Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi

Chương 44: Tại sao chúng ta không xứng với cuộc sống tốt đẹp hơn?



"Xảy ra chuyện rồi."

Vương Khải quên cả việc gõ cửa, xông thẳng vào phòng làm việc của đại ma vương. Cho tới khi nhìn thấy sắc mặt tái mét của bà thì anh mới kịp nhận ra, mình đã làm sai điều gì. Anh hận không thể quay ra ngoài gõ cửa vào một lần nữa:

"Ấy… sếp để tôi báo cáo hết đã rồi hãy nổi giận có được không?"

"Tốt nhất là cậu có chuyện gì quan trọng, nếu không, tôi không dám đảm bảo là có ném thẳng cậu ra ngoài hay không đâu!"

Đại ma vương nhìn đường kẻ mắt bị lệch, không nhịn được lườm Vương Khải rách mặt. Mãi cho đến khi đối phương gật đầu hoảng sợ thì bà mới bình tĩnh lại:

"Được rồi, nói đi."

"Vừa mới nhận được tin tức từ phía công ty của Trần Tinh Vũ. Họ nói là cậu ta đã biến mất. Mật khẩu Weibo cũng bị đổi. Rõ ràng là cậu ta không muốn hợp tác với chúng ta, tôi nên xử lý thế nào?"

Vương Khải không ngờ chuyện này lại càng ngày càng ầm ĩ như vậy. Anh luôn có cảm giác, có một cái bẫy đang giăng sẵn phía trước, chờ bọn họ sa vào.

"Được lắm. Cậu thanh niên này lợi hại đấy. Nếu không phải vì cậu ta hãm hại nghệ sĩ của tôi thì tôi thật sư rất muốn ký hợp đồng với cậu ta. Đủ ác! Vừa đúng thứ Hạ Thư thiếu chính là điều này."

Không ngờ phản ứng đầu tiên của Đại ma vương khi nghe thấy tin tức này lại là cười, Vương Khải sợ tới nỗi chỉ muốn bỏ chạy:

"Không sao! Tôi cũng muốn xem thử bọn họ có chiêu gì. Trước hết, cậu đi bắt công ty của Trần Tinh Vũ đăng một bài làm sáng tỏ việc cậu ta cố tình hãm hại Hạ Thư, hơn nữa còn không chịu phối hợp với công ty để xin lỗi nên công ty đã đơn phương chấm dứt hợp đồng."

"Vâng! Tôi đã cho người nói chuyện với công ty bên đó rồi. Nhưng tôi vẫn luôn có cảm giác sự việc không hề đơn giản như vậy, hình như có người đứng sau chỉ đạo mọi chuyện. Hơn nữa, gần đây trên mạng còn xuất hiện không ít thủy quân, chúng ta có cần chuẩn bị trước không?"

Vương Khải đương nhiên rất thành thạo những biện pháp xử lý cơ bản này, điều anh lo là chuyện họ cần làm sau đó.

"Giờ cậu có biết bọn họ làm gì không? Vậy nên mới nói, chuẩn bị gì cũng chỉ là thừa."

Đại ma vương kẻ lại mắt xong, liếc mắt nhìn Vương Khải, mở miệng đầy tự tin:

"Những thứ khác không nói, chỉ riêng thực lực của tôi, muốn bảo vệ một người lại khó đến thế sao? Dù tôi không ra tay thì lẽ nào Trình Chinh lại có thể mở to mắt ra nhìn Hạ Thư bị ức hiếp? Đương nhiên, nói như vậy thì đúng là chúng ta hơi ỷ thế hiếp người. Vậy được, bỏ qua những điều đó thì thực lực của Hạ Thư cũng đủ để ném bọn họ cách xa mấy con đường, vậy được chưa? Cứ cho mọi chuyện đều là thật thì Hạ Thư vẫn có phim để đóng thôi. Giờ chúng ta làm công tác PR chính là để bày tỏ thái độ khó chịu khi có kẻ dám ức hiếp người của chúng ta. Đối phương đã muốn chơi thì chúng ta chấp nhận chơi cùng. Mượn cơ hội này, tôi muốn tất cả những kẻ trong giới đều mở to mắt ra để thấy cho rõ, Hạ Thư không phải là người mà ai cũng có thể ức hiếp, để bọn họ phải nuốt hết những suy nghĩ xấu xa trong đầu xuống cho tôi."

Vương Khải yêu cái sự tự tin này của Đại ma vương đến chết mất, muốn điên cuồng cổ vũ cho bà. Nhưng nghĩ kỹ lại, anh vẫn thấy ấm ức:

"Sếp đã không sợ những tin đồn đó của Hạ Thư, vậy tại sao trước đó còn bắt cậu ấy từ bỏ nhiều hợp đồng đến vậy? Trông vào cứ như cậu ấy bị thất sủng rồi ấy."

"Cậu tưởng tôi muốn hủy lắm sao? Là do ai suốt ngày khóc lóc trước mặt tôi nói là ít ngày nghỉ? Hơn nữa, Trình Chinh đã xuất hiện rồi, Hạ Thư cũng sắp ba mươi tuổi. Nếu không cho nó chút thời gian đi yêu đương thì còn gả đi được nữa không?"

Đừng bao giờ suy đoán tâm tư của Đại ma vương, bởi chắc chắn bà luôn mang tới cho bạn niềm vui bất ngờ.

"Đương nhiên, quan trọng là do tôi nhận được tin, có người đang nhằm vào Hạ Thư. Nếu chúng ta không tỏ ra yếu thế thì sao bọn chúng có thể yên tâm mà ra tay được!"

"Sếp, tôi thật sự sùng bái sếp chết đi được. Trời ơi, may mà tôi không đắc tội với sếp, nếu không chắc sẽ bị xử đẹp mất!"

Đôi mắt Vương Khải nhìn Đại ma vương lấp lánh ánh sao. Con người mà, cứ vui quá là hay lỡ lời. Vương Khải cũng không phải ngoại lệ. Anh vội vàng chữa lại khi nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của đối phương:

"Không, không, ý của tôi là sếp vô cùng lợi hại."

"Hừ! Đừng đứng đó mà nịnh nọt nữa, mau đi chuẩn bị đi! Nếu tôi đoán không nhầm thì buổi chiều ngày hôm nay, Trần Tinh Vũ sẽ đăng lên Weibo nói rằng, mình bị công ty quản lý và công ty chúng ta uy hiếp. Nhớ là đừng phản hồi lại nhanh quá, nhất định phải để đối phương cảm thấy chúng ta đang bị rối loạn. Đúng rồi, phía bên Hạ Thư còn gửi cho tôi một vài video rất thú vị. Cậu bảo hậu kỳ làm mờ hình Diệp Thế Tân, sau đó gửi đi. Nhớ làm quan hệ tốt với phía trên, đảm bảo tốc độ xoá video chậm một chút."

Đại ma vương cảm thấy máu trong người mình đều sôi sục cả lên, lâu lắm không có ai dám khiêu chiến với bà, vừa hay bà cũng đang ngứa tay.

"Vâng, vâng!"

Vương Khải nhìn nụ cười nham hiểm của Đại ma vương bằng ánh mắt bất lực. Anh hoảng hồn chạy ra khỏi phòng làm việc, trong lòng vẫn không quên chúc phúc cho những kẻ xui xẻo kia. Chọc giận ai lại không chọc! Đúng là cái lũ nghĩ quẩn! Hài!



"Thế Tân, Thế Tân!"

Trần Tinh Vũ mở cửa nhà Diệp Thế Tân, gọi tên cậu ta bằng giọng lo lắng nhưng không thấy ai trả lời. Khi cậu ta định bỏ đi thì nghe thấy tiếng cãi cọ trong phòng ngủ. Trần Tinh Vũ vừa lo vừa sợ. Cậu ta tìm được một cậy gậy đánh bóng chày rồi mới dám mở cửa ra thì bị cảnh tượng đập vào mắt dọa sợ chết khiếp. Diệp Thế Tân trần như nhộng bị trói ở đầu giường. Một người đàn ông gầy gò đang cầm roi da đánh Thế Tân, đã thế còn vừa đánh vừa chửi.

"Anh là ai? Mau thả Thế Tân ra!"

Trần Tinh Vũ cố gắng giữ bình tĩnh, trừng mắt nhìn người đàn ông:

"Nếu anh còn không dừng tay thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"

"Báo cảnh sát? Cậu đúng là ngây thơ thật! Cậu biết tôi là ai không?"

Sau khi đàm phán không thành công với Lý Minh Vũ, Chương Thiếu Thành vô tình biết được Diệp Thế Tân đã phản bội gã, đồng ý điều kiện của Lý Minh Vũ. Chương Thiếu Thành tức giận, lập tức tới nhà Diệp Thế Tân.

"Chắc cậu là Trần Tinh Vũ hả? Hừ! Một tên vô dụng, tôi thật sự không hiểu nổi, Diệp Thế Tân đối tốt với cậu thì có ích gì!"

"Anh câm ngay!"

Diệp Thế Tân thấy khuôn mặt tái nhợt của Trần Tinh Vũ bèn cố gắng nhổ chiếc tất nhét trong miệng ra rồi hét lên:.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thượng Tướng Gấu Một Lòng Si Mê Cô Vợ Thỏ Nhỏ
2. Chiều Hư
3. Tuyết Phủ Cánh Dơi
4. Đường Đua Xanh Hẹn Ước
=====================================

"Chúng ta không ai nợ ai. Tôi đã giúp anh moi ra được sơ hở của Lý thị từ chỗ Đồng Đồng. Giao dịch của chúng ta đã kết thúc rồi. Nếu anh để ý tới việc tôi đồng ý hợp tác với Lý Minh Vũ sau lưng anh thì vừa rồi anh cũng đã đánh tôi, chắc cũng đã giúp anh xả giận rồi chứ? Tôi khuyên anh lần cuối cùng, hãy tập trung vào công ty của mình đi thì hơn. Trình thị có thể trơ mắt mà nhìn cơ hội này trôi qua sao?"

"Hừ! Sẽ có một ngày cậu phải hối hận vì tất cả những chuyện đã làm ngày hôm nay!"

Chương Thiếu Thành nhìn Diệp Thế Tân bị trói trên giường, dù ánh mắt rất thản nhiên nhưng trong lòng lại luôn tồn tại một cảm giác không cam tâm chẳng nói được thành lời. Nhưng gã cũng không thể phủ nhận, những gì Diệp Thế Tân vừa nói là đúng. Họ nhìn nhau một hồi lâu. Cuối cùng Chương Thiếu Thành tức giận bỏ đi.

"Thế Tân, cậu không sao chứ?"

Trần Tinh Vũ thấy Chương Thiếu Thành bỏ đi thì mới có dũng khí đi tới cởi trói cho Diệp Thế Tân. Nhìn những vết thương rớm máu hằn trên người Diệp Thế Tân, cậu ta không khỏi rơi nước mắt.

"Tôi đi lấy thuốc cho cậu."

Diệp Thế Tân không hề ngăn cản Trần Tinh Vũ. Mặc dù cậu ta biết trong phòng mình không có thuốc, nhưng lại càng biết rõ hơn rằng, Trần Tinh Vũ cần một chút thời gian để tự mình nghĩ thông về những việc vừa xảy ra. Cánh cửa đóng lại, Diệp Thế Tân ngồi dậy một cách khó khăn. Phải mất hơn mười phút cậu ta mới đi tới được tủ quần áo, tìm một chiếc áo ngủ khoác lên người.

"Thế Tân, mình mua thuốc cho cậu rồi. Nhà cậu chẳng có thuốc gì cả."

Khó khăn lắm Trần Tinh Vũ mới điều chỉnh được cảm xúc, cố gắng lấy lại tinh thần, đi vào phòng ngủ của Diệp Thế Tân. Nhưng có lẽ thời gian điều chỉnh của cậu ta quá lâu nên Diệp Thế Tân đã ngủ luôn rồi.

Trần Tinh Vũ thấy dù đang ngủ mà Diệp Thế Tân vẫn vô thức chau mày, bèn lẳng lặng vạch áo ngủ của cậu ta ra. Nhìn những vết thương trên người bạn thân của mình, Trần Tinh Vũ chỉ có thể nghiến chặt răng, cố gắng để nước mắt không chảy xuống.

Tại sao chúng ta cố gắng đến vậy mà lại không có được một cuộc sống tốt đẹp hơn? Chúng ta không quyền, không thế, chỉ có thể tự nỗ lực, vậy có gì là sai?

Từ đầu tới cuối, Trần Tinh Vũ vẫn không hiểu nổi vấn đề này.