũng chỉ bôi mỗi phấn tạo khối.

Cái này còn phải trong lúc Sở Tiện có tâm trạng tốt, tâm trạng không tốt nhiều khi còn chê trách một người đàn ông chững chạc như anh mà phải hoá trang thành mấy dạng đồi phong bại tục này.

Bành Tử và Tiểu Kiệt đều cho rằng, Sở Tiện chính là một trai thẳng bị ung thư thời kì cuối rồi, không trị được.

Bành Tử nói xong, Sở Tiện ôm di động nhìn nửa ngày. Ngay lúc xe dừng lại, anh thấp giọng hỏi:  “Mấy cô gái hiện giờ đều thích loại này à?”

Bành Tử không trả lời, Tiểu Kiệt ở một bên nghẹn nãy giờ mở miệng, muốn vuốt mông ngựa*, nói: “Bọn họ thích toàn loại mấy thanh niên nhỏ tuổi, không hiểu phẩm vị. Đợi bọn họ lớn thêm vài tuổi khẳng định đều thích kiểu như anh như vậy, có cả nhan sắc lẫn dáng người hoàn hảo. Em mà là phụ nữ em sẽ gả cho anh.”

*Vuốt mông ngựa : nịnh nọt.

Sở Tiện sắc mặt tối sầm, liếc Tiểu Kiệt một cái, nói: “Tưởng bở, anh không thèm không cưới chú.”

Nói xong xoay người xuống xe, đi về phía khách sạn.

Lúc này đã hơn 10 giờ tối, trên cơ bản không có bóng người nào đi vào khách sạn giờ này.

Sở Tiện đi vào thang máy, ấn tầng mười một. Ngay khi thang máy đóng cửa, một chàng trai trẻ tuổi ăn mặc gợi cảm nhanh chóng chặn cửa thang máy, một đường chạy vào.

Cậu ta cao đến lỗ tai Sở Tiện, nửa đầu đằng sau để dài nửa đầu đằng trước được uốn xoăn, hoá trang trên mặt và cách ăn mặc trên người giống với mấy bức hình tiểu thịt tươi mà Bành Tử cho anh xem vậy.

Lúc Sở Tiện đang đánh giá cậu ta, thang máy ‘Đinh’ một tiếng. Cửa thang máy mở ra, hai người cùng nhau đi ra.