Anh Hướng Đạo, Em Hướng Anh

Chương 13: Sao Hồng Loan chiếu



Editor: Yuri Ilukh

Mặt trăng lặn, mặt trời lên, trời đất mới vừa thức tỉnh từ cơn mơ, khi tia sáng mặt trời đầu tiên xuất hiện thì một tia sáng vàng cũng bay ra từ kim điện của núi Phong Hoà, xuyên qua vô số con sông, bay hết gần nửa đại lục tu tiên, cuối cùng dừng ở một chỗ không thấy được trong hang động.

Nhận ra tia linh khí quen thuộc, Vũ Quân chậm rãi mở mắt nhìn về tia sáng chợt loé. Khi thấy ngọc giản màu vàng trong không trung thì Vũ Quân nhìn về Nhất Diệp trong lòng mình đầu tiên, thấy cô vẫn yên bình nằm ngủ thì nhẹ nhàng dịch người, đỡ cô nằm xuống gối rồi cẩn thận đi ra ngoài.

Ngọc giản màu vàng cũng bay ra ngoài sơn động theo động tác của Vũ Quân.

Vũ Quân đi xa một khúc mới dùng tay chạm nhẹ vào ngọc giản. Linh lực chấn động giống như gió thổi qua mặt hồ làm gợn sóng, từ bên trong ngọc giản hiện ra một bóng người.

Đây là thuật pháp truyền tin 'Huyền linh kính'

"Sư huynh" Vũ Quân hành lễ với bóng người trên không trung.

"Sư đệ, bây giờ đệ đang ở đâu?" Huyền linh kính là của đại sư huynh của Vũ Thiên Huyền truyền đi, ông cũng chính là trưởng môn Phong Hoà sơn, Huyền Uyên chân nhân. Huyền Uyên chân nhân là một người đàn ông trung niên khí chất uy nghiêm, tu vi cao thâm.

"Ở một ngọn núi cách Huệ thành không xa" Vũ Quân trả lời.

"Quả nhiên là vậy" Huyền Uyên chân nhân nghe xong câu trả lời của Vũ Quân thì giống như đã xác nhận được sự thật nào đó rồi nhíu mày hỏi, "Kính Hà chân nhân đúng là bị sư đệ giết chết à?"

"Đúng vậy" Vũ Quân thẳng thắn trả lời.

"Bên ngoài đồn rằng vì Kính Hà chân nhân muốn cướp Hoàng Vũ Xà của sư đệ nên sư đệ chém người ta chết, đồng thời còn giết 3 đệ tử Nguyên Anh hậu kỳ của môn phái ông ta".

Huyền Uyên chân nhân nhíu mày nói, "Tuy Kính Hà chân nhân thực lực cao thâm nhưng thời gian còn lại không nhiều, nếu không thể phi thăng thì cũng không ảnh hưởng gì lớn đến Thanh Ly môn, nhưng ba đệ tử Nguyên Anh hậu kỳ kia là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của môn phái nhà họ, nếu không có gì bất ngờ thì 10 năm nữa sẽ lên được Hoá Thần, bây giờ sư đệ giết họ thì Thanh Ly môn sẽ không để yên đâu"

"Đáng ra sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng bây giờ không phải lại thành chuyện ngoài ý muốn rồi sao" Vũ Quân nhàn nhạt trả lời, không để ý đến sự lo lắng của sư huynh.

"Sư huynh biết tu vi đệ cao thâm bình thường cũng không lo chuyện bao đồng. Nhưng..." Huyền Uyên chân nhân lo lắng, "Đêm qua huynh có dự cảm nên xem cho đệ một quẻ"

"Sư huynh đoán quẻ luôn rất chuẩn, vậy huynh tính ra gì rồi?" Vũ Quân cười hỏi.

"Có sao Hồng Loan chiếu mệnh" Huyền Uyên chân nhân giải thích, "Sư đệ, sắp tới đệ sẽ gặp được một cô gái, nếu liên luỵ quá nhiều với cô gái này thì sẽ mang đến tai kiếp"

"Sư huynh" Vũ Quân bật cười, "Huynh nói chậm rồi"

"Là sao? Chẳng lẽ..."

"Mấy ngày trước đệ đã thành hôn rồi, cưới muội muội Hoa Nhất Diệp của Cửu Liên chân quân" Vũ Quân thản nhiên trả lời.

"Hả?" Huyền Uyên chân nhân kinh ngạc không nhỏ, suy tư một chút rồi hỏi, "Chính là vì Cửu Liên chân quân truyền dẫn Thiên Đạo cho đệ sao?"

Vũ Quân gật đầu.

"Thôi, đều là ý trời, vậy bọn đệ hãy nhanh chóng quay về núi Phong Hoà đi" Huyền Uyên chân nhân nói.

"Sư huynh, 20 năm tới Thiên Huyền sẽ không về núi Phong Hoà đâu" Vũ Quân nói.

"Tại sao?"

"Nhất Diệp, cũng chính là phu nhân của đệ, nàng ấy chỉ còn lại 20 năm tuổi thọ, 20 năm này đệ muốn đưa nàng ấy đi du lịch thế giới" Vũ Quân nói đúng sự thật.

"Hôm qua một quẻ kia của huynh..."

"Sư huynh, nếu không nhờ Cửu Liên chân quân truyền dẫn Thiên Đạo cho đệ thì chắc cả đời này đệ cũng không biết mình có thể phi thăng hay không, đại ân như vậy đệ không dám quên" Vũ Quân cắt ngang lời sư huynh.

"Đệ đã tìm được phương pháp phi thăng rồi sao? Sao không...." Huyền Uyên vui vẻ nói, tu vi của sư đệ hơn ngàn năm trước đã đủ nhưng không biết tại sao mãi không thể phi thăng, cuối cùng cũng tìm được đáp án rồi sao?

"Sư huynh, tu giả chúng ta là làm trái ý trời, kiếp nạn chính là một phần của tu đạo. Con đường tu đạo của Thiên Huyền luôn thuận lợi, nếu lần này thực sự có kiếp nạn thì Thiên Huyền cũng sẽ vui vẻ đón nhận" Ánh mắt Vũ Quân tràn đầy kiên định.

"Sư đệ..." Huyền Uyên chân nhân cũng nghe ra ý của sư đệ nhà mình, để trả đại ân Cửu Liên chân quân đã truyền dẫn Thiên Đạo mà không màng đến kiếp nạn sẽ xảy ra khi ở bên cạnh Hoa Nhất Diệp, dù cho biết rất rõ ràng mà vẫn thề chết không lùi sao?

"Lúc trước sư phụ phi thăng có từng hỏi Thiên Huyền, con đường tu tiên của Thiên Huyền là gì?" Vũ Quân chậm rãi nói, "Thiên Huyền tu luyện hơn 3000 năm đến giờ vẫn không biết là gì. Có lẽ đến một ngày nào đó đệ sẽ hiểu, nhưng bây giờ Thiên Huyền chỉ cầu không hổ thẹn với lương tâm, không có vướng bận gì"

"Được rồi" Huyền Uyên đã hiểu ý tứ của sư đệ nhà mình, người tu đạo trước nay đều bướng bỉnh, trong lòng đã nhận định thì không ai có thể thay đổi, "Nếu gặp nguy hiểm thì nhớ tìm huynh"

"Đa tạ sư huynh" Vũ Quân hành lễ.

Huyền Uyên chân nhân thở dài một tiếng, thân ảnh từ từ tiêu tán trong không trung. Ngọc giản cũng theo đó mà hoá thành ánh sáng vàng nhạt tiêu tán.

Vũ Quân thấy trời cũng vừa sáng, đứng lên pháp khí bay khỏi đỉnh núi đi đến thị trấn bên cạnh, mỗi món đồ ăn sáng anh nhìn thấy thì đều mua một ít rồi mới bay trở về.

"Phu quân!" Nhất Diệp thấy Vũ Quân trở về thì vui vẻ gọi.

Thời điểm Vũ Quân trở lại hang động thì Nhất Diệp đã tỉnh, cô đang ngồi trên đất kiểm tra vết thương của Tiểu đằng yêu và Hoàng Vũ Xà.

"Tối qua phu nhânnngủ có ngon không, ta đã mua đồ ăn sáng cho phu nhân rồi đây" Vũ Quân nhìn hang động rỗng tuếch, cười cười nhìn Nhất Diệp, "Làm phiền phu nhân lấy cho ta cái bàn"

Nhất Diệp lập tức lấy một cái bàn gỗ từ trong túi càn khôn ra.

Vũ Quân chậm rãi bày các món ăn sáng đầy màu sắc lên trên bàn trước mặt Nhất Diệp, Nhất Diệp vui vẻ nói, "Nhiều vậy à?"

"Ta cũng không biết đồ ăn sáng lại phong phú đa dạng như vậy, ta không biết phu nhân thích ăn gì, lại sợ mua về không hợp ý phu nhân nên mỗi loại ta đều mua một ít." Vũ Quân cầm một đôi đũa đưa cho Nhất Diệp.

"Ta mà ăn nhiều vậy sẽ mập" Nhất Diệp nói.

"Sẽ không đâu, phu nhân cứ yên tâm" Tu giả sao có thể mập lên vì ăn đồ ăn trần gian được, Vũ Quân đã quen với việc phu nhân mình thỉnh thoảng sẽ nói một số chuyện không logic nên bình tĩnh nói tiếp.

"Nếu ngươi ăn không hết thì để lại ta ăn" Bạch Vũ xoắn xoắn thân hình mập mạp bò từ trên tảng đá đến góc bàn, nó nhìn vào bàn đồ ăn thơm ngào ngạt hỏi, "Đây là đồ ăn ngon mà trước kia ngươi hay kể cho ta sao?"

"Chỉ là một phần thôi" Nhất Diệp nói.

Bạch Vũ bò tới một chén đậu hũ màu trắng, há mồm hút hết một bát đậu hũ đầy.

"Ngọt thật, nhưng cũng không ngọt bằng linh quả" Bạch Vũ nói.

"Ngươi ăn chậm một chút, đây toàn là đồ phu quân mua cho ta" Nhất Diệp thấy rắn nhỏ ăn nhanh như vậy thì không thể không nói.

"Ta bị thương nên cần phải bồi bổ" Bạch Vũ nói với Nhất Diệp, "Ngươi mới ăn ít một chút ấy, ngươi đã quên thân hình của ngươi là mọc ra từ Thánh Anh Quả à?"

Bạch Vũ nói xong thì lập tức nuốt hai ba cái bánh bao nhân thịt cùng lúc.

"Ngươi..." Nhất Diệp thấy Bạch Vũ ăn quá nhanh thì vội vàng bưng bát sữa đậu nành lên, tay khác lại cầm một cái bánh quẩy, nhanh nhanh chóng chóng ăn.

Vũ Quân ngồi bên cạnh buồn cười nhìn một người một rắn giành nhau đồ ăn, đến khi nghe Bạch Vũ nói ra 3 chữ Thánh Anh Quả thì mới có chút tò mò nhìn về phía phu nhân nhà mình.

Thánh Anh Quả là linh quả thiên phẩm, có thể tạo thành con người bằng xương bằng thịt. Người thường nếu ăn Thánh Anh Quả bệnh gì cũng không mắc, tu giả ăn vào thì có thể chữa lành toàn bộ vết thương.

Thuốc có tác dụng chữa thương trên đời này rất nhiều, nhưng Thánh Anh Quả có một tác dụng mà tất cả loại thuốc trên đời này đều không thể thay thế, đó chính là có thể trọng sinh.

Nghe nói nếu tu giả bị đánh, thân thể tiêu tan nhưng linh hồn vẫn còn thì có thể đem linh hồn bỏ vào trong Thánh Anh Quả, chỉ cần mười năm thì Thánh Anh Quả có thể mọc ra một thân thể hoàn toàn phù hợp với linh hồn đó, làm cho tu giả hoàn toàn trọng sinh.

Mấy chục vạn năm qua Thánh Anh Quả chưa từng xuất hiện trên thế gian, chuyện có thể trọng sinh cũng đã sớm trở thành truyền thuyết, không ngờ phu nhân lại là người may mắn được trọng sinh.

Mọi người đều nói Cửu Liên chân quân là con cưng của trời, quả nhiên là như vậy nên mới có duyên gặp được cây Thánh Anh Quả.

"Người ngươi nhỏ bé thế mà sao ăn nhiều vậy hả?" Nhất Diệp dùng đũa chọc chọc cái bụng tròn vo của Bạch Vũ.

"Ngươi có tin ta hóa bản thể cho ngươi nhìn xem rốt cuộc ta có thể ăn bao nhiêu không" Bạch Vũ quấn thân mình lại, không cho Nhất Diệp chọc, nhưng do bụng quá to nên quấn mãi không được.

"Ngươi là đồ con rắn tham ăn" Đêm qua Nhất Diệp đã nhìn thấy bản thể của Bạch Vũ, hiển nhiên biết nó ăn được bao nhiêu. Nhớ tới tình huống đêm qua thì Nhất Diệp lên tiếng hỏi, "Vết thương của ngươi thế nào rồi?"

"Hôm qua ngươi cho ta uống thuốc gì vậy, hiệu quả vô cùng tốt, chỉ cần nghỉ thêm 2 ngày nữa là ta có thể biến thành hình người được rồi" Bạch Vũ nói.

"Ngu ngốc, thuốc là Vũ Quân cho" Tiểu đằng yêu bất thình lình vươn cành cây tới.

"Phu quân cho?" Bạch Vũ trợn tròn đôi mắt nói, "Cảm ơn phu quân, ta sẽ báo đáp ngươi"

Nhất Diệp lại dùng chiếc đũa chọc chọc rắn nhỏ, tức giận nói, "Đã nói bao nhiêu lần rồi, đó là phu quân của ta, là phu quân của ta, người khác không thể gọi bậy"

"Đồ keo kiệt, gọi một chút mà cũng không cho"

"Không được!" Nhất Diệp trừng mắt.

"Được rồi, không gọi thì không gọi, vậy ta sẽ gọi là Vũ Quân".

Lúc này Nhất Diệp mới miễn cưỡng đồng ý.

Bạch Vũ bò đến trước mặt Vũ Quân, ngẩng đầu nhìn nhưng thân hình nho nhỏ nhấc lên có chút tốn sức, Vũ Quân có lòng tốt vươn bàn tay ra chờ Bạch Vũ bò vào tay rồi lại nâng lên trước mặt, để rắn nhỏ có thể đối mặt với mình.

"Vũ Quân, cảm ơn ngươi đã cứu ta" Bạch Vũ nói, "Tuy rằng ngươi nể mặt Nhất Diệp mới cứu ta nhưng cứu chính là cứu, ta nợ ngươi một ân tình, sau này sẽ báo đáp".

Vũ Quân liếc qua Nhất Diệp rồi hỏi, "Ngươi định báo đáp thế nào?"

"Nhà ta có rất nhiều thuốc quý, ngươi có cần không, ta quay về lấy cho ngươi" Bạch Vũ đề nghị, "Hay ta cho ngươi một quả Thánh Anh Quả, cất để Nhất Diệp dùng"

"Bạch Vũ, ngươi giỏi lắm, dám trù ẻo ta à?" Nhất Diệp tức giận.

"Đây là cất để dự phòng, ngu ngốc" Bạch Vũ mắng Nhất Diệp.

"Ở nhà ngươi còn Thánh Anh Quả sao?" Vũ Quân ngạc nhiên hỏi.

"Nhà ta có một cây Thánh Anh Quả, trên đó có rất nhiều Thánh Anh Quả" Bạch Vũ nói, "Nhất Diệp chính là mọc ra từ cây đó".

Vũ Quân tuy rằng đã sớm đoán được nhưng vẫn không nhịn được nhìn về phía phu nhân nhà mình, Nhất Diệp xấu hổ cười, "Chuyện này kể ra thì rất dài".

"Không dài, chính là khoảng 4, 5 trăm năm trước, huynh trưởng Nhất Diệp mang theo linh hồn của Nhất Diệp đến khu vực gần nhà ta, ta thấy ngài ấy đẹp trai, lại còn tặng ta rất nhiều thứ tốt nên đã cho phép ngài ấy để linh hồn Nhất Diệp trên cây, sau đó canh giữ 10 năm không cho các động vật khác ăn, cuối cùng mọc ra Nhất Diệp" Bạch Vũ kiêu ngạo nhìn về phía Nhất Diệp, "Ngươi chính là do ta trồng ra"

"Câm miệng!" Tuy rằng đó là sự thật nhưng nghe vào vẫn thấy có chút khó chịu.

"Nhất Diệp là phu nhân ta, ngươi đã cứu phu nhân ta nên ta cứu ngươi cũng là lẽ đương nhiên, không cần cảm ơn" Nhà Hoàng Vũ Xà chắc có rất nhiều bảo vật, nhưng với tu vi bây giờ của anh thì cũng không có tác dụng lớn do đó không cần có lòng tham như vậy.

"Ngươi đều không thích à?" Bạch Vũ biết Nhất Diệp một lòng muốn cứu mình nhưng người thật sự bảo vệ nó là người đàn ông trước mặt. Bạch Vũ tuy đơn thuần nhưng cũng không ngốc, người khác không thể vô duyên vô cớ giúp đỡ mình, nó phải tìm ra thứ có thể làm đối phương hứng thú.

"Nhà ta còn có một tòa cung điện, chỉ có ta có thể đi vào đó, ta có thể lấy một thứ trong đó tặng cho ngươi" Bạch Vũ nói tiếp.

"Không cần" Vũ Quân là người hiểu thấu lòng người, từ lời nói của rắn nhỏ đã đoán được tâm tư của nó nên trấn an, "Phu nhân ta bảo muốn đưa ngươi về nhà nên ta và nàng ấy sẽ tự mình đưa ngươi về nhà"

Rắn nhỏ nghe xong lời này thì hai mắt sáng người.

Tâm tư thật đơn thuần, Vũ Quân cảm thán.

Rắn nhỏ vặn vẹo thân mình, chờ Vũ Quân thả nó xuống bàn thì bò tới mâm đồ ăn, đồ ăn lúc nãy đã tiêu hóa xong nên bây giờ nó lại thỏa sức ăn uống. Độ lớn của mâm đồ ăn cũng thích hợp để nó ăn no căng.

Ừ thì, người ta không muốn nhận nhưng vẫn phải đưa đồ tạ lễ.

Linh lực của phu quân Nhất Diệp rất giống với linh lực của người trong cung điện, đến lúc đó tùy tiện chọn mốn món quà đưa người ta là được.