Anh Không Bằng Cầm Thú

Chương 6: Yếu sinh lí?



"Ánh mắt em nhìn anh đều nói em muốn đè anh ra ăn sạch. Không sao. Vợ à, thú tính của em, dục vọng của em, anh đều thoả mãn được. Tới đây, muốn ở nơi nào? Nhà tắm, phòng khách hay ban công?"

"Tư Đồ Vũ!! Đồ biến thái nhà anh!! Châu Niệm đỏ mặt hét lớn.

...

Ăn sáng và rửa bát xong xuôi, Châu Niệm nói Tư Đồ Vũ đưa mình về nhà một chuyến. Cô muốn "tính sổ" với hai bậc trưởng bối đã vô tâm vô phế mà "bán" cô cho kẻ xấu.

Nhìn dáng vẻ có thể xông lên đánh người bất cứ lúc nào của cô, anh không rét mà run, âm thầm đồ mồ hôi. Lo nghĩ cho cha mẹ vợ, Tư Đồ Vũ cười xoà, lập tức chuyển chủ đề.

"Cha mẹ thì mấy ngày nữa anh sẽ đưa em qua. Dù sao anh cũng lâu ngày không gặp hai bác. Bây giờ, hay là anh đưa em đến tập đoàn nhà anh, tiện thể tìm một công ty giải trí tốt cho em."

Châu Niệm lườm anh một cái. Cô biết con người xấu bụng xấu dạ của anh đang suy tính điều gì. Cái nết đánh chết cái đẹp mất rồi. Nhưng việc này cũng có liên quan đến sự nghiệp của cô nên cô không phản bác, thuận theo lời anh nói.

...

Tại Tư thị.

Vừa đến nơi, Tư Đồ Vũ đã ngay lập tức bị thư kí kéo vào phòng họp. Vì vậy Châu Niệm đành ở trong phòng đợi anh suốt mấy tiếng đồng hồ.

Người chồng trong truyền thuyết của cô cái gì cũng tốt, giàu có, thông minh lại ôn nhu, chỉ là có chút lưu manh giảo hoạt. Theo lời anh kể, hôn sự lần này là liên hôn gia tộc, là một hôn ẩn. Sau khi cô biết chuyện liền phản đối kịch liệt. Anh vì vậy cũng bỏ tập đoàn chạy đến chỗ cô sống làm phục vụ quầy bar.

Anh muốn tìm hiểu cô, ưng ý thì lấy, không ưng liền đá. Tất nhiên, tiếp xúc lâu ngày liền sinh ra tình cảm.

Má nó!

Lần sau bà đây còn lâu mới bị anh chơi một vố đau đớn như vậy.

Rầm!

Tiếng động lớn vang lên, đánh thức cô khỏi dòng suy nghĩ miên man của chính mình. Cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Người đến là nữ. Phong cách ăn mặc kiêm nhãn hiệu lớn chứng tỏ cô ta không phải kẻ dễ chọc.

Nhìn thấy Châu Niệm, cô ta không khỏi nhíu mày, cất giọng đầy chanh chua.

"Cô là ai? Sao lại ở trong phòng Tư tổng. Anh ấy đâu? Tôi tìm anh ấy có chuyện muốn nói."

"Cô là ai?" Châu Niệm nhướn mày, biểu cảm lạnh nhạt, cất giọng đầy cợt nhả, hỏi ngược lại cô ta.

"Cô không biết tôi là ai ư? Tôi là Hân Nguyệt, một nữ minh tinh nổi tiếng đấy."

Hân Nguyệt sửng sốt, sắc mặt có chút khó coi. Cô ta lên tiếng giới thiệu bản thân. Hiện tại ra đường, có ai là không biết đến danh tiếng của cô ta chứ.

Châu Niệm cúi đầu, suy tư vài giây, sau đó lại cất giọng lạnh lẽo.

"Không biết."

"Cô không biết tôi ư? Cô có coi..."

"Biến đi." Châu Niệm đánh gãy tiếng nói của Hân Nguyệt, băng lãnh nói. Đến đây tìm chồng sắp cưới của cô, lại còn ăn mặc hở hang, tính đến quyến rũ đàn ông chắc. Giọng điệu chanh chua như mẹ thiên hạ lại càng khiến Châu Niệm ác cảm. Chỉ hai điểm này thôi cũng đủ khiến hảo cảm cô dành cho Hân Nguyệt rơi xuống mức âm vô cực.

Hân Nguyệt: "..."

Cô ta thẹn quá hoá giận. Một người không biết đến cô ta, lại còn dám ngang hiên đuổi người, tính làm cho mặt mũi cô ta mất hết sao? Hơn nữa, cô ta nghe ông chủ nói Tư Đồ Vũ sắp lấy vợ nên mới hốt hoảng chạy sang hỏi xem thực hư thế nào.

Hân Nguyệt nhíu mày, đầy khó chịu nói.

"Cô là cái thá gì mà dám lớn tiếng ở đây? Cô coi mình là bà chủ nhà họ Tư chắc."

"Oh, không ngờ cô Hân đây lại có con mắt tinh tường như vậy. Vừa mới nhìn liền đoán được thân phận của tôi. Chúc mừng cô, cô đoán đúng rồi đấy.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thượng Tướng Gấu Một Lòng Si Mê Cô Vợ Thỏ Nhỏ
2. Chiều Hư
3. Thề Độc
4. [Ngôn Tình] Tháng Năm Đổi Dời
=====================================

Châu Niệm liền cười rộ lên, hiển nhiên không đặt biểu cảm cùng sự tức giận của Hân Nguyệt đặt vào mắt.

"Vậy tôi cũng muốn cô Hân hiểu, tính tôi rất khó chiều, lại hay cáu gắt, ghen tuông bậy bạ. Là nữ minh tinh, cô nên xem lại hình tượng của mình. Ra đường ăn mặc mấy bộ đồ thiếu vải, cô tính quyến rũ đàn ông chắc."

"Cô..." Hân Nguyệt nghẹn lời trong giây lát. Quả thật cô ta có lòng ái mộ dành cho Tư Đồ Vũ, muốn anh nâng đỡ cô ta trong giới giải trí, càng muốn làm bà Tư.

"Chậc chậc... như thế không được đâu. Chồng tôi, anh ấy yếu sinh lí. Chắc chắn không thể thoả mãn người như cô Hân được. Chỉ có tôi rộng lượng bao dung anh ấy thôi." Châu Niệm khoanh tay, đắc ý nói. Tâm trạng tốt lên mấy phần. Hiện tại, cô chính là đang tuyên bố chủ quyền nha.

Tiếng cười trầm thấp vang lên cùng giọng nói lạnh lẽo.

"Ồ, yếu sinh lí? Xem ra tối qua anh không nên kiềm chế, đúng không, tiểu tổ tông của anh?" Tư Đồ Vũ không biết từ đâu xuất hiện, đứng tựa lưng vào cửa, dùng ánh mắt tràn đầy tàn độc như muốn xé xác người khác mà nhìn cô.

Châu Niệm: "..."

Hối hận còn kịp không?

Cô có cảm giác anh sẽ đè cô ra chén sạch một lần nữa. Cô muốn đăng xuất khỏi thế giới ngay lập tức.