Anh Không Bằng Cầm Thú

Chương 12: Có thích cây gậy này không?



"Vũ... anh sao rồi?"

Anh gục mặt lên vai cô, dùng giọng nói nhiễm mùi dục vọng đáp lại.

"Niệm Niệm, anh không ổn... rất rất không ổn. Anh cũng không đợi được nữa... Chúng ta ở trong xe, nhé? Anh... anh muốn dùng quy tắc ngầm!"

Châu Niệm hốt hoảng, lắp bắp kinh hãi nhìn Tư Đồ Vũ. Lúc này, cô chỉ muốn thốt lên một câu "anh điên rồi sao?" thôi. Đáng tiếc, lời đến miệng chưa kịp nói ra, miệng Châu Niệm lần nữa bị "khoá". Nụ hôn này của anh so với ban nãy liền mạnh mẽ hơn, điên cuồng hơn, cũng lưu luyến, dịu dàng hơn.

Anh kiên trì tách hàm răng trắng tinh của cô, khám phá khoang miệng, trêu đùa chiếc lưỡi rụt rè của cô. Thỉnh thoảng, anh lại cắn cô một cái. Vừa hôn cô cuồng nhiệt, bàn tay anh cũng không an phận, vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của cô, luồn vào trong áo trơn mớ da thịt mềm mại.

Chỉ những hành động cử chỉ đơn giản này thôi cũng đủ để biết hiện tại dục vọng của anh có bao lớn, kiềm chế có bao nhiêu khó khăn.

Mãi đến khi hai cánh môi mỏng màu anh đào của Châu Niệm bị chà đạp đến sưng đỏ, Tư Đồ Vũ mới luyến tiếc buông tha.

"Anh... anh đừng như vậy..." Châu Niệm mấp máy đôi môi, thấp giọng nói. Đôi mắt trong veo, phủ một màn sương mỏng nhìn anh chằm chằm, tràn đầy khẩn cầu xin tha.

Bàn tay anh trượt xuống eo thon nhỏ của cô, siết chặt. Đôi mắt biết nói của cô thật sự khiến anh điên cuồng. Trái tim anh đang run rẩy kịch liệt. Toàn thân căng cứng dữ dội.

"Niệm Niệm... anh..." Tư Đồ Vũ thở từng hơi nặng nề. Môi mỏng mấp máy nửa ngày trời không thốt nên câu nào hoàn chỉnh.

Châu Niệm mặt đỏ tim đập mạnh. Trái tim đang nhảy lên bùm bùm bùm.

"Niệm Niệm, đừng bỏ đói anh..."

Chưa để cô nói thêm bất cứ câu nào, anh đã lập tức hành động. Nụ hôn lần nữa rơi xuống hai cánh môi mỏng đã sưng đỏ của cô. Anh tham lam, lưu luyến, vừa đi vừa khám phá khoang miệng cô. Với anh, có lẽ đây là một thú vui khó bỏ.

Bàn tay đặt trên eo cô chậm rãi di chuyển lên trên, luồn vào trong lớp ảo mỏng, thành công cởi chiếc áo ngủ anh cho là vướng víu ra. Bàn tay còn lại giữ chặt lấy gáy cô. Động tác hết sức bình thường nhưng lại thể hiện sự chiếm hữu mạnh mẽ.

Cánh môi anh chậm rãi di chuyển trên khuôn mặt cô. Hôn mắt, hôn mũi, hôn tai, hôn môi, hôn trán. Mỗi nụ hôn đều tràn đầy ôn nhu và trân trọng. Anh hôn một cách thận trọng, giống như sợ cô sẽ vỡ.

Từng nụ hôn, từng cử chỉ của anh đã thành công nhen lên dục vọng sâu thẳm trong cô. Châu Niệm thở dốc, mặt phủ một tầng màu hồng nhạt. Đôi mắt cô trở nên mông lung, ngập nước.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô thật sự đáp ứng yêu cầu đầy cầm thú kia của anh. Cô vòng tay, ôm lấy cái cổ cao kiêu hãnh của người chồng trong truyền thuyết.

Môi mỏng mấp máy. Miệng nhỏ nỉ non.

"Chồng... chồng ơi..."

Toàn thân anh giống như muốn bùng nổ. Trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chút lí trí cỏn con còn sót lại cũng bị dục vọng nhấn chìm.

Tư Đồ Vũ nhanh chóng đem Châu Niệm ra ghế sau, hung hăng đem cô đè dưới thân mình. Anh thành thạo cởi quần áo. Rất nhanh, cả anh và cô đều ở trạng thái loã lồ.

Châu Niệm giật giật khoé mắt, lập tức dùng hai tay che mặt. Cha mẹ ơi! Này cũng quá kích thích rồi.

Hiện tại, đầu óc Châu Niệm cứ quay mòng mòng. Cô đang nghi ngờ vô cùng. Trong lòng tự hỏi liệu anh có phải đã làm qua rất nhiều lần không? Vì sao động tác lại thành thục đến như vậy?

"Anh... anh đã ngủ với ai chưa?" Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại đem suy nghĩ nói tuột ra.

Tiếng cười trầm thấp của anh vang lên bên tai khiến trái tim cô run rẩy.

"Anh chỉ ngủ với một cô gái. Cô gái ấy rất không có mặt mũi. Ăn sạch anh rồi còn không muốn chịu trách nhiệm với đời trai của anh."

À. Vừa nghe là Châu Niệm đoán ra cô gái đó rồi.

"Nhưng... nhưng sao anh lại lão luyện đến vậy chứ? Cứ như cao thủ tình trường ấy..."

"Tất cả là tại cha anh."

Phương châm giáo dục nhà Tư Đồ hết sức đơn giản. Dạy dỗ theo kiểu thả rông. Việc nhỏ có thể thoải mái làm. Việc lớn tuyệt đối không thể qua loa. Với cha anh cũng như anh, việc xây dựng tổ ấm chính là việc lớn duy nhất. Cũng vì vậy mà anh đã mất đi sự trong sáng, hồn nhiên ngay từ thuở nhỏ dưới sự tiêm nhiễm độc hại của Tư Đồ Duật, cha anh.

Châu Niệm ngờ nghệch, thần trí đang bay bay. Thấy cô lơ đãng, anh lại nhíu mày không vui. Anh cầm lấy tay cô, đưa đến nơi con quái vật vừa thức giấc.

Cô lập tức giật mình, rụt tay lại. Mặt đò bừng bừng.

"To không em?"

"Có thích cây gậy này không?"