Anh Hướng Đạo, Em Hướng Anh

Chương 44: Việc đầu tiên muốn làm là viên phòng



Editor: Yuri Ilukh

Nhất Diệp cũng có chút kinh ngạc bởi sự xuất hiện của tiền bối quạ đen, nhưng mà lần đó ở tế đàn vị tiền bối quạ đen này chẳng những không so đo với cô mà còn trả lại Vu cụ cho Mã Nhã thì cô đoán vị tiền bối quạ đen này chính là một yêu tộc cấp cao có tâm tư lương thiện. Do đó lần này nhìn thấy tiền bối quạ đen thì Nhất Diệp cũng không sợ hãi nữa.

"Tiền bối quạ đen, sao ngài lại ở đây?" Nhất Diệp kinh ngạc nói.

"Ta là Lôi Viêm Thần Điểu, không phải quạ đen" Vũ Quân không nhịn được nói ra chân thân của mình.

"Vâng" Nhất Diệp nghe lời sửa lại xưng hô, "Vậy tiền bối Lôi Viêm Thần Điểu, sao ngài lại ở đây?"

"Ta sống ở đây" Vũ Quân trả lời.

"Ngài sống ở đây??" Hai mắt Nhất Diệp sáng ngời, cả người nhào về phía Lôi Viêm Thần Điểu doạ Vũ Quân vội vàng đập hai cánh lui về phía sau.

"Ngài sống ở núi Phong Hoà sao?" Nhất Diệp xác nhận thêm lần nữa.

"Ừm" Vũ Quân gật gật đầu.

"Vậy chắc chắn ngài quen biết những người sống trong đó đúng không?" Nhất Diệp hưng phấn nói.

"Đa phần đều quen" Vũ Quân nhìn Nhất Diệp đang hưng phấn lại nhớ đến lời nói của cô ở cửa sơn môn thì tuỳ ý hỏi lại, "Trước đó ngươi có nói phu quân ngươi là tu sĩ Hoá Thần của Phong Hoà Sơn?"

"Vâng vâng!" Nhất Diệp liều mạng gật đầu, "Phu quân ta là tu sĩ Hoá Thần, chàng ấy tên Vũ Thiên Huyền, là sư đệ của trưởng môn Phong Hoà Sơn".

Chính tai mình nghe được chuyện phu thê từ miệng người khác cũng là lần đầu tiên Vũ Quân gặp phải, chuyện hoang đường như vậy lẽ ra anh phải không để ý tới, nhưng không biết tại sao mỗi lần gặp nữ tu sĩ này anh đều có cảm giác vô cùng thân thiết, giống như vận mệnh đã có sắp đặt mối liên hệ nào đó không rõ.

"Ngươi tới đây tìm hắn ta?" Vũ Quân hỏi.

"Đúng vậy" Nhất Diệp gật đầu.

"Nếu vậy thì sao không vào từ cổng chính mà lại ở đây phá kết giới" Vũ Quân biết rõ còn cố hỏi.

"Ta đi rồi, nhưng đệ tử canh cửa không cho vào" Nhất Diệp ủ rũ nói.

"Ngươi là Vũ Quân..." Vũ Quân dừng một chút rồi lại tiếp tục nói, "Ngươi là phu nhân của Vũ Quân vậy sao đệ tử canh cửa lại ngăn cản ngươi?"

"Đó là vì, lúc trước kết làm phu thê chúng ta không cử hành lễ song tu đại điển nên đệ tử của Phong Hoà Sơn đều không quen biết ta" Nhất Diệp sốt ruột giải thích.

"Vậy hai người có tín vật nào không?" Vũ Quân thấy cô gái này nói chuyện rất lạ nên lại tiếp tục hỏi, xem thử cô có thể nói đến chuyện gì.

"Tín vật?" Nhất Diệp lại nghĩ đến chuyện 200 năm trước cô chết, nguyên thần cũng trôi đi luôn, làm gì còn tín vật nào nữa đâu, "Ta... bây giờ không có".

"Ngươi luôn miệng nói là phu nhân của Vũ Quân mà lại không có ai làm nhân chứng, tín vật cũng không có luôn, vậy thì làm sao để chứng minh được với mọi người" Vũ Quân chất vấn.

"Haizz, lúc đầu thì có nhưng sau đó có một số chuyện xảy ra nên bây giờ đã không còn rồi, chuyện này giải thích ra rất phức tạp" Nhất Diệp nhịn không được dậm chân, kết quả dẫm mạnh quá làm pháp khí không cẩn thận rơi xuống, Nhất Diệp hét thảm một tiếng rồi vội vàng dùng linh lực khống chế pháp khí lần nữa bay lên.

"Ngươi tên là Hoa Nhất Diệp?" Vũ Quân nhìn cô gái đã ổn định cơ thể hỏi.

"Đúng vậy" Nhất Diệp gật đầu.

"Ta rất kính nể huynh trưởng cô nên cho cô vài lời khuyên", Vũ Quân sâu sắc nói, "Tư chất cô không tồi, chỉ cần nỗ lực tu luyện thì sẽ được phi thăng, không nên đặt tâm tư ở..."

"Ngài không tin ta!" Nhất Diệp nghe đối phương dạy dỗ thì không đợi đối phương nói xong đã ngắt lời, "Những lời ta nói đều là sự thật, hơn nữa nói dối ta là phu nhân Vũ Quân thì có lợi ích gì sao?"

Vũ Quân chớp chớp mắt, trước đó anh cũng nghe sư huynh trêu chọc nói anh lớn lên không tệ, làm cho các nữ tu thích anh, nhưng hình như đẹp cũng không phải gì tốt.

"Hơn nữa, nếu ta muốn lừa người thì lừa ai không được mà lại đi lừa người của Phong Hoà Sơn?"

Hình như có chút hợp lý, nhưng sư huynh cũng nói rất nhiều nữ tu chỉ cần thấy mặt anh thì đã rất vui vẻ rồi.

"Sâu xa mà nói, nếu ta muốn lừa người thì với tu vi này của ta ta còn sợ xúc phạm Vũ Quân đó chứ", Nhất Diệp cầu xin, "Do đó quạ đen... à tiền bối Lôi Viêm Thần Điểu, xin ngài giúp ta truyền tin, nếu phu quân ta nghe được chắc chắn sẽ đi gặp ta".

"..." Vũ Quân nhìn cô gái đang đau khổ cầu xin thì không biết nên nói thế nào, nói anh đang ở trước mặt cô đây nhưng anh không nhớ rõ mình có một người phu nhân như cô sao?

Nhất Diệp thấy Lôi Viêm Thần Điểu giống như có chút bị cô thuyết phục thì vội vàng bổ sung, "Tiền bối, tuy ta không có tín vật của phu quân nhưng ta có đưa tín vật cho phu quân. Nếu ngài chưa tin thì có thể đi xác nhận một chút, nếu là sự thật thì ngài lại đi truyền tin cũng chưa muộn".

"Tín vật gì?" Vũ Quân có chút tò mò.

"Đá tĩnh tâm" Nhất Diệp thấy Lôi Viêm Thần Điểu xiêu lòng thì lập tức khoa tay múa chân nói, "Lớn khoảng chừng thế này, là một khối đá tĩnh tâm màu xanh lục, ta đã dùng tơ tuyết đan thành một cái dây đeo làm quà năm mới cho phu quân, phu quân đã đồng ý với ta là sẽ luôn mang theo bên người".

Ánh mắt Vũ Quân hơi dừng lại, ánh mắt nhìn Nhất Diệp từ từ thay đổi. Anh thật sự có một khối đá tĩnh tâm giống hệt miêu tả của Hoa Nhất Diệp, mấy trăm năm qua mỗi khi tinh thần anh không yên thì khối đá nãy sẽ kịp thời toả ra một sức mạnh mát mẻ, hoà hoãn và trấn an tinh thần anh.

Trưởng môn sư huynh nói đá tĩnh tâm này là huynh ấy thấy anh tu luyện bị tẩu hoả nhập ma hôn mê bất tỉnh suốt 50 năm nên đã đến bắc cực tìm về cho anh.

Từ sau khi đeo đá tĩnh tâm thì anh cũng không rời khỏi núi Phong Hoà, người ngoài hẳn là chưa bao giờ gặp đá tĩnh tâm bên hông anh, sao lại có thể miêu tả chính xác như vậy được.

"Đá tĩnh tâm kia là của ngươi?" Vũ Quân nhịn không được hỏi lại.

"Ngài đã từng thấy rồi?" Nhất Diệp vừa kích động vừa vui vẻ nói, "Ta biết phu quân sẽ luôn mang nó theo người mà, bây giờ ngài tin ta chưa, có thể giúp ta truyền tin không?"

"Ngươi và phu quân kết làm phu thê từ khi nào?" Vũ Quân không nhịn được hỏi.

"Hai trăm năm trước, vào năm huynh trưởng ta phi thăng" Nhất Diệp nói.

Vũ Quân nhớ năm đó anh mới đi du lịch về, tìm khắp đại lục vẫn không thấy phương pháp phi thăng. Đúng lúc Cửu Liên chân quân sắp phi thăng nên đã mạo muội tới nhờ vả Cửu Liên chân quân truyền dẫn ý của Thiên Đạo. Nhưng mà sư huynh nói lúc anh vừa muốn xuất phát thì phong ấn Lôi Viêm Thần Điểu trong cơ thể anh bỗng nhiên bị giải trừ, yêu lực và linh lực xung đột làm anh bị yêu lực đánh vào, tẩu hoả nhập ma, hôn mê suốt 60 năm.

Những việc liên quan đến chuyện này anh không hề có chút ấn tượng nào.

"Vậy hai người... tại sao lại tách ra?" Vũ Quân lại hỏi thêm.

"Chuyện này tương đối phức tạp" Nhất Diệp nhớ rõ chuyện phải gặp phu quân nên không định nói nhiều với đối phương, chỉ đơn giản nói, "Dù sao thì cũng là gặp biến cố, ta bị trọng thương hôn mê 200 năm, mới tỉnh lại cách đây vài ngày. Ngài có thể giúp ta truyền tin được không, chờ ta nhìn thấy phu quân rồi lại từ từ kể cho ngài nghe".

"Được" Vũ Quân gật đầu nói.

"Thật không?!" Nhất Diệp kinh hỉ hỏi.

"Ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi rồi sẽ quay lại rất nhanh" Vũ Quân nói xong thì giang hai cánh ra, bay vào trong kết giới của núi Phong Hoà, anh bay đến dãy núi cao nơi đặt động phủ của mình rồi cho nguyên thần chậm rãi trở về cơ thể.

Vũ Quân chậm rãi mở hai mắt, nhìn đá tĩnh tâm bên hông, trong mắt hiện lên vẻ hoang mang. Vũ Quân hoang mang không bao lâu thì bỗng đứng dậy ra khỏi động phủ, đi về phía phòng luyện đan của Thanh Phong chân nhân.

Thanh Phong chân nhân đang chọn thảo dược, thấy Vũ Quân tới thì có chút kinh ngạc hỏi, "Thiên Huyền, sao đệ lại trở về bản thể rồi?"

"Sư huynh, có phải đệ đã quên một số chuyện không?" Vũ Quân đột nhiên hỏi.

Thanh Phong chân nhân giật mình trong lòng nhưng sắc mặt không hề thay đổi hỏi, "Sao đệ lại bỗng nhiên có ảo giác này?"

"Huynh có nhớ trước đó đệ nói là đã gặp một nữ tu nói rằng nàng ấy là phu nhân của tu sĩ Hoá Thần Phong Hoà sơn không?" Vũ Quân nói, "Không biết tại sao đệ cứ cảm thấy có chút quen thuộc".

Không xong rồi, không lẽ phong ẩn bị lỏng sao? Thanh Phong chân nhân ra vẻ kinh ngạc hỏi, "Hả, sao lại có cảm giác quen thuộc".

"Đệ cứ có cảm giác những điều nàng ấy nói là sự thật" Vũ Quân nói, "Đệ có thể cảm nhận được một sự thân thiết từ trên người nàng ấy".

"Sao có thể?" Thanh Phong chân nhân có chút kích động phủ định, Hoa Nhất Diệp đã hồn tiêu phách tán từ lâu.

"Sư huynh?" Vũ Quân thấy sư huynh nhà mình có chút kích động.

"Huynh nói là nếu đệ có phu nhân thì sao huynh có thể không biết? Chẳng lẽ đệ sẽ không nói cho huynh sao?" Thanh Phong chân nhân hỏi ngược lại.

Vũ Quân lắc lắc đầu.

"Hơn nữa, nếu đệ thực sự có phu nhân thì hai người đã lập lời thề với Thiên Đạo, giữa nguyên thần hai người sẽ có cảm ứng, đệ có không?" Thanh Phong chân nhân nói lời này không có chút sợ hãi nào, vì nguyên thần Hoa Nhất Diệp đã tiêu tán, dấu ấn phu thê cũng đã biến mất theo đó.

Vũ Quân lại lần nữa lắc đầu, đây cũng là lý do chính tại sao anh không tin vị nữ tu kia, vì bên trong nguyên thần của anh không có dấu ấn phu thê.

"Có phải nguyên thần của đệ đi du lịch bên ngoài quá lâu, tiếp thu quá nhiều chuyện nên ký ức hỗn loạn không" Thanh Phong chân nhân cố ý nói.

"Chắc là không phải" Vũ Quân lắc đầu nói.

"Tóm lại là đệ ít dùng nguyên thần đi du lịch bên ngoài đi, nguy hiểm rất lớn" Thanh Phong chân nhân quan tâm, "Nguyên thần không thể so với thân thể được, mọi thứ tiếp xúc với nguyên thần dù xấu dù tốt đều để lại dấu vết ở thức hải. Tiếp xúc với nhiều thứ, nếu ý thức không tỉnh táo thì sẽ dễ xuất hiện tình trạng ký ức hỗn loạn, biến ký ức của người khác thành của mình.

"Đệ biết" Vũ Quân gật đầu rồi lại hỏi, "Trưởng môn sư huynh lần này đi đài bồ đề khoảng bao lâu?"

"Chắc là trên dưới 10 năm, giới tu tiên mỗi lần tổ chức đại hội luận đạo đều bàn tới tận mười mấy năm" Thanh Phong chân nhân nói.

Đại hội bàn luận đài bồ đề không đến hồi kết sẽ không mở cửa, anh lại không thể vì một viên đá tĩnh tâm mà đi phá đài bồ đề. Vũ Quân suy nghĩ một chút thì quyết định vẫn nên chờ sư huynh về rồi hẵng hỏi, 10 năm cũng không dài.

"Nhị sư huynh, đệ đi về trước đây" Vũ Quân thấy hỏi mãi cũng không được gì thì quay người rời đi.

Thanh Phong chân nhân âm thầm vỗ ngực, chờ sư huynh trở về thì phải tìm cơ hội gia cố phong ấn của Thiên Huyền mới được, hình như phong ấn lỏng đi rồi.

Vũ Quân quay về động phủ, lại dùng nguyên thần hoá thành hình dáng Lôi Viêm Thần Điểu bay về vị trí của Nhất Diệp ngoài kết giới.

"Tiền bối, tiền bối, thế nào rồi, có nhìn thấy phu quân ta không?" Nhất Diệp thấy Lôi Viêm Thần Điểu quay lại thì kích động tiến lên hỏi.

"Vũ Quân không ở núi Phong Hoà" Vũ Quân cảm thấy mọi chuyện có chút kỳ lạ, chờ anh hiểu rõ đã rồi sẽ dùng bản thể gặp mặt Nhất Diệp sau.

"Không có?" Nhất Diệp không tin nói, "Lúc nãy đệ tử dưới chân núi nói rõ ràng là phu quân ta bế quan trên núi mà".

"Ta đến động phủ của hắn ta nhưng không thấy hắn ta, ta hỏi Thanh Phong chân nhân thì ông ấy nói Vũ Quân đang ra ngoài du lịch không biết bao giờ mới trở về" Không biết tại sao Vũ Quân không muốn dùng bản thể gặp mặt Hoa Nhất Diệp, anh cảm thấy nếu anh đối mặt với cô, nói rằng anh không nhớ thì cô ấy sẽ đau lòng.

"Đi du lịch hả, vậy du lịch ở đâu?" Nhất Diệp chưa từ bỏ ý định hỏi.

"Ta không biết" Vũ Quân lắc đầu nói, "Nhưng ta đã giúp cô để lại tin tức, nếu hắn ta quay lại thì nhất định sẽ nhìn thấy".

"Vậy hả, cảm ơn ngài" Nhất Diệp buồn bã ỉu xìu cúi đầu xuống.

"Ngươi nóng lòng muốn thấy hắn ta vậy sao?" Vũ Quân hỏi.

"Đương nhiên nóng lòng, 200 năm qua ta chưa thấy mặt phu quân đâu" Nhất Diệp tủi thân nói.

"Sau khi nhìn thấy hắn ta thì cô muốn làm gì?" Vũ Quân có chút tò mò hỏi.

"Viên phòng, ta muốn cùng chàng ấy viên phòng" Nhất Diệp bỗng nhiên hét lớn một tiếng doạ lông chim cả người Lôi Viêm Thần Điểu đều dựng lên.

*Viên phòng là xxoo chắc ai cũng biết đúng hong ;p

"Ngươi... sao ngươi có thể như vậy..." Vũ Quân đỏ mặt, may mà lông chim đầy mặt nên không nhìn ra.

"Ta làm sao, ta muốn cùng phu quân ta viên phòng thì làm sao, ta còn muốn sinh con cho chàng ấy nữa đó" Nhất Diệp càng nghĩ càng tủi thân, "Ta hơn ngàn tuổi mới thích một người, vất vả lắm mới kết hôn được, vốn định từ từ bồi dưỡng tình cảm, đợi đến lúc thời cơ chín muồi thì cùng phu quân viên phòng, ai ngờ khi ta vừa muốn xuống tay thì lại xảy ra biến cố".

"Tiền bối có biết không?" Nhất Diệp vừa nói vừa khóc ròng, "Lúc đó ta cho rằng ta sẽ chết, ta rất đau lòng, nhưng không phải đau lòng vì sắp chết mà đau lòng vì ta còn chưa kịp cùng phu quân mình viên phòng".

"Lúc đó trong lòng ta nghĩ, nếu có thể gặp lại chàng ấy thì việc đầu tiên muốn làm đó là cùng chàng ấy viên phòng" Nhất Diệp càng nói càng đau lòng, "Ta đã ngủ 200 năm, vất vả lắm mới tỉnh lại rồi ngàn dặm xa xôi đuổi tới đây, vậy mà phu quân lại không có ở đây".

"Giới tu tiên lớn đến thế, ta phải đi đâu để tìm phu quân bây giờ, tu vi của chàng ấy rất cao, sắp phải phi thăng rồi, ta lại đi hơn 200 năm, nếu không may chàng ấy phi thăng mất làm sao. Nếu chàng ấy phi thăng, ta muốn cùng chàng ấy viên phòng thì lại phải chờ ta tu luyện phi thăng lên đó. Vậy thì phải chờ đến bao giờ đây..."

Vũ Quân bị từng tiếng viên phòng, viên phòng của Hoa Nhất Diệp làm cho mụ mị đầu óc. Bây giờ anh cảm thấy vô cùng may mắn khi lúc nãy không nhận bản thân là Vũ Quân, không thì bây giờ không biết hậu quả sẽ thế nào.

"Ngươi... không cần kích động như vậy đâu" Vũ Quân yếu thế nói.

"Ta có thể không kích động sao?" Nhất Diệp quát, "Người sống lại cũng không phải là ngài".

Vũ Quân chỉ cảm thấy mặt đỏ tai hồng, cả người hoảng hốt, anh thanh tâm quả dục tu luyện mấy ngàn năm, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, thật sự là, thật sự là...

Nhất Diệp la lên một tiếng, sau khi xả bớt thì tâm trạng đã tốt lên một chút, nếu phu quân cô không ở núi Phong Hoà thì cô cũng không cần đi phá kết giới. Cô đứng lên từ trên đám mây, điều động linh lực định về Quý La Thành tìm Mã Nhã.

"Ngươi đi đâu vậy?" Vũ Quân thấy Nhất Diệp định đi thì lên tiếng hỏi.

"Đi tìm phu quân ta" Nhất Diệp hữu khí vô lực trả lời.

"Ngươi biết cậu ta ở đâu sao?"

"Không biết, nhưng mà ta có một người bạn biết bói toán, ta đi nhờ cô ấy tính giúp" Nhất Diệp rót linh lực bay về phía trước.

Vũ Quân do dự một chút thì cũng bay theo phía sau Nhất Diệp. Không biết sao anh luôn có một cảm giác vô cùng thân thiết với Hoa Nhất Diệp, nhưng chuyện kết phu nhân phu quân cô nói lại không phải sự thật, lúc nãy khi nguyên thần về với bản thể anh đã tìm trong thức hải dấu ấn phu thê do Thiên Đạo tạo ra nhưng không tìm thấy. Vũ Quân cứ cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, muốn đi theo cô gái trước mắt để tìm hiểu sự việc.

Nhất Diệp thấy Lôi Viêm Thần Điểu bay theo cô thì hỏi: "Tiền bối, ngài muốn đi đâu vậy?"

"Người bạn mà ngươi nói có phải là nha đầu ở cùng ngươi tại cái tế đàn lần trước không?" Vũ Quân hỏi.

"Không sai" Nhất Diệp trả lời.

"Nha đầu đó bói toán rất lợi hại sao?" Vũ Quân hỏi.

"Nghe nói rất lợi hại" Vu tộc giỏi bói toán nhưng Nhất Diệp chưa từng trải nghiệm, chỉ là nghe nói thôi.

"Ta cũng có việc nhờ nha đầu đó tính giùm" Vũ Quân tuỳ ý tìm một cái cớ, "Lần trước ta đưa hạt châu kia cho nha đầu đó, chắc là sẽ không từ chối yêu cầu của ta đâu".

"..." Nhất Diệp nghi ngờ nhìn về phía Lôi Viêm Thần Điểu, cảm thấy lý do này quá mức gượng ép.

"Ngươi không cần nhìn ta đề phòng như vậy, nếu ta muốn hại hai người thì lần trước đã không tha cho hai người đi rồi".

"..." Ai biết được anh có thả lưỡi câu dài câu cá lớn không.

"Không phải ngươi muốn tìm phu quân ngươi sao? Ta rất thân với Vũ Quân, chỉ cần hắn ta xuất hiện và sử dụng linh lực trong khoảng trăm dặm thì ta có thể cảm ứng được".

"Đi thôi!" Nhất Diệp lập tức đồng ý.

"..."