Anh Đến Trong Cơn Mưa Hoa Mùa Hạ

Chương 17



Sau khi chơi với Tuyền Tuyền thêm một vài trò khác ở khu vui chơi, thì cũng đã hết cả buổi chiều. Ba người bọn họ sau khi ăn tối ở ngoài thì quay về thôn Tiểu Châu.

Đoạn đường từ trạm xe buýt đến miếu thờ, không ngờ đã có vài hạt mưa lất phất.

Mưa không quá lớn, từng hạt từng hạt lất phất tạo thành một lớp sương dày bao lấy con hẻm nhỏ.

Bọn họ nhanh chân chạy về tiệm cắt tóc, quần áo và đầu tóc cũng không tránh khỏi bị mưa làm ướt đôi chút.

Sau khi vào nhà Tiêu Hàn qua loa lấy tay lau mặt, sau đó giúp Tuyền Tuyền lau hết những giọt nước dính trên người.

Làm xong mọi thứ, anh quay đầu lại nhìn Hà Nhiễm đang đứng một bên chỉnh sửa lại đầu tóc.

Mưa nhỏ không ảnh hưởng quá nhiều, nhưng đối với người đeo kính như cô mà nói thì đó quả thật là một sự giày vò.

Mưa rơi tới tấp, chi chít tập trung vào một chỗ, mặt kính bị nước che mờ rất khó chịu.

Tiêu Hàn đi đến trước mặt cô, thò tay tháo mắt kính của cô xuống.

Anh vén một góc áo lên, mơ hồ lộ ra vòng eo săn chắc bên dưới lớp áo phông.

Cách một lớp áo, anh thuận theo độ cong của kính mà tỉ mỉ lau chùi vài lần, sau đó anh đem nó lên miệng hà một hơi rồi lại lau lại một lần nữa.

Cứ lặp đi lặp lại như thế mấy lần, Tiêu Hàn đem cặp kính được chùi sạch sẽ, bóng loáng trả lại cho cô.

Hà Nhiễm đưa tay nhận lấy, ngẩng đầu nhìn anh.

Trong đôi mắt bị cận thị nặng của cô chỉ thấy được một khuôn mặt mờ mờ ảo ảo, cô cười với anh rồi sau đó đeo kính lên.

Một cơn mưa nhỏ mang theo vài cơn gió lạnh, để phòng ngừa Tuyền Tuyền bị cảm lạnh trở lại, Tiêu Hàn lập tức dẫn nó lên lầu hai tắm rửa.

Hà Nhiễm cách một tấm màn, ngồi ở trên giường bên ngoài chờ đợi.

Tuyền Tuyền tắm cũng rất nghe lời, không khóc cũng không nháo, mười phút sau đã xong.

Tiêu Hàn vén tấm màn lên, Tuyền Tuyền đã được thay một bộ đồ ngủ mới sạch sẽ, ấm áp đi ra.

Đó là một bộ đồ ngủ trẻ em hình gấu trúc. Gương mặt của Tuyền Tuyền vẫn chưa mất hết vẻ mũm mĩm của em bé, nhìn rất ư là dễ thương làm cô chỉ muốn nhéo lên mặt thằng bé vài cái.

Cô vừa đứng lên, trong chớp mắt liền cảm thấy choáng váng, cả người lung lay muốn ngã về một bên.

May mắn là chỗ này khá nhỏ, Tiêu Hàn phản ứng rất nhanh liền đưa tay đỡ được cô.

Hà Nhiễm gắng sức mới miễn cưỡng đứng thẳng người dậy, vẻ mặt hốt hoảng.

Tiêu Hàn hỏi: "Em sao vậy?"

Đợi cảm giác hoa mắt chóng mặt dần bớt đi, Hà Nhiễm mới trả lời: "Không sao, đầu hơi choáng một chút."

Anh cau mày một lát, "Có phải sốt rồi không?"

Nói xong anh liền đưa tay, vén tóc mái của cô lên. Lòng bàn tay thô dày đặt lên cái trán mịn màng của cô.

Sự đối lập giữa hai làn da sinh ra một cảm giác vô cùng đặc biệt, anh sờ một lúc rồi thu tay về, nói: "Không có nóng."

Hà Nhiễm lắc đầu: "Không phải sốt đâu, chỉ là thiếu máu một chút thôi."

Tiêu Hàn nói: "Em cũng mới dầm mưa về, cẩn thận coi chừng bị cảm. Nhanh đi tắm nước nóng trước đi."

Cô vỗ vỗ bả vai ẩm ướt của anh, "Anh cũng dầm mưa không ít hơn em, anh không sợ bị cảm à?"

"Sức khỏe tôi rất tốt, trước giờ rất ít khi bị bệnh."

"Đừng nói như vậy, chỉ sợ ngộ nhỡ."

Tiêu Hàn không nhanh không chậm nói: "Em tắm xong rồi tới tôi."

"Em còn phải gội đầu sẽ làm trễ anh mất."

Tiêu Hàn không nói tiếp.

Khóe môi Hà Nhiễm mang ý cười: "Không thì mình tắm chung đi."

Tuyền Tuyền nhìn hai người lớn bọn họ không ngừng tranh luận, đầu đầy mơ hồ không ngừng chớp đôi mắt to.

Tiêu Hàn cúi đầu nhìn nó, nói: "Cháu đi sấy tóc trước đi, máy sấy để ở trong ngăn kéo đầu tiên của bàn bên trái dưới lầu. Chú đã dạy cháu cách sử dụng rồi đó, còn nhớ hay không?"

"Nhớ ạ." Sau khi nhận được chỉ thị Tuyền Tuyền nghiêm túc gật đầu, mang đôi dép quá khổ vào lẹp xẹp đi xuống lầu dưới.

Dáng người nho nhỏ vừa biết mất ở cuối cầu thang, thì lầu hai liền an tĩnh trở lại.

Khoảng cách giữa Hà Nhiễm và Tiêu Hàn chỉ khoảng một bước chân, cô hơi nhón chân một chút, mặt liền áp sát vào sống mũi anh.

Trong khoảnh khắc đó có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của nhau.

Đứng thế này trong thời gian dài với Hà Nhiễm thì có chút quá sức, cô phải nâng hai cánh tay quàng qua cổ Tiêu Hàn để mượn một ít lực.

Cô nhìn anh không chớp mắt: "Anh để Tuyền Tuyền một mình sấy tóc như vậy, có phải hơi nguy hiểm không?"

Tiêu Hàn thấp giọng: "Không sao, thằng bé bây giờ cũng đã biết nấu cơm rồi."

Khóe miệng cô cong lên: "Vậy bây giờ anh có thể kiểm tra một chút, rút cuộc là nhỏ hay không nhỏ rồi."

"......."

Không đợi Tiêu Hàn trả lời, cô đã đem môi mình hôn lên.

Mặc dù mùa này không quá hanh khô nhưng môi của Tiêu Hàn bị gió thổi có chút nứt nẻ, nơi cô chạm vào cũng mang theo cảm giác khô cứng. Cô nhẹ nhàng, chậm rãi dùng nhiệt độ của bản thân làm mềm chúng.

So với lần đầu không lưu loát thì lần này cô đã thành thạo hơn rất nhiều. Cô không vội vàng mà mơn trớn, mút mát, hơi thở của hai người hòa lẫn vào nhau, dây dưa triền miên.

Không biết là cô quấn lấy anh hay là anh quấn lấy cô.

Kính của Hà Nhiễm bị Tiêu Hàn lấy xuống. Khi cô nhắm mắt lại, các giác quan liền trở nên nhạy cảm hơn.

Thay đổi góc độ để có thể tiến vào sâu hơn, cố gắng tìm kiếm âm thanh xuất hiện trong giấc mơ của cô mỗi đêm.

Sau đó rất lâu cô mới chầm chậm rời khỏi môi anh, hai người tì trán vào nhau dư vị vẫn còn lưu lại ở đó.

Cô nhìn vào mắt anh thì thầm: "Anh cứng rồi."

Giống như muốn chứng minh câu nói của mình, tay cô bắt đầu trượt xuống. Vẫn chưa sờ được đến đâu, thì Tiêu Hàn đã nắm lấy tay cô ngăn lại.

Tiêu Hàn bình tĩnh nhìn cô, mặt anh trầm xuống.

Im lặng hồi lâu, anh cuối cùng cũng nói: "Hà Nhiễm, em còn quá nhỏ."

Cô hơi cau mày, Hà Nhiễm vội vàng nói: "Anh nói em nhỏ chỗ nào?"

Lần này Tiêu Hàn nói thẳng với cô: "Tuổi tác."

Hà Nhiễm nói: "Vậy thì có sao?"

Tiêu Hàn khẽ cúi đầu xuống: "Em còn quá trẻ, anh không thể cho em được gì cả."

"Anh làm sao biết em muốn cái gì?" Hà Nhiễm đứng yên nhìn vào anh, "Em chỉ muốn anh thôi."

Tay cô nhẹ nhàng sờ lên mặt anh, thở dài: "Tiêu Hàn, một tháng nữa em phải đi rồi, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa."

Tiêu Hàn không nói gì.

Sau đó một lúc anh hỏi cô: "Em là lần đầu tiên?"

Cô hiểu anh hỏi câu này không có ý gì khác, cô thành thật nói với anh: "Ừm."

Tiêu Hàn lại hỏi: "Em khẳng định muốn cùng anh? Không hối hận?"

Hà Nhiễm nói không chút do dự: "Sao em phải hối hận?"

Cô bước lại gần anh một chút, dùng ánh mắt khác thường đánh giá anh: "Lẽ nào......anh không được?"

Trán Tiêu Hàn nhảy lên gân xanh, dùng lực bắt lấy tay cô kéo vào trong nhà tắm.

Tiêu Hàn rất tiết kiệm, tắm cho Tuyền Tuyền xong anh liền tắt đèn phòng tắm.

Trong không gian nhỏ hẹp là một mảng tối đen kịt, cũng trong bóng tối đó cặp mắt đen trắng của anh càng thêm rõ ràng, âm u dọa người.

Hà Nhiễm đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve môi anh, xung quanh đã mọc lún phún vài sợi râu. Đôi tay kia ấm áp và mềm mại, thoạt nhìn có thể biết được rằng chưa từng làm qua bất cứ công việc nặng nhọc nào.

Trong bóng tối cô như một người mù đem hết ngũ quan của anh cẩn thận mà sờ hết một lượt, sau một lúc cô mới đưa ra kết luận: "Tiêu Hàn, anh rất gợi cảm."

Tiêu Hàn cười khẽ, âm thanh đó lại làm rối loạn suy nghĩ của cô: "Em biết cái gì gọi là gợi cảm à?"

Hà Nhiễm hừ một tiếng, nói: "Em sẽ biết được ngay thôi."

Lưng anh dựa sát tường mà ngồi xuống, cô ở đối diện ngồi lên người của anh.

Quần áo xộc xệch bị nước mưa làm cho ẩm ướt, cũng đã được hơi nóng trên cơ thể của hai người hong khô.

Hai tay của Hà Nhiễm đặt ở sau vai Tiêu Hàn từ từ mò mẫm hết mọi nơi trên người anh. Chỗ nào cũng săn chắc và mạnh mẽ, cơ bắp cường tráng được cô xem là khu vực quyến rũ nhất trên cơ thể một người đàn ông.

Cô hít nhẹ mùi hương trên người anh, mùi thuốc là nhàn nhạt cùng với mùi mồ hôi thoang thoảng, còn có thêm chút hương vị thô ráp của riêng mình anh.

Mọi mùi hương trên người anh toát ra đều có thể hấp dẫn tất cả các hoóc môn của cô.

Cuối cùng ngay khi cô chạm tới khóa kéo quần jean của anh, thì Tiêu Hàn lại ngăn cô lại.

Hà Nhiễm cau mày nói: "Anh là đàn ông sao lại cứ giày vò người ta vậy chứ "

Tiêu Hàn véo nhẹ vào tay cô: "Tuyền Tuyền vẫn còn ở lầu một, đợi anh dỗ nó ngủ đã."

Hà Nhiễm bĩu môi, cuối cùng cũng đồng ý đi xuống: "Được."