Anh Hướng Đạo, Em Hướng Anh

Chương 35: Tế đàn không hoạt động



Editor: Yuri Ilukh

Ở một dãy núi cao cách Quý La Thành vạn dặm, một luồng khí đen bay từ trên trời xuống rồi ngưng tụ thành một thân thể.

Khi hắc khí vừa xuất hiện thì các ma tu vẫn trốn trong bóng tối bỗng xuất hiện phía trước thân thể của khí đen, "Thuộc hạ là Huyền Ảnh, kính chào Ma Tôn".

Khí đen Ma Tôn nhìn lướt qua các đồ đệ đang hành lễ với mình hỏi, "Mấy ngay nay người có đi đâu không?"

"Ma Tôn yên tâm, thuộc hạ chưa bao giờ rời khỏi đây nửa bước, cũng không có ai tiếp cận chỗ này" Huyền Ảnh trả lời.

"Tốt lắm" Hắc Viêm Ma Tôn phất tay, đi về phía trước, Huyền Ảnh cũng lập tức đứng lên đi phía sau Ma Tôn.

Hắc Viêm Ma Tôn đi vào sâu trong rừng rồi thổi sạch toàn bộ lá rụng đầy đất để lộ ra một cái Truyền Tống Trận vô cùng cổ xưa. Hắc Viêm Ma Tôn bước lên rồi nói với thuộc hạ, "Ngươi cũng lên đây đi".

"Vâng, Ma Tôn" Huyền Ảnh hưng phấn đi lên Truyền Tống Trận đứng sau lưng Ma Tôn khoảng nửa bước.

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

Hắc Viêm Ma Tôn vận chuyển ma lực, không gian chấn động một chút rồi hai người bỗng nhiên biến mất tại chỗ rồi xuất hiện tại một không gian tối om.

Hắc Viêm Ma Tôn giơ tay vung ma lực ra rọi sáng không gian tối tăm. Nhờ có ánh sáng mà Huyền Ảnh nhìn thấy tế đàn trước mặt, trong mắt anh ta hiện lên vẻ kinh ngạc rõ ràng.

Hắc Viêm Ma Tôn đi lên tế đàn, kích động duỗi tay chạm vào hình tròn ở giữa tế đàn, vuốt ve hai cái khe lõm hình dáng kỳ quái rồi lấy trong túi Càn Khôn ra hai khối đen có hình dáng giống hệt khe lõm.

Hắc Viêm Ma Tôn vẫy tay gọi Huyền Ảnh tai gần.

"Ma Tôn" Huyền Ảnh bước tai cung kính gọi.

"Ngươi có muốn mạnh lên không?" Hắc Viêm Ma Tôn bỗng nhiên hỏi.

"Muốn" Huyền Ảnh không chút nghĩ ngợi trả lời.

"Tốt..." Hắc Viêm Ma Tôn bỏ hai khối đen trong tay vào tay Huyền Ảnh, "Lát nữa... ngươi khởi động tế đàn đi".

"Ma Tôn" Huyền Ảnh run rẩy bắt lấy khối đen, trên mặt hiện lên sự sợ hãi.

"Sợ ư?" Hắc Viêm Ma Tôn cười ha ha nói, "Yên tâm, sẽ không chết đâu. Trận hiến tế này ta đã chuẩn bị tốt từ sớm rồi, ngươi chỉ cần bỏ khối đen vào là được. Nếu hiến tế thành công thì ta sẽ phi thăng còn ngươi sẽ nhận được quả báo của việc hiến tế này đó là vô số sức mạnh hận thù".

"Huyền Ảnh cảm ơn Ma Tôn" Huyền Ảnh nghe xong thì kích động quỳ rạp xuống đất.

"Bắt đầu đi" Hắc Viêm Ma Tôn đi xuống khỏi tế đàn, thúc giục.

"Vâng" Huyền Ảnh đứng lên, cầm khối đen đi tai phía trước, bỏ hai khối đen vào hai khe lõm, ở giữa tế đàn hiện lên tia sáng đỏ loè, Huyền Ảnh rót ma lực của mình vào đó.

Âm thanh rầm rầm của chuyển động vang lên một chút, tế đàn yên tĩnh tựa như sống lại, hoa văn phức tạp trên tế đàn bắt đầu hấp thu linh khí từ bốn phía, chậm rãi di chuyển.

Hắc Viêm Ma Tôn cảm nhận được sự thay đổi của tế đàn, trên mặt ông ta hiện lên nụ cười đắc ý.

Linh lực chậm rãi phủ kín toàn bộ tế đàn trên mặt đất rồi chảy về mắt trận, khi mắt trận chuẩn bị khởi động hoàn toàn thì một tiếng động vang lên, bỗng nhiên toàn bộ linh lực trên tế đàn tiêu tán đâu không thấy.

Sắc mặt Hắc Viêm Ma Tôn biến đổi, nhìn về phía Huyền Ảnh với ánh mắt hình viên đạn.

"Ma Tôn, không phải thuộc hạ, không phải thuộc hạ" Huyền Ảnh xin tha.

"Làm lại lần nữa" Hắc Viêm Ma Tôn nghiêm nghị nói.

"Vâng, vâng" Huyền Ảnh té lộn mèo rồi đứng dậy, lại lần nữa rót ma lực vào chấm đỏ, lần này anh ta còn rót ma lực vào nhiều hơn trước vài phần.

Tế đàn lại rầm rầm khởi động, nhưng đến bước cuối cùng thì lại rầm một tiếng rồi ngủ đông.

"Ma Tôn" Huyền Ảnh bị doạ đến mức run rẩy bước tai, "Có phải... tế đàn có vấn đề hay không?"

"Không thể nào" Khi mới phát hiện ra tế đàn này Hắc Viêm Ma Tôn đã thử nghiệm một lần, nhưng lúc đó chỉ là tính mạng của mấy trăm con người thôi, không có tác dụng gì lớn, nhưng tế đàn thật sự đã khởi động. Sau đó ông ta cất giấu tế đàn ở trong Truyền Tống Trận rồi đi thu xếp tế phẩm. Trong khoảng thời gian đó không cho ai tai gần tế đàn này vậy sao nó lại tự nhiên hư hỏng được.

"Ngươi nói xem, có phải có người đi vào đây không?" Hắc Viêm Ma Tôn tức giận nhìn Huyền Ảnh.

"Thuộc hạ lấy thần hồn thề, chưa bao giờ rời khỏi cửa vào Truyền Tống Trận lấy nửa bước, cũng không cho ai tai gần Truyền Tống Trận" Huyền Ảnh thề thốt.

Hắc Viêm Ma Tôn lạnh lùng nhìn anh ta một cái rồi đi lên tế đàn, từ ống tay áo to rộng màu đen lộ ra một ngón tay thon dài tái nhợt, sau đó bàn tay nhanh chóng chuyển động khởi động pháp thuật "Xem lại quá khứ" đặc biệt của Hoá Thần hậu kỳ.

Hắc Viêm Ma Tôn làm xong mọi thứ thì một hình ảnh bỗng xuất hiện giữa không trung, hình ảnh Nhất Diệp và Vũ Quân phong ấn mắt trận hiện lên rõ ràng.

Hắc Viêm Ma Tôn nhìn về Huyền Ảnh.

"Ma Tôn, Ma Tôn, thuộc hạ thật sự không hề rời khỏi Truyền Tống Trận nửa bước, thuộc hạ không biết bọn họ.... A...." Thân hình Huyền Ảnh bay khỏi tế đàn kèm theo tiếng hét thảm thiết, sau đó rơi xuống đất không hề giãy giụa gì được nữa.

Hắc Viêm Ma Tôn phất tay thu hồi cánh tay đập Huyền Ảnh rồi nhìn lên hình ảnh trên không trung lạnh lùng nói, "Vũ Thiên Huyền, lại là ngươi. Ta chưa từng trêu chọc ngươi mà ngươi lại hai lần phá hỏng chuyện lớn của ta."

Thần thú tinh huyết và tế đàn thượng cổ là thứ Hắc Viêm Ma Tôn phải tốn mấy ngàn năm mới tìm được biện pháp hỗ trợ mình phi thăng, vậy mà hai lần đều bị huỷ hoại trong tay Vũ Thiên Huyền. Hắc Viêm Ma Tôn hận không thể xé xác Vũ Thiên Huyền ngay lập tức, nhưng ông ta biết tu vi của mình muốn giết Vũ Thiên Huyền cũng không hề dễ dàng, nhưng mà... Hắc Viêm Ma Tôn chậm rãi dừng ánh mắt trên người con gái áo trắng bên cạnh Vũ Quân.

Mà Nhất Diệp với chuyện này không hề biết chút gì cả, cô vẫn đang dẫn Vũ Quân nhàn nhã đi dạo trong bí cảnh nhà Bạch Vũ, mỗi lần thìn thấy loại thảo dược nào tốt thì sẽ hái vài cọng đưa cho Vũ Quân.

Lúc đó Vũ Quân sẽ bất đắc dĩ nói, "Ta không cần thứ này".

"Ai da, phu quân cứ cầm đi, mình không thể dùng thì có thể tặng người khác" Nhất Diệp nói, "Không phải nhị sư huynh của phu quân cũng là dược sư sao? Chắc chắn huynh ấy sẽ thích".

"Nếu sư huynh hỏi ta tìm được ở đâu thì sao?" Vũ Quân hỏi.

"Thì phu quân bảo là do ta đưa cho" Nhất Diệp đắc ý nói, "Huynh ấy cũng không thể tai hỏi ta đâu, mà muốn thì cứ tới hỏi".

Vũ Quân nhẹ nhàng mỉm cười, không từ chối yêu cầu của Nhất Diệp, yên lặng đi theo sau cô, bất kể Nhất Diệp đưa thứ gì thì anh cũng ngoan ngoãn bỏ vào túi Càn Khôn.

Cứ thế Nhất Diệp và Vũ Quân đi thăm thú bí cảnh hết ba ngày, hôm nay Bạch Vũ bỗng nhiên tìm được Vũ Quân thì ngẩng đầu nói, "Trước đó ta đã đồng ý với ngươi là sẽ dẫn ngươi đi xem cung điện để cảm tạ ơn ngươi đưa ta về".

"Phiền ngươi rồi" Vũ Quân vẫn nhớ rõ cung điện vô cùng giống cung điện của Lôi Viêm Thần Điểu mà Bạch Vũ đã miêu tả.

"Nhưng mà ta phải nhắc ngươi h trước là chưa chắc ngươi đã vào trong được đâu" Bạch Vũ lại nhấn mạnh.

"Ta biết rồi" Vũ Quân cười.

"Vậy đi thôi" Bạch Vũ xoay người đi khỏi động phủ.

Vũ Quân nhìn thoáng qua Nhất Diệp bên cạnh, Nhất Diệp cười cười nói, "Phu quân đi đi, ta ở đây chờ chàng".

Vũ Quân nhìn thoáng qua Tiểu đằng yêu trên vai Nhất Diệp thì đoán sơ được Nhất Diệp muốn làm gì, gật gật đầu đi theo Bạch Vũ ra khỏi động.

"Diệp Tử, sao tỷ lại không đi theo?" Tiểu đằng yêu thắc mắc.

"Vì ta có chuyện muốn nói với ngươi" Nhất Diệp ôm Tiểu đằng yêu xuống, để nhánh cây màu xanh lục trong lòng bàn tay.

"Nói gì vậy?" Tiểu đằng yêu hiếu kỳ hỏi.

"Chờ phu quân ta ra khỏi cung điện thì bọn ta phải rời khỏi đây" Nhất Diệp đã suy nghĩ rất lâu trước khi nói những lời này, nhưng bây giờ nói ra vẫn có chút không nỡ.

"Ta biết" Tiểu đằng yêu nói, "Hôm qua ta cũng đã nói tạm biệt với Bạch Vũ".

'Không cần đâu" Nhất Diệp khẽ lắc đầu nói.

"Hả... ý tỷ là gì?" Tiểu đằng yêu tựa như cảm nhận được gì đó, bất an hỏi.

"Ta muốn để ngươi lại nơi này" Nhất Diệp cười nói, "Để ngươi và Bạch Vũ làm bạn được không".

"Tại sao?" Tiểu đằng yêu khẩn trương nói, "Ta còn muốn ở với tỷ mà".

"Không cần" Nhất Diệp trấn an, "Tiểu đằng yêu, ngươi đã ở với ta mấy trăm năm, mấy năm cuối cùng này phải phiền ngươi rồi".

"Tại sao? Có phải ta gây trở ngại cho tỷ và Vũ Quân không, sau này ta sẽ không nói gì nữa, tỷ cứ coi như ta không tồn tại là được, hoặc là cứ bỏ ta trong túi Càn Khôn cũng được..." Tiểu đằng yêu vội vàng nói, hai mắt bé tí bắt đầu rơi nước mắt tí tách.

"Không phải, ngươi không cản trở bọn ta" Hốc mắt Nhất Diệp cũng ửng đỏ, cô nức nở nói, "Tiểu đằng yêu, ngươi biết đó, ta chỉ còn lại chín năm".

"Ta vẫn muốn đi theo tỷ, ta đã đồng ý với Cửu Liên chân quân là sẽ luôn ở bên tỷ" Tiểu đằng yêu khóc lóc kể.

"Ngươi không thể đi theo ta mãi được, trước khi đi khỏi núi Cửu Liên ta đã đồng ý sẽ tìm một chỗ an toàn cho ngươi tu luyện..."

"Vậy chín năm sau hẵng quay lại..." Tiểu đằng yêu nói.

"Không được, ngươi cũng biết mỗi lần Bạch Vũ mở Truyền Tống Trận thì đều phải dùng máu tươi, tổn hao rất lớn, hắn ta không thể ra ngoài dẫn ngươi vào trong thời gian ngắn được" Nhất Diệp nói.

"Ta.... ta không cần vào nữa..."

"Nhưng ta muốn để ngươi lại đây, ở đây linh khí rất dồi dào, lại còn hẻo lánh, ít người qua lại, rất thích hợp cho ngươi tu luyện, ta còn mong ngươi sớm hoá thành hình người, ta đoán ngươi sẽ là nha đầu vô cùng xinh đẹp" Nhất Diệp cười nói

"Nhưng ta luyến tiếc tỷ..." Tiểu đằng yêu khóc kịch liệt, bản thể cũng rung động theo, cành lá đung đưa vặn vẹo. Bây giờ Tiểu đằng yêu cũng không tranh luận với Nhất Diệp, nó cảm thấy Nhất Diệp muốn nó hoá thành một cô bé thì nó nhất định sẽ hoá thành cô bé.

"Ngươi nhớ phải tu luyện cho thật tốt, sau đó phi thăng thượng giới..."

"Đi tìm Cửu Liên chân quân....nói....nói với ngài ấy mấy năm qua tỷ sống vô cùng tốt, hu hu...." Tiểu đằng yêu vẫn luôn nhớ rõ lời dặn của Nhất Diệp, nhưng nó chỉ đi theo Nhất Diệp một năm, những năm sau làm sao nó biết Nhất Diệp có sống tốt hay không.

"Đừng khóc, ngươi xem bản thể của ngươi đi, vặn vẹo xấu muốn chết" Nhất Diệp trêu đùa.

"Hu hu... hu hu... Ta không khống chế được" Tiểu đằng yêu nằm trong lòng bàn tay Nhất Diệp, đau lòng không ngăn được nước mắt.

"Sau này không được để người khác bảo ngươi xấu. Chờ ngươi hoá hình rồi sẽ trở thành cô gái vô cùng xinh đẹp, nếu ai dám nói ngươi xấu ngươi hãy lấy dây đánh họ" Nhất Diệp giáo dục.

"Dạ!" Tiểu đằng yêu gật đầu thật mạnh.

Bất kể thế nào, Nhất Diệp vẫn luôn cảm thấy sinh ly vẫn tốt hơn tử biệt.

*sinh ly tử biệt thường để chỉ cái chết. Nhưng ở đây chắc là tác giả muốn nói sự chia tay lúc còn sống vẫn tốt hơn chết đi không còn gặp nhau nữa.