Anh Không Bằng Cầm Thú

Chương 13: Cảm cúm



Châu Niệm ngờ nghệch, thần trí đang bay bay. Thấy cô lơ đãng, anh lại nhíu mày không vui. Anh cầm lấy tay cô, đưa đến nơi con quái vật vừa thức giấc.

Cô lập tức giật mình, rụt tay lại. Mặt đò bừng bừng.

"To không em?"

"Có thích cây gậy này không?"

...

Biệt thự nhà họ Uy.

Uy Phong đưa Tần Hạ vào nhà, để cô ngồi trên ghế sofa, bản thân thì pha trà mời vợ.

Tần Hạ ngó nghiêng xung quanh. Nơi này vẫn chẳng có gì thay đổi cả. Chỗ nào cũng đầy ắp kỉ niệm.

Cạch.

Uy Phong đặt ấm trà lên bàn, ngồi xuống bên cạnh Tần Hạ, nắm lấy tay cô, cười cười.

"Anh đừng cười, ngốc chết đi được."

"Ơ hay? Ngốc thì vẫn là chồng em cơ mà."

Tần Hạ hứ một tiếng, trưng ra khuôn mặt "bà đây còn chưa hết dỗi, ở đây mà vợ với chả chồng, lụm liêm sỉ lên đi." với Uy Phong.

Ai đó đương nhiên biết bản thân đã gây ra hiểu lầm lớn đến mức nào nên nhất định sẽ nhún nhường, nhượng bộ. Uy Phong rót trà, bưng bằng hai tay mời Tần Hạ.

"Mời tiểu tổ tông của anh uống."

Tần Hạ không nhịn được liền bật cười, nể mặt lắm mới cầm tách trà lên uống, tránh ai đó xấu mặt, thẹn quá hoá giận.

"Hạ Hạ, sau này cứ coi nơi này là nhà của em. Không thích cái gì thì lập tức nói anh, anh sẽ đổi ngay cho em. Anh không muốn em ở nơi này mà khó chịu đâu."

"Cái gì cũng có thể đổi, nhưng không cho phép đổi anh."

Uy Phong đột nhiên lên tiếng, dùng ngữ điệu hết sức nghiêm túc mà nói chuyện. Nếu là cô gái khác, chắc lúc này sẽ cảm động chết thôi. Dù sao đối diện cũng là một anh chàng vô cùng thâm tình. Đáng tiếc, cô gái này lại là Tần Hạ.

Tần Hạ đặt tách trà xuống, nhìn Uy Phong chằm chằm. Vẻ mặt như thể muốn nói "đây vẫn còn đang giận dỗi. Nói lời đường mật không có tác dụng đâu."

"Hứ! Xem biểu hiện của anh đã."

Ý của Tần Hạ, biểu hiện không tốt, đến cậu cô cũng sẽ đổi.

Uy Phong sắc mặt tái nhợt. Không ngờ bị ghét bỏ lại có cảm giác buồn đau như vậy.

...

Ngày hôm sau.

Cách Thế Lan Quan.

Uy Phong nhìn cặp vợ chồng nào đó bằng ánh mắt đầy tuyệt vọng. Đến lúc này, cậu không còn bất cứ lời nào để chửi thề nữa rồi.

Sau một đêm vận động kịch liệt, cả Tư Đồ Vũ và Châu Niệm đều bị cảm lạnh.

"Cậu không cần phải tuyệt vọng thế đâu. Chỉ là cảm cúm thông thường thôi. Nghỉ ngơi vài ngày sẽ hết." Châu Niệm cười nhẹ. Trên tay là bát súp nóng hổi vừa mới ra lò.

"Chị dâu, em nhất định phải tuyệt vọng! Hôm nay em còn tính đem chị lên Tịnh Thế một chuyến, dằn mặt lão cha già của em."

Uy Phong nghiến răng nghiến lợi, không cam lòng nói. Theo đúng kế hoạch, hôm nay Châu Niệm sẽ gặp người đứng đầu công ty giải trí hàng đầu Tịnh Thế, cha của Uy Phong, Uy Lẫm. Cậu còn tính nhân cơ hội này cướp tài nguyên, cướp người đại diện hàng đầu mà.

Châu Niệm cười trừ, không tiếp tục nói chuyện nữa. Cô sợ càng nói, Uy Phong sẽ càng điên mất.

Tư Đồ Vũ từ nãy đến giờ một mực giữ im lặng, tập trung ăn súp, lúc này cuối cùng cũng chịu lên tiếng.

"Em cứ mặc xác nó đi. Lẽ ra anh không nên cho cái người cuồng công việc này vào nhà. Phá hỏng hết cả không khí buổi sáng yên tĩnh."

Châu Niệm trong lòng điên cuồng gật đầu. Sự sùng bái và yêu thương dành cho Tư Đồ Vũ bỗng nhiên tăng thêm mấy bậc.

Anh và cô vốn là người bệnh. Ai đó không những không thăm hỏi, chăm sóc lại còn đến cằn nhằn, rất đáng bị ghét bỏ.

Nhận thấy hai con người nào đó bày ra bộ mặt ghét bỏ mình, Uy Phong hận không thể lao lên đánh người. Nhưng đánh không được. Một người là minh tinh sẽ hợp tác với mình trong tương lai gần. Một người lại là bạn, là đàn anh, lại còn là kim chủ của minh tinh ấy. Uy Phong không đắc tội nổi.

Châu Niệm nhìn Uy Phong, bây giờ đuổi khách hình như rất bất lịch sự. Mà để cậu tự ra về lại càng không tốt đẹp. Cuối cùng, Châu Niệm đi một nước gọi điện thoại cho người thân.

"Alo, Hạ Hạ, mày đánh rơi chồng ở bên nhà tao này. Qua đón lẹ đi. Người ta đang nhớ mày gần chết đó."