Anh Hướng Đạo, Em Hướng Anh

Chương 45: Bói quẻ



Editor: Yuri Ilukh

Nửa tháng sau, Nhất Diệp đã bay về tới Quý La Thành.

Nhất Diệp dẫn Lôi Viêm Thần Điểu đến quán trọ lúc trước cô ở, đi xuyên qua đại sảnh đến hậu viện dành cho khách, bước chân cô vừa mới tới hậu viện đã đụng phải Tằng Kỳ đang muốn đi ra.

"Ồ, đã về rồi sao?" Tằng Kỳ thấy Nhất Diệp thì hai mắt sáng ngời, sau đó lại lập tức quét mắt về phía sau lưng cô, ngoại trừ con chim đen như mực trên vai cô thì không thấy gì nữa cả, "Chỉ một mình thôi sao?"

"Mã Nhã đang ở trong phòng" Nhất Diệp nói.

"Đương nhiên ta biết Mã Nhã ở trong phòng, ta mới từ trong đó ra mà", Tằng Kỳ nói, "Không phải ngươi đi núi Phong Hoà tìm phu quân ngươi sao, người đâu?"

Vũ Quân nhìn lướt qua Tằng Kỳ, anh nhận ra đây là thiếu môn chủ Thiên Trận Môn, cậu ta đã từng đi theo phụ thân đến núi Phong Hoà nên anh đã gặp qua một lần.

"Không tìm được" Nhất Diệp tức giận nói.

"Không tìm được thật hay là căn bản không có mà tìm" Tằng Kỳ cười nói.

"Ngươi muốn đánh nhau đúng không" Nhất Diệp không tìm được phu quân nên tâm trạng đang không tốt, Tằng Kỳ mắt mù lại dám trêu chọc cô, Nhất Diệp lập tức có chút ngứa tay.

"Đánh thì đánh, dù sao tu vi của ta cũng cao hơn ngươi một cấp, ngươi cho rằng ta ngươi cô sao" Tằng Kỳ cảm giác mình bị người khác coi thường.

"Ha ha..." Nhất Diệp cười lạnh một tiếng, dưới chân Tằng Kỳ liền mọc ra vô số cành non, vây lấy Tằng Kỳ đang không kề có chút phòng ngừa nào.

"Hừ, ngươi đánh lén, không tính" Mới nói một câu tàn nhẫn mà đã bị người ta trói lại làm Tằng Kỳ có chút xấu hổ.

"Ha..." Nhất Diệp lười để ý, cô vòng qua cành non đang trói Tằng Kỳ, đi sâu vào hậu viện.

Tằng Kỳ dùng linh lực của mình cắt đứt cành cây, buồn bực phủi phủi quần áo hỗn loạn, "Nhà họ Hoa các người ăn cái gì lớn lên mà đều sử dụng thuật pháp dễ dàng như vậy hả".

Bình thường tu sĩ muốn sử dụng pháp thuật thì phải điều động linh lực, khi điều động linh lực thì người xung quanh sẽ cảm ứng được, nhưng khi Hoa Nhất Diệp điều động linh lực, sử dụng thuật pháp thì nhanh hơn người khác rất nhiều nên vừa rồi Tằng Kỳ không kịp né tránh. Đương nhiên mỗi tu sĩ nếu chăm chỉ tu luyện thì cũng có thể đạt tới tốc độ này ở một thuật pháp nhưng người nhà họ Hoa hình như là trời sinh đã có thiên phú đó.

Nếu hai bên đánh nhau, tốc độ ra chiêu của cậu nhanh hơn người ta thì khả năng thắng sẽ lớn hơn rất nhiều, Cửu Liên chân quân đã từng chém chết ma tu Nguyên Anh Kỳ khi mới đạt Kim Đan hậu kỳ nhờ vào cái thiên phú này.

Tằng Kỳ lẩm bẩm vài câu rồi đi theo Nhất Diệp tới phòng của Mã Nhã một lần nữa.

"Mã Nhã" Nhất Diệp đẩy cửa đi vào.

"Nhất Diệp, tỷ về rồi" Mã Nhã đang ở bên cửa sổ xem hoa nghênh xuân, nghe được giọng của Nhất Diệp thì hưng phấn chạy tới. Khi Mã Nhã nhìn thấy con chim quen thuộc trên vai Nhất Diệp thì giật mình gọi, "Ô... Ô tiền bối".

*乌 = Ô, là con quạ, gọi quạ tiền bối nghe nó hơi kỳ nên mình để Ô tiền bối nhé.

Ô tiền bối dễ nghe hơn quạ đen tiền bối rất nhiều, Vũ Quân âm thầm cân nhắc rồi gật đầu với Mã Nhã xem như chào hỏi.

"Tiên tử, tiên tử" Một giọng nói vui sướng nhẹ nhàng truyền đến từ bên kia cửa sổ.

Nhất Diệp tò mò nhìn qua, đến khi nhìn thấy một cành hoa nghênh xuân lộ ra bên cửa sổ thì mới bừng tỉnh, Nhất Diệp đi về phía cửa sổ vài bước nhìn cây hoa nghênh xuân đã tăng tu vi rõ ràng thì cười nói, "Tu vi của ngươi tăng lên rất nhiều".

"Nhờ tiên tử cho ta đại hoàn đan đó" Hoa nghênh xuân đung đưa cành lá sàn sạt, cánh hoa chấn động rớt xuống đầy sân.

"Cũng nhờ vào nỗ lực của ngươi" Linh lực của thực vật luôn rất ôn hoà, hoa nghênh xuân nhìn thấy Nhất Diệp thì toát ra vẻ vui sướng, hơi thở nhẹ nhàng làm tâm tình phiền muộn của Nhất Diệp vơi đi không ít.

Vũ Quân thấy Nhất Diệp đầy ý cười giao lưu cùng cây hoa nghênh xuân thì không hiểu sao anh lại có một cảm giác như đã từng gặp qua cảnh này.

"Nhất Diệp tỷ, tỷ có thể nói chuyện với thực vật sao?" Mã Nhã kinh ngạc hỏi.

"Linh căn của ta là hệ mộc, trời sinh thân thiết với thực vật, hơn nữa cây hoa nghênh xuân này đã luyện ra linh thức nên giao tiếp không khó" Nhất Diệp giải thích.

Nhất Diệp vừa nói xong câu đó thì Tằng Kỳ cũng vừa vặn đi tới, cậu nhìn lướt qua cây hoa nghênh xuân, hoa nghênh xuân vừa thấy Tằng Kỳ đến thì sàn sạt chạy mất.

"Hả?" Mã Nhã cảm thấy có chút kỳ quái nhìn cây hoa nghênh xuân đang cuống quýt chạy làm hoa rơi đầy gốc cây, "Sao lại chạy vậy".

"Ngươi hỏi hắn ta đi" Nhất Diệp giơ tay chỉ Tằng Kỳ vừa mới đi vào, Mã Nhã mở to mắt nhìn qua.

"Khụ..." Tằng Kỳ có chút xấu hổ ho khan một tiếng, "Yêu tộc còn chưa thành hình thế này đều rất nhát gan, nhiều người một chút thì chạy đi cũng là chuyện bình thường".

"Ồ" Mã Nhã cũng không hỏi thêm cô chỉ nhìn về phía Nhất Diệp nói, "Nhất Diệp tỷ, tỷ tìm được phu quân chưa?"

Nhất Diệp lắc đầu nói, "Phu quân ta ra ngoài du lịch rồi, không ở núi Phong Hoà".

"Du lịch hả?" Mã Nhã trầm ngâm một lát rồi nói, "Nhất Diệp tỷ, để ta tính giùm tỷ một quẻ, xem thử phu quân tỷ đi chỗ nào"

"Được" Nhất Diệp tới tìm Mã Nhã cũng là muốn nhờ cô ấy hỗ trợ bói toán.

"Ngươi còn biết bói toán sao?" Tằng Kỳ khó hiểu nhìn về phía Mã Nhã.

"Biết một chút" Mã Nhã móc ra 3 đồng tiền được điêu khắc từ xương ra, nhìn về phía Nhất Diệp nói, "Nhất Diệp tỷ, ta không thể tính được trên người phu quân tỷ nên chỉ có thể tính từ phía tỷ, ta sẽ tìm vị trí của người tỷ muốn tìm nhất".

"Ừm" Người Nhất Diệp muốn tìm nhất đương nhiên là phu quân cô.

Mã Nhã nói xong thì lại lấy ra một cái mai rùa cổ, bỏ ba đồng tiền vào, lắc lắc rồi niệm chú ngữ mà mọi người không hiểu, quanh người mã Nhã dâng lên một luồng sức mạnh huyền diệu rất nhanh, Vũ Quân đã từng thấy loại sức mạnh này, đó là sức mạnh ẩn chứa trong hạt châu bay ra từ tế đàn. Xem ra loại sức mạnh này còn có thể bói toán.

Một tiếng bùm vang lên, Mã Nhã đổ 3 đồng tiền từ mai rùa ra. Ba người một chim trong phòng đều tò mò nhìn qua. Nhất Diệp cẩn thận nhìn xem ba đồng tiền có khác gì trước đó không nhưng gì cũng không nhìn ra, chỉ có thể dùng vẻ mặt mong chờ đợi Mã Nhã giải thích.

"Ồ..." Mã Nhã cẩn thận quan sát sự thay đổi rồi khẽ nhíu mày.

"Sao vậy?" Nhất Diệp vội vàng hỏi.

"Nhất Diệp tỷ" Mã Nhã có chút nghi ngờ nói, "Trên quẻ nói người tỷ muốn tìm đang ở bên cạnh tỷ".

Lộp bộp! Hai cánh chim của Vũ Quân run rẩy nhìn Nhất Diệp và Mã Nhã bằng ánh mắt đảo đảo.

Nhất Diệp chưa kịp nói gì thì Tằng Kỳ đứng bên cạnh đã cười ha hả, "Phu quân ngươi ở bên cạnh ngươi? Nhưng trong phòng này chỉ có ta là nam. Hoa Nhất Diệp, không phải ngươi thầm thương trộm nhớ ta đó chứ, ha ha ha".

Nhất Diệp nhìn chàng trai đang cười thì ngứa tay muốn đánh người, bỗng nhiên một tia sét màu tím giáng từ trên trời xuống, đánh chính xác vào người Tằng Kỳ.

Chàng trai một giây trước còn cười ha hả, giây sau đã bị sét đánh cho tóc dựng thẳng đứng, bộ dáng buồn cười làm Nhất Diệp và Mã Nhã cười ha ha.

"Sét từ đâu ra vậy?" Tằng Kỳ chấn động, tê dại cả người, cậu ta đề phòng nhìn trái nhìn phải, không phát hiện được gì thì mới nghi ngờ nhìn về phía Nhất Diệp hỏi, "Có phải ngươi giở trò quỷ không?"

"Phải thì thế nào? Trong phòng này người có thể gọi sét cũng chỉ có Lôi Viêm Thần Điểu trên vai cô, xem như vị tiền bối này giúp cô trút giận cũng được, Nhất Diệp có người chống lưng liền ra oai, "Ngươi còn nói lung tung nữa thì ta sẽ cho sét đánh ngươi tiếp".

"Rốt cuộc Cửu Liên chân quân đã để lại cho ngươi bao nhiêu pháp bảo hả?" Tằng Kỳ trợn trắng mắt, vừa nói vừa dùng thanh khiết thuật làm bản thân khôi phục trạng thái bình thường.

Nhất Diệp thấy Tằng Kỳ đã ngoan ngoãn thì mới tiếp tục hỏi Mã Nhã, "Mã Nhã, ở bên cạnh ta là sao? Có phải ý là đang ở rất gần ta không?"

"Trên quẻ ghi như vậy" Mã Nhã gật đầu nói.

"Ta thấy không đáng tin cậy đâu" Tằng Kỳ hoài nghi nói, "600 năm trước ta và phụ thân đã từng đi núi Phong Hoà tìm Huyền Uyên chân nhân tính cho một quẻ, người ta đường đường là Hoá Thần nhưng muốn tính một quẻ còn phải tắm gội thay quần áo tĩnh tâm tận ba ngày. Ngươi chỉ cần tuỳ tiện lắc vài cái là đã tính ra, cũng quá tuỳ tiện rồi".

"Ta... ta cũng không biết, đây cũng là lần đầu tiên ta xem bói cho người ta" Mỗi người của Vu tộc đều có khả năng xem bói, nhưng bọn họ bị nhốt ở nơi tị nạn nên không cần bói toán, tuy Mã Nhã từ nhỏ đã được học về bói toán nhưng cơ hội sử dụng thực tiễn cũng không nhiều".

"Lần đầu tiên? Ngươi tự tin ghê" Tằng Kỳ nói.

Nhất Diệp nghe xong thì cũng không khỏi có chút mất mát.

"Tuy rằng kinh nghiệm bói toán của ta không đủ nhưng trực giác của ta vẫn luôn rất chuẩn, tộc trưởng cũng nói ta có thiên phú rất cao. Còn nữa dụng cụ ta dùng là đồ cổ được lưu truyền trong tộc từ xưa, từ trước đến nay dùng nó bói toán vô cùng linh nghiệm" Mã Nhã giải thích.

"Vậy người đâu? Trong phòng này ngoại trừ ta thì cũng chỉ có một con chim, chẳng lẽ con chim kia là Vũ Thiên Huyền sao" Tằng Kỳ ngoài ý muốn chỉ vào con chim Lôi Viêm Thần Điểu trên vai Nhất Diệp.

Vũ Quân nhìn lướt qua Tằng Kỳ, ánh mắt anh chợt loé, một tia sét nữa lại đánh xuống.

"A!" Tằng Kỳ kêu thảm một tiếng chỉ vào Nhất Diệp tức giận nói, "Hoa Nhất Diệp, ngươi đừng quá đáng".

Nhất Diệp nhìn thoáng qua con chim trên vai có chút chột dạ, tròng mắt con chim chuyển động, nghiêng nghiêng người dùng mông hướng về phía Nhất Diệp.

"Đây là muốn cho ngươi nhớ rõ, nếu lấy phu quân ta ra làm trò đùa nữa thì ta lại đánh ngươi" Nhất Diệp nói.

"Ta nói này, ngươi muốn tự lừa mình dối người tới bao giờ hả?" Tằng Kỳ nói, "Nếu phu thê được Thiên Đạo thừa nhận thì trong thức hải sẽ có dấu ấn phu thê, nếu hai người là phu thê thì sẽ có cảm ứng lẫn nhau, sao có thể không biết đối phương ở đâu".

"Ngươi có dấu ấn sao?" Tằng Kỳ hỏi.

Lông chim trên người Vũ Quân lại run lên, anh lại chậm chạp xoay người về nhìn chăm chú vào sắc mặt Nhất Diệp, muốn xem cô trả lời thế nào, đây cũng là chuyện làm anh hoang mang nhất.

"Trước kia có, bây giờ thì không" Nhất Diệp bất đắc dĩ nói.

"Hả?? Sao có thể" Tằng Kỳ không tin nói, "Dấu ấn ở trên nguyên thần, trừ khi nguyên thần ngươi tiêu tán còn không thì không có khả năng biến mất".

"Vì nguyên thần ta đã từng tiêu tán" Nhất Diệp dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói ra chuyện động trời giống như chỉ đi ra cửa hàng mua một bộ quần áo.

"Hả?" Tằng Kỳ có chút không tiếp thu kịp.

"Chứ không ngươi cho rằng 200 năm qua ta làm gì?" Nhất Diệp bĩu môi, đầy tủi thân nói, "Ta mất 200 năm mới vất vả tỉnh lại".

"Ngươi nói giỡn đúng không?" Tằng Kỳ vẫn có chút không tin được, trạng thái của Nhất Diệp bây giờ rất tốt, không thể nhìn ra dấu hiệu nguyên thần đã từng tiêu tán. Hơn nữa nguyên thần tiêu tán đối với tu giả mà nói chính là hồn bay phách lạc. Không có duyên lớn thì chỉ có thể chết.

Vũ Quân cũng đầy khiếp sợ, lông chim cũng vì quá mức căng thẳng mà không tự chủ dựng lên.