Anh Đến Trong Cơn Mưa Hoa Mùa Hạ

Chương 5



Lúc cô về tới nhà thì trời cũng đã tờ mờ sáng, Hà Nhiễm đương nhiên sẽ không tránh khỏi bị Dương Văn Bình nghiêm khắc mắng cho một trận.

Cô không chút sợ hãi mà lấy Hàn Tự ra làm bia đỡ đạn: "Là Hàn Tự kéo con đi chơi, cậu ta không cho con về sớm."

Quả nhiên chiêu này sử dụng nhiều lần vẫn rất hiệu quả, sự tức giận trên khuôn mặt Dương Văn Bình liền dịu đi đôi chút.

Một lát sau, bà nghiêm túc nói: "Con chuẩn bị thi đại học rồi nên tiết chế lại một chút. Còn về phía Hàn Tự, mẹ sẽ đi nói chuyện với mẹ của nó, kêu nó mấy ngày này đừng tới quấy rầy con."

"Vâng." Hà Nhiễm thờ ơ gật đầu, "Vậy con đi nghỉ trước."

"Đi đi."

Hà Nhiễm đi đến cầu thang, liền dừng bước rồi quay người nói: "Mẹ, con rất ghét Hàn Tự."

Dương Văn Bình nhíu mày: "Con đang nói cái gì đó? Hàn Tự chẳng qua bây giờ có chút ham chơi, sau này nó sẽ dần dần trưởng thành thôi."

Hà Nhiễm nói: "Cậu ta có trở thành như thế nào thì con vẫn ghét cậu ta."

Dương Văn Bình dần mất kiên nhẫn: "Được thôi, sau này đừng nói mấy lời như vậy nữa. Công ty của ba con mấy năm nay làm ăn càng ngày càng đi xuống. Con gần đây tiêu tiền thì nhớ chú ý, đừng có mà vung tay quá trán."

Hà Nhiễm biết là có nói tiếp thì mẹ cô cũng không chịu hiểu. Vì thế, Hà Nhiễm quay người đi lên lầu.

Ngày tiếp theo, Hà Nhiễm không có cách nào mang tiền trả lại cho Tiêu Hàn bởi vì cô còn phải quay lại trường học. Cũng tốt thôi, cô tạm thời không muốn xuất hiện quá nhiều trước mặt anh.

Cuối tuần này sẽ diễn ra kỳ thi tháng, không khí học tập trong lớp vì vậy cũng trở nên căng thẳng hơn. Thành tích môn toán của Hà Nhiễm rất tệ, vì lý do đó nên vào lúc phân ban, cô đã chọn ban khoa học xã hội. Cô có lẽ không được sinh ra để học tập. Cho dù trên lớp cô có chăm chú nghe giảng, về nhà chăm chỉ làm bài tập đến mấy thì kết quả cuối cùng cũng không mấy khả quan. Đặc biệt là môn toán luôn luôn kéo chân cô lại, cô làm hết mọi cách cũng không thể nhớ được các công thức khó nhằn đó.

Đồng phục trường X có hai loại: đồ thể dục và lễ phục, ngày thi hôm đó Hà Nhiễm mặc lễ phục. Cô vén nhẹ chiếc váy dài lên tới đầu gối, liền có thể thấy được một loạt công thức dày đặc bằng bút lông đen viết trên chân của cô.

Lúc kiểm tra, Đinh Tiểu Húc ngồi phía sau lưng cô. Hà Nhiễm rất nhanh chóng đã làm xong, sau đó cô thản nhiên di chuyển bài kiểm tra đến góc bàn. Các câu trả lời trắc nghiệm được đánh rất rõ ràng, Đinh Tiểu Húc chỉ cần liếc mắt một chút cũng có thể nhìn thấy được.

Sau khi kết thúc môn thi cuối cùng vào sáng thứ sáu, tất cả học sinh phấn khích như thể đã vượt qua kì thi đại học, reo hò chạy ra khỏi phòng thi.

Hà Nhiễm về ký túc dọn dẹp hành lý, thuận tiện cởi đồng phục trên người thay một bộ quần áo bình thường.

Đinh Tiểu Húc rủ cô lát nữa đi xem một bộ phim mới vừa ra mắt. Hà Nhiễm nhẹ nhàng từ chối, cô nói một chút nữa cô có việc ở lớp vẽ.

Đinh Tiểu Húc có hơi thất vọng, như vậy là cô không thể đi nhờ xe được rồi.

Mùa cao điểm của thôn Tiểu Châu là khoảng thời gian giữa kỳ nghỉ hè và kỳ nghỉ đông. Từ tháng một đến tháng hai, các học sinh khoa mỹ thuật tạo hình đều được cử đi tham gia các cuộc thi. Vì thế việc làm ăn của các quán ăn nhỏ và tiệm tạp hóa xung quanh lớp học vẽ đều bắt đầu ế ẩm.

Lớp học vẽ của Hà Nhiễm có tên là Đông Phong do một vị họa sĩ trẻ mở ra. Lớp có quy mô không lớn, phần lớn là các sinh viên đại học đến học.

Cô của Hà Nhiễm là một họa sĩ có chút danh tiếng.

Tài năng hội họa của Hà Nhiễm có lẽ được thừa hưởng từ cô của cô. Cô năm nay đã đậu hết các cuộc thi tập trung và cá nhân với thành tích xuất sắc. Điểm cả ba môn phác họa, vẽ màu và kí họa của cô đều trên 95 điểm, một đường thuận lợi thông qua.

Đã lâu không đến lớp, Hà Nhiễm phát hiện phần quảng cáo trên cửa phòng vẽ đã dán đầy thông tin và một vài bài vẽ của cô, khiến cô chỉ có thể mỉm cười bất đắc dĩ. ngôn tình hay

Bước vào trong phòng, cô dự định đi qua chào hiệu trưởng và các thầy cô một tiếng. Hiệu trưởng vừa nhìn thấy cô liền khoa trương gọi: "Chao ôi, mọi người nhìn xem ai vừa đến này!"

Cách hiệu trưởng xử sự có hơi thái quá, chỉ có chút chuyện nhỏ cũng thích khoe khoang khắp nơi. Mỗi lần gặp người quen đều mang Hà Nhiễm ra gióng trống khua chiêng mà giới thiệu: "Thấy không, đây là học sinh tâm đắc nhất của chúng tôi. Con bé còn là cháu gái của họa sĩ nổi tiếng Hà Y Hoa." Vì thế mỗi lần Hà Nhiễm nhìn thấy ông đều phải vòng đường khác mà tránh đi.

Ba tháng trước, lúc Hà Nhiễm ở lại lớp học để chuẩn bị tham gia cuộc thi cá nhân, hiệu trưởng đã tới tìm cô vài lần. Ông có ý định mời cô làm giáo viên dạy vẽ vào kì nghỉ đông, Hà Nhiễm đã khiêm tốn mà từ chối nhưng ông vẫn kiên trì không biết mệt mỏi.

Lần này nói chuyện chưa được vài câu, hiệu trưởng lại đề cập tới chuyện đó.

Mấy lần trước Hà Nhiễm đều sẽ kiên quyết không đáp ứng. Lần này thì cô có chút đổi ý, thương lượng nói: "Không phải em không nguyện ý giúp thầy, nhưng mỗi tuần em chỉ có hai ngày nghỉ vào cuối tuần, lực bất tòng tâm nha."

Hiệu trưởng nói: "Hai ngày là được rồi! Dù gì thì tiền lương cũng được tính theo giờ. Em muốn đến lúc nào thì đến lúc đó."

Hà Nhiễm lại nói: "Em chưa có kinh nghiệm làm giáo viên bao giờ, thầy không sợ em dạy hư học sinh sao."

Hiệu trưởng hào phóng nói: "Sợ gì chứ. Dù sao bây giờ cũng không phải mùa thi, mở lớp chẳng qua chỉ vì hứng thú nên em cứ thoải mái mà dạy đi."

Hà Nhiễm cân nhắc một lát, nói: "Vâng, để em thử xem."

Hiệu trưởng lớn tiếng vỗ tay nhưng lại nghe thấy cô nói tiếp: "Nhưng em có một điều kiện."

"Điều kiện gì?"

"Thầy gỡ hết thông tin về em dán trên cửa phòng xuống hết đi."

"Ây da, vậy đâu được! Nó dùng để quảng cáo mà."

Hà Nhiễm nói: "Tranh vẽ có thể để lại nhưng còn ảnh và thông tin về em thì không được. Thầy có thể ẩn danh và đề số điểm lên là được rồi."

Hiểu trưởng kì kèo một lát, rút cuộc cũng đồng ý: "Được, được, được cứ theo cách của em mà làm."

Hà Nhiễm tuần sau sẽ bắt đầu dạy. Sau khi chào hỏi với mấy thầy cô và các thím trong phòng ăn, cô liền rời khỏi lớp học.

Cảm giác có chút đói, nên cô mua một ổ bánh mì trên đường ăn để lót bụng. Sau đó, bắt đầu đi tới tiệm cắt tóc tìm Tiêu Hàn.

Hà Nhiễm vốn định sau khi trả lại tiền sẽ mời anh đi ăn một bữa để đáp lễ. Kế hoạch hết sức hoàn hảo nhưng cuối cùng cũng bốc hơi, vì Tiêu Hàn rõ ràng không có ở trong tiệm.

Hà Nhiễm ngồi trên bậc thang trước cửa tiệm, suy nghĩ xem có nên ngồi đây đợi hay không. Cuối cùng cô quyết định tìm đến quán đồ nướng nhà bạn học của Tiêu Hàn hỏi một chút.

Quán đồ nướng làm việc vào buổi tối, ban ngày thì bán đồ ăn nhanh. Mặc dù quán không lớn nhưng việc làm ăn rất tốt, người ta chen lấn mà xếp hàng còn Hà Nhiễm thì tới một chỗ để chân cũng không có.

Cô đành đứng ngoài cửa đợi một lúc, cuối cùng cũng thấy Bàn Tử từ trong quán đi ra. Cô vẫy vẫy tay gọi anh ta: "Ông chủ!" Suy cho cùng mới chỉ gặp nhau một lần, vẫn không nên gọi thẳng biệt danh của người khác.

Bàn Tử quay đầu lại nhìn cô, thân thiết chào hỏi: "Ô, Tiểu Nhiễm đấy à!"

Bàn Tử chen qua đám người đi ra ngoài, lại dẫn Hà Nhiễm vào trong quán ngồi. Thì ra những người xếp hàng ở đây đều đợi gói đồ ăn để mang về, chỗ ngồi trong quán ngược lại trống không ít.

Bàn Tử sau một hồi bận rộn trong bếp, người đã ướt đẫm mồ hôi trên tay thì không ngừng phe phẩy chiếc quạt hỏi cô: "Tìm anh có việc gì?"

Hà Nhiễm nói: "Anh có biết Tiêu Hàn đi đâu không? Em đến tiệm cắt tóc tìm anh ấy nhưng không thấy."

"Ồ~~" Trên mặt Bàn Tử dần xuất hiện nụ cười đầy mập mờ, "Anh tự hỏi có cô gái nào mà lại tới tìm anh chứ, thì ra là đến tìm lão Tiêu."

Hà Nhiễm giải thích: "Em đến trả lại tiền cho anh ấy."

"Chà chà, không sao đâu anh hiểu mà." Bàn Tử nghĩ nghĩ rồi nói: "Lúc này có thể cậu ta vẫn còn đang làm việc, em đi dạo vài vòng quanh hồ Trung Tâm có lẽ sẽ tìm thấy cậu ta."

Hà Nhiễm tự hỏi: "Làm việc? Anh ấy làm việc gì?"

Bàn Tử nói: "Anh cũng không biết nữa. Cậu ta có hai công việc, bình thường thì ở tiệm cắt tóc, lâu lâu sẽ nhận một vài công việc làm vườn."

"Ra là thế." Hà Nhiễm gật đầu suy nghĩ.

Lúc cô chuẩn bị rời đi, Bàn Tử lại nói: "Em đã ăn gì chưa? Nếu chưa thì cứ ở lại đây ăn đi."

Hà Nhiễm mỉm cười, nói: "Em vẫn chưa ăn. Đợi lát nữa tìm được Tiêu Hàn, em sẽ kêu anh ấy cùng đến đây ăn cơm trưa."

Bàn Tử gật đầu cười tủm tỉm: "Cũng được."

"Đúng rồi!" Cô đột nhiên nhớ ra một chuyện, do dự một lát không biết có nên hỏi ra hay không: "Vết thương trên tay của Tiêu Hàn.....anh có biết đã xảy ra chuyện gì không?"

"Ý em nói là ngón tay cái của cậu ta đúng không?"

"Vâng."

Bàn Tử chậm rãi để cây quạt xuống, nói ra hai chữ: "Nợ tình."

"......"

Anh ta trầm giọng, ra vẻ bí ẩn: "Nghe nói cậu ta lúc trước ở với một người phụ nữ đã có chồng, chồng cô ta thì vừa có tiền vừa có thế. Khi mọi chuyện bị phát hiện thì cậu ấy đã bị anh ta giáo huấn cho một trận."

Hà Nhiễm nghe xong liền rơi vào trầm mặc, vẻ mặt nghiêm trọng.

Bàn Tử vỗ vỗ vai cô, vui vẻ nói: "Này, anh đùa em chút thôi!"

"......" Hà Nhiễm không biết nên khóc hay cười.

Bàn Tử lại nói: "Đây chỉ là lời đồn đại, hết tám phần là giả. Từ lúc anh biết lão Tiêu thì vết thương kia đã có từ nhiều năm rồi, anh cũng không có hỏi quá tường tận. Nếu em thật sự muốn biết thì không bằng em nên tự mình hỏi cậu ấy."

Hà Nhiễm mím môi, nói: "Vâng, cảm ơn anh."

Từ tiệm thức ăn nhanh đi ra, Hà Nhiễm liền đi tới cửa tiệm tạp hóa đối diện. Bỏ ra 20 tệ mua một đôi giày vải có nhãn hiệu Converse, nhưng đương nhiên đây chỉ là hàng nhái mà thôi.

Cô cởi đôi giày thể thao còn mới tám phần của mình ra, chuẩn bị ném vào thùng rác. Bà bác bán hàng thấy vậy thì la lên, vội vàng lấy lại đôi giày từ tay cô: "Giày này vẫn còn xài tốt, sao lại vứt đi. Cô không cần nữa thì cứ đưa cho tôi."

Bà ta nói xong thì nhìn qua Hà Nhiễm thấy Hà Nhiễm cũng không nói gì, bà ta liền cho rằng cô đã đồng ý.

Bà bác lớn tuổi nhanh chóng lấy một miếng vải lau thật kĩ hai chiếc giày, sau đó đặt vào một cái kệ treo biển "Chỉ có 20 tệ". Ngoại trừ logo Nike rất dễ gây chú ý thì nhìn không ra bất kỳ manh mối nào.

Hà Nhiễm mở miệng, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.

Từ thôn Tiểu Châu đến hồ Trung Tâm không quá xa.

20 tệ bắt một chiếc xe máy đi là đủ.

Ngoài trời rất nắng, Hà Nhiễm cảm thấy may mắn vì mình đã mang theo dù. Nếu không thì cô sẽ không thể nhàn nhã đi vòng vòng quanh hồ như thế này.

Hồ Trung Tâm là thámh địa hẹn hò của sinh viên trong thành phố. Hoa cỏ thơm ngát, sóng nước lăn tăn, hàng liễu xanh rủ xuống. Nếu không phải do thời tiết quá nóng, thế nên cho dù phong cảnh có đẹp đến đâu thì cũng không có mấy người ngồi lại.

Vận khí hôm nay của Hà Nhiễm rất tốt. Đi chưa được mười phút, cô đã nhìn thấy người mà mình muốn tìm rồi.

Tiêu Hàn đang đứng trong một bụi cây, trên người mặc một chiếc áo phông ngắn tay và quần jean xanh. Ánh nắng mặt trời gay gắt chiếu xuống làm cho người ta không thể nhìn thẳng, xung quanh lại không hề có một cái bóng cây nào che mát. Vậy mà anh lại không bị ảnh hưởng chút nào, ngoại trừ trên đầu đội một chiếc nón lưỡi trai ra thì anh không dùng thêm biện pháp chống nắng nào khác.

Hà Nhiễm nhìn anh đang chuyên tâm cắt tỉa cây cành bằng một chiếc kéo dài, thì đột nhiên hiểu ra cái kỹ thuật cắt tóc sứt sẹo kia của anh là đến từ đâu. Cô nhịn không được mà bật cười.

Hà Nhiễm lặng lẽ đi tới sau lưng anh, giơ dù lên cao che qua đỉnh đầu anh.

Tiêu Hàn cảm thấy được gì đó thì quay người lại.

Anh từ trên cao nhìn xuống cô, đại khái hơn vài giây suy nghĩ, cuối cùng anh gọi tên của cô: "Hà Nhiễm."

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, trong lòng cô đích thực có một tia vui sướng không thể nào bỏ qua.