Ảnh Đế Trồng Một Gốc Lan Thành Tinh

Chương 46



Phía trước chính là nơi rắn thường lui tới, chỉ thấy Xu Mạn đang sờ sờ đuôi nhỏ của con rắn, trên thân rắn còn thắt một chiếc nơ bướm.

Trái tim Thẩm Thanh Yến nhảy lên cả cổ họng, anh ném Liễu Hàm lại, ba bước thành hai bước đi nhanh về phía Xu Mạn, anh không dám tưởng tượng, nếu như con rắn kia bỗng nhiên nhảy lên cắn cô một ngụm, hậu quả không biết sẽ biến thành cái dạng gì.

Anh chỉ nghĩ rằng phải đem hoa lan nhỏ ra khỏi chỗ có nguy hiểm hay không kia đi ra.

Con rắn trên mặt đất thấy người khác đến, bất thình lình đề phòng trỗi dậy, thè lưỡi há mồm định vươn người tấn công Thẩm Thanh Yến đang hướng về phía bên này đi đến.

Có điều, đại hoa xà bị Xu Mạn tóm được thân người, không công kích đến bên người Thẩm Thanh Yến.

“Ngoan, không cho phép mày làm loạn.” Xu Mạn trấn an đại hoa xà, lại quay đầu nhìn Thẩm Thanh Yến đang lo lắng đi tới.

Chỉ có điều nhìn vẻ mặt của Thẩm Thanh Yến rất nghiêm trọng, Xu Mạn liền ngoan ngoan lên tiếng gọi anh: “Anh Thanh Yến, anh đến rồi sao?”

Thẩm Thanh Yến phức tạp nhìn con đại hoa xà trên tay Xu Mạn, con rắn vẫn đang thè lưỡi nhe nuốt, nhưng Xu Mạn hình như một chút cũng không sợ hãi nó, lại còn không biết sợ hãi vuốt ve thân con rắn.

Con rắn kia cũng không có ý công kích Xu Mạn.

Thẩm Thanh Yến lúc này mới hơi chút yên lòng.

Mọi người theo sau vội vàng thấy một màn này, cũng thấy nguy hiểm vạn phần, đều không thể không thay Xu Mạn toát mồ hôi lạnh. Trương đạo diễn cúi đầu chửi thề một câu, Liễu Hàm đây là đang tìm phiền phức cho ông!

“Cái này thú vị rồi.” Vân Tụ không sợ chuyện không lớn nói thầm một câu, Phương Viện Viện đứng cạnh hắn, lạnh lùng liếc mắt một cái, nhưng hình như Vân Tụ cũng không có để ý, ánh mắt hứng thú nhìn chằm chằm vào Xu Mạn đang đùa nghịch với rắn.

Nhưng cùng loại động vật như này sống chung, từ đầu đến cuối đều có nguy hiểm, Thẩm thanh Yến liền kéo Xu Mạn đi qua: “Em đừng ham chơi nữa, chúng ta về trước đi.”

“Hoa Hoa rất đáng yêu. Nào, Hoa Hoa, mày chào hỏi Anh Thanh Yến đi.” Xu Mạn bắt rắn nói.

Nhưng dĩ nhiên đại hoa xà không có hứng thú với Thẩm Thanh Yến, nó hướng đến người đang ngồi sợ sệt trên mặt đất bò đến.

Liễu Hàm chỉ cảm thấy khí lực toàn thân trên đường đi tới đây dường như đều bị hao đi hết, thậm chí ngay cả sức lực để chạy cũng không có nữa, cô ta hét gào lên: “Cứu mạng! Xu Mạn! Đừng để nó cắn tôi! Xin lỗi! Xin lỗi…”

Cô ta thất thanh kêu lên.

Mọi người bên ngoài thờ ơ nhìn, cũng đại khái biết được Liễu Hàm đã nói gì với Xu Mạn. Hiện tại tình thế nguy hiểm, đại hoa xà kia cũng không biết là có độc hay không, mọi người cũng bị dọa sợ không biết làm thế nào mới tốt.

Lúc này, Xu Mạn gọi đại hoa xà, để nó không hại người.

Cô đi đến trước mặt Liễu Hàm, ôm lấy đại hoa xà, đại hoa xà có điểm không chịu phục, đối với Liễu Hàm thè lưỡi.

Liễu Hàm nhìn thấy con rắn mở to miệng nhe nanh, thất thanh kêu sợ hãi.

Xu Mạn bị cô ta đột nhiên hét lên tiếng sợ hãi làm giật mình, đại hoa xà trên tay cô bị rơi xuống bên người Liễu Hàm.

Bởi vì ngày hôm nay có chút nóng, cô ta mặc rất mỏng manh, đại hoa xà ở trên người cô ta ngửi ngửi, cái đuôi bò qua chân cô ta, cái loại cảm giác lành lạnh mềm trượt khiến cả người Liễu Hàm phát run, tiếng hét chói tai thẳng đến tận trời xanh.

Lỗ tai Xu Mạn sắp bị tiếng hét chói tay của cô ta phá hỏng, không khỏi nhíu mày nói: “Cô đừng có mà hô to gọi nhỏ nữa, sẽ dọa Hoa Hoa, đến lúc đó nói không chừng nó thật sự cắn cô.”

Đại hoa xà trở về bên cạnh Xu Mạn, nhưng Liễu Hàm vẫn cảm thấy cái loại cảm giác lạnh lạnh kia, cảm giác khiến người ta sởn gai ốc kia vẫn như cũ ở trên người cô ta.

Liễu Hàm hoàn toàn không dự liệu được Xu Mạn không sợ rắn, còn có thể thuần phục được một con rắn lớn như thế, cuối cùng còn dọa bản thân mình sợ hãi đến nỗi không còn mặt mũi.

Cô ta nhìn khuôn mặt hồn nhiên kia của Xu Mạn, lại cũng không dám làm xằng bậy cái gì, ngay cả dũng khí cãi lộn cũng không có, con rắn đó vẫn còn ở trên người Xu Mạn, cô ta chỉ ngồi yên ô ô khóc thút thít.

Một hồi náo loạn phát triển thành như vậy, mọi người đều hiểu rõ trong lòng, Liễu Hàm đây hoàn toàn chính là tự làm tự chịu.

Vốn dĩ quan hệ giữa Xu Mạn với Thẩm Thanh Yến đã vô cũng không bình thường, Liễu Hàm này thế nhưng không sợ chết hãm hại Xu Mạn, thật sự là đần độn.

Vân Tụ chưa nuôi rắn bao giờ, nhưng trong đám bạn không tốt của hắn lại cũng có người cổ quái như vậy, anh đối với rắn cũng có chút hiểu biết. Con rắn bên người Xu Mạn là rắn độc, nhưng con rắn kia dị thường nghe lời Xu Mạn.

Thật sự là không thể tưởng tượng được.

Hắn đưa tay ra vuốt cằm, hứng trí nhìn một màn trước mắt, giống như đang xem một màn diễn xuất đặc sắc. Phương Viện Viện với Phan Tịnh ngược lại không có phản ứng gì đặc biệt, Liễu Hàm tự làm tự chịu, bọn cô còn chưa đến mức ngu xuẩn qua giúp đỡ Liễu Hàm.

Về phần Xu Mạn, có Thẩm Thanh Yến ở đây, đã không cần người khác đưa tay ra giúp đỡ nữa.

Liêu Tường cầm lấy di động, yên lặng bỏ theo dõi Liễu Hàm.

Mọi người đều sợ rắn, ngoại trừ Thẩm Thanh Yến, cũng không có ai dám đi đến. Con rắn kia nhìn qua cũng không nhỏ, một người nhân viên công tác nhận ra giống loài, căng thẳng khuyên nhủ: “Xu Mạn, đó hình như là… rắn độc, đừng đùa nghịch nữa, an toàn là trên hết.”

Trương đạo diễn cũng kinh ngạc một hồi, khuyên nhủ Xu Mạn đừng chơi đùa với rắn, đưa nó ra xa chút.

Xu Mạn thấy từng người một đều sợ hãi đại hoa xà, chỉ đành bất đắc dĩ giải thích: “Thật ra nó rất nghe lời, mọi người không quấy nhiễu nó, nó sẽ không công kích mọi người.”

Thẩm Thanh Yến nói: “Vậy chúng ta đem nó mang ra xa chút, đừng quấy rối cuộc sống của nó.”

Xu Mạn hơi có chút không nỡ, liền sờ sờ thân người đại hoa xà: “Hoa Hoa, em tự mình đi chơi xa một chút, đừng dọa mọi người sợ.”

Đại hoa xà dường như giống như có thể nghe hiểu lời của Xu Mạn, thảnh thơi lả lướt bò về phía lùm cây rậm rạp lướt vào trong.

Mọi người thấy rắn rời đi, đều thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nhìn Xu Mạn với ánh mắt không thể tin được.

Vân Tụ hô lên: “Tan đi tan đi, mọi người đi về trước sau lại nói.”

Mọi người đều biết Liễu Hàm đây cùng Thẩm Thanh Yến bên kia cần phải tính toán một trận, hầu như tất cả mọi người đều biết điều quay trở về.

Đối với vấn đề đơn giản này, đối đầu với thầy Thẩm chưa chắc đã có thể chiếm được chỗ tốt.

Liễu Hàm vẫn co ro ngồi trên mặt đất, hai mắt vô thần, bởi vì vừa nãy mới khóc xong, lớp trang điểm trên mặt hoàn toàn bị hỏng, nhìn qua vô cùng chật vật.

Cô ta tựa như vẫn chưa hồi thần lại qua trận khiếp sợ vừa rồi, không thể tin được nhìn qua tất cả các chuyện vừa phát sinh trước mắt, mãi đến khi trợ lý gọi cô, phản ứng của cô ta cũng giống như vậy, nửa ngày cũng không có đáp lời.

Trợ lý nâng cô ta dậy, nhưng Liễu Hàm hiện tại giống như người bị say sỉn, một chút sức lực cũng không có, vẫn cần một số nhân viên công tác khác đi qua một trái một phải giúp nâng Liễu Hàm dậy.

Người đại diện của Liễu Hàm nhủ thầm trong lòng chị ta một chút cũng không nghĩ ra được cái gì, Liễu Hàm cái người này đồng đội heo, làm việc không mang theo não, xúc động làm việc mà không nghĩ đến hậu quả, cư nhiên lại nghĩ ra cái loại hành động ác độc như thế lại còn để người khác nắm được nhược điểm.

Mắng cô ta là heo còn nhục nhã cho heo.

Sau khi bị vạch trần, phải xem xét lại cho Liễu Hàm, chuyện này chị không có cách nào giải quyết, chỉ đành trước tiên đi qua vỗ về Thẩm Thanh Yến.

“Thầy Thẩm, thật sự xin lỗi! Liễu Hàm đã biết sai rồi, cũng sẽ không tiếp tục làm loạn nữa. Thật ra tôi đã hỏi qua, cô ấy nói vừa nãy chỉ nghe thấy tiếng bên kia, cho rằng anh ở bên đó gọi điện thoại …”

Thẩm Thanh yến chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm chị ta, Thương tỷ bị ánh mắt vừa hung ác vừa giễu cợt của anh nhìn lạnh cả sống lưng, Trương đạo diễn ở bên cạnh vẻ mặt cũng không có gì để nói mà liếc nhìn chị ta.

Lời này nói ra đừng nói Thẩm Thanh Yến không tin, chỉ sợ là người có não đều sẽ không tin, trong máy quay rõ ràng ghi lại cảnh Liễu Hàm lúc đó hoảng hốt lo sợ chạy ra, nếu như cô ta nhìn thấy là Thẩm Thanh Yến, làm sao có thể đến mức chạy trối chết như thế?

Thương tỷ bình thường đều biết khéo léo đổ lỗi cho một việc khác lần này ý thức được mình thật sự nói sai rồi, không dám nói thêm một từ nào nữa, nhanh chóng sửa lại miệng nói xin lỗi: “Thầy Thẩm, xin lỗi, xin anh xem xét đây là lần đầu tiến Liễu Hàm gây ra lỗi lầm… Anh có thể nào cho cô ấy một cơ hội sửa sai được không.”

Thẩm Thanh Yến kéo lấy Xu Mạn, xoay người lại nhìn về phía Thương tỷ.

Anh lạnh lùng nhếch khóe môi, trào phúng nói: “Vậy nếu như Xu Mạn bị rắn cắn thì sao? Ai cho em ấy thêm cơ hội? Trong chuyện tối qua, tôi vốn dĩ đã cho các người thêm một cơ hội rồi, là các người lại một lần nữa khiêu chiến điểm giới hạn của tôi.”

Anh vốn dĩ cao lớn, đứng ở nơi đó so với chị Thương còn cao thêm một bậc thang, cứ như vậy quay đầu ánh mắt lạnh lùng bễ nghễ nhìn chị ta, khiến Thương tỷ bỗng nhiên cảm thấy một uy áp nặng nề, khiến chị ta sợ hãi không dám nói thêm câu gì.

Mọi người trở lại địa điểm ghi hình, đoạn nhạc đệm vừa qua đem đến cho mọi người đủ đề tài để bàn tán, nói về con rắn, chuyện của Xu Mạn rồi đến chuyện Liễu Hàm, nhất thời khắp nơi đều thì lặng lẽ bàn tán về chuyện này, mọi người đều bắt đầu ăn dưa.

Đương nhiên, đoạn nhạc đệm kia cũng không dễ dàng kết thúc như thế được.

Khuôn mặt Thẩm Thanh Yến vẫn chưa buông xuống, vừa nghĩ đến việc nếu như Xu Mạn không phải là hoa lan nhỏ, chỉ là một con người bình thường, vậy thì hậu quả ngày hôm nay… chỉ sợ không thể tưởng tượng được.

Tạm thời ngồi nghỉ trong phòng đạo diễn, Thẩm Thanh Yến cùng Trương đạo diễn ngồi đối diện nhau.

Trương đạo đưa cho Thẩm Thanh Yến một cốc trà: “Thầy Thẩm trước tiên bớt giận, chuyện này tôi quả thật cũng rất tức giận, gặp phải khách mời như vậy, tôi cũng vô cùng bất đắc dĩ, trước tiên tôi xin lỗi cậu, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, không quản mấy vị…”

“Trương đạo, ông không cần giúp bọn họ chống lưng, chuyện này không còn là chuyện tiểu đánh tiểu nháo bình thường nữa rồi, chuyện này đã đe dọa đến sự an toàn của Xu Mạn. Những chuyện trước đó, tôi đã cố gắng nhượng bộ, nhưng hiển nhiên cứ một mực nhượng bộ cũng không khiến đối phương nhận thức được lỗi lầm, ngược lại còn dung túng bọn họ lại thêm kiểu ngạo. Nếu như Xu Mạn không thuần phục được con rắn kia, vậy em ấy hôm nay… sẽ xảy ra kết quả gì, Trương đạo đã nghĩ qua chưa?”

“Trương đạo, tôi đều nói rõ. Lần này hoặc là tôi rút lui, hoặc là Liêu Hàm rút lui, ông tự mình cân nhắc.”

Thẩm Thanh Yến không uống trà, nói xong chuyện với Trương đạo trực tiếp đứng lên.

Trương đạo tức đến nỗi muốn ném toàn bộ tài liệu trên bèn xuống đất, nhưng vừa nghĩ đến đây đều là những thứ ông ta chọn ra, cuối cùng vẫn chịu đựng.

Ông hiện tại cũng vô cùng nén giận, thái độ Thẩm Thanh Yến cứng rắn, đồng thời không chấp nhận bất cứ lời xin lỗi nào cùng với mọi bồi thường tiền về mặt tinh thần, anh muốn Liễu Hàm phải rút khỏi chương trình này.

Liễu Hàm là nghệ sĩ đã ký kết hợp đồng với đài Lệ Chi cũng là một trong những nghệ sĩ mới trọng điểm mà đài quả vải nhằm vào bồi dưỡng.

Mặc dù nhân khí Thẩm Thanh Yến không cao, nhưng lý lịch người ta trong giới cao, là một người lão luyện trong giới điện ảnh, quan hệ cùng nhóm đạo diễn trong giới điện ảnh rất tốt, không thể đắc tội.

Trương đạo quả thật hết đường xoay sở, lúc này người đại diện Thương tỷ đi qua.

Trương đạo trực tiếp phát cáu đóng cửa, để nghệ sĩ của mình động không đúng chỗ, đoàn đội chị ta tự mình giải quyết, không giải quyết được thì thu dọn đồ đạc cuốn xéo.

Người đại diện Liễu Hàm nhìn thấy Thẩm Thanh Yến một chút cũng không dám nói chuyện, lại nhìn Trương đạo bên kia đóng sầm cửa, chỉ đành nghĩ cách khác.

Bọn họ đánh giá quá thấp điểm quan trọng của Xu Mạn người con gái này đối với Thẩm Thanh Yến, Thương tỷ bây giờ mới bừng tỉnh, bỗng nhiên chạy đi tìm Xu Mạn.

Xu Mạn lần này tạo thành người có tiếng trong đoàn, mọi người đều hỏi cô sao có thể thuần phục được rắn, còn có người nói với cô Liễu Hàm dụng tâm ác độc, Xu Mạn nghe mọi người nói chuyện, đối với chuyện Liễu Hàm với người đại diện của cô ta hoàn toàn không có hảo cảm.

Lòng người hiểm độc so với đại hoa xà còn đáng sợ hơn.

Thương tỷ thật vất vả mới đợi được đến khi Xu Mạn không có người bên cạnh, nhân lúc đó chị ta đi qua, chị ta không hiểu biết nhiều đối với Xu Mạn, nhưng tiếp xúc qua vài lần, Xu Mạn làm cho chị ta cảm giác cô có chút khù khờ, giống như một đứa ngốc không hiểu chuyện, hẳn là so với Thẩm Thanh Yến dễ xử lý hơn nhiều.

Vì thế,Thương tỷ nhìn thấy Xu Mạn liền liên tục xin lỗi cô: “Mạn Mạn, thật sự là xin lỗi em, hôm nay khiến em sợ rồi.”

Xu Mạn tắt điện thoại, ngẩng đầu lên liếc qua chị ta: “Tôi không có sợ, đại hoa xà rất đáng yêu.”

Thương tỷ: …

Thương tỷ thấy cô thật sự có chút ngu ngốc, cảm thấy tìm đúng người rồi, liền bắt đầu bịa đặt: “Quả thật đáng yêu. Có điều hôm nay Liễu Hàm thật sự không phải là cố ý, cô ấy hình như nghe thấy tiếng Thẩm Thanh Yến nghe điện thoại bên đó, không ngờ cô ấy đi qua gặp phải rắn.”

Chị ta một bên nói, một bên chú ý đến biểu tình trên khuôn mặt Xu Mạn, thấy Xu Mạn không có phản ứng gì đặc biệt lại nói: “Kỳ thật chuyện tối qua chăn của em bị ướt, cũng thật sự không phải bọn chị. Mặc dù trước đây bọn chị quả thật có chút ghen thị quan hệ giữa em với thầy Thẩm, nhưng thật sự không có nghĩ đến chuyện hại em.”

Xu Mạn gật đầu: “Ưm, hóa ra là như vậy, tôi hiện tại biết rồi.”

“Cảm ơn em, có thể nghe chị nói những lời này.” Chị thương thấy Xu Mạn nói gì cũng đều tin, cuối cùng thở phào.

Tiếp theo, chị ta lại thử thăm dò nói: “Cái đó… Xu Mạn, em có thể nào tha thứ cho bọn chị? Liễu Hàm là người mới vừa mới có chút khởi sắc, cô ấy vì tham gia tiết mục này, cũng đã rất cố gắng, sự nghiệp của cô ấy không thể bị hủy ở nơi này. Em xem em hiện tại cũng rất tốt, không có chuyện gì, nhưng nếu như cô ấy không thể tiếp tục tham gia chương trình này, bọn chị không thể tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí này nữa.

Thương tỷ nói xong câu cuối quả thực lo lắng, đoạn này cũng không vỏn vẹn là diễn, ít nhiều vẫn còn có chút chân tình lộ ra.

Liễu Hàm bởi vì tham gia chương trình này, mới có thể lấy được tài nguyên nữ phụ hai bộ phim “Y nữ kinh mưu”, không nghĩ rằng chiều hôm nay thế như bị thông báo rằng hình tượng không thích hợp. Nếu như Liễu Hàm cũng đánh mất “Minh tinh đại mạo hiểm” chương trình tống nghệ này, vậy thì tiếp theo trong giới khó có thể lấy thêm được tài nguyên, muốn bạo hồng càng khó hơn.

Nghệ sĩ trên tay Thương tỷ không nhiều, Liễu Hàm là người có thành tích tốt nhất, chị ta làm sao có thể buông tay cây rụng tiền này được.

Xu Mạn nghe chị ta nói rất nhiều, cũng nghe thấy thành khẩn, có chút tò mò hỏi: “Mặc dù cô ta vô tâm, chuyện chăn bị ướt cũng không phải các chị làm, vậy tôi cũng không có lý do nào trách chị, các người không cần phải cầu lời xin lỗi của tôi.”

Chị Thương nghẹn lời.

Chị ta nghĩ tiếp, nói: “Chỉ là thầy Thẩm rất để ý hai chuyện này, anh ấy muốn Liễu Hàm rút khỏi chương trình, em có thể nào giúp chị đi khuyên nhủ thầy Thẩm không?”

Chị Thương thấy Xu Mạn đang do dự, cảm thấy có hy vọng, lại nói: “Liễu Hàm thật sự không thể mất cơ hội lần này, bằng không bọn chị trong giới giải trí này cũng không thể lăn lộn thêm nữa.”

Xu Mạn nhíu mày suy tư một lúc: “Tôi cũng rất sợ khi anh ấy tức giận. Hay là thế này, tôi đưa ra cho chị cách khác.”

Chị Thương còn tưởng rằng cô phóng ra đại chiêu, vội hỏi: “Cách nào?”

Xu Mạn: “Tôi xem chương trình truyền hình nói nuôi heo cũng kiếm được rất nhiều tiền, hơn nữa nuôi heo nhẹ nhàng, sẽ không đắc tội với người khác. Nếu như các chị không thể lăn lộn trong giới được nữa, có thể đi nuôi heo rừng.”