Anh Không Cần Bùa Xanh, Anh Chỉ Cần Em

Chương 31



Thẩm Dục ấn chuông cửa, sau đó anh đợi một hồi lâu nhưng không thấy Nguyễn Viên ra mở cửa.

Anh vẫn luôn đứng trước cửa đợi cô, chờ từ 9h30 đến tận 10h mới nghe được tiếng thang máy “Đinh” một tiếng. Thẩm Dục nhìn qua chỗ thang máy thì nhìn thấy Nguyễn Viên xách theo hai túi đồ ăn.

Nguyễn Viên đem đồ đặt xuống, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Thẩm Dục: “Sao anh lại biết nhà em ở chỗ này?”

Buổi sáng thức dậy, cô nhắn tin cho Thẩm Dục mời anh buổi trưa qua ăn cơm. Nhưng cô quên mất không nói số nhà mình cho anh biết. Hơn nữa, cô cũng không thấy anh hỏi số nhà của cô.

Một người to cao đột nhiên đứng ở trước cửa nhà mình, lại còn cầm theo một bó hoa, tuy rằng người này là Thẩm Dục nhưng vẫn khiến cô giật mình.

Bộ dạng lúc này của anh nhìn giống mấy chú chó Husky, rất ngốc nghếch, ánh mắt ngờ nghệch.

“Anh hỏi Ngu Hạm” Thẩm Dục thật thà nói. Anh đi đến trước mặt cô, đưa hoa tặng cô.

Nguyễn Viên nhận bó hoa, mặt cô đỏ lên.

Nếu cô không nhớ nhầm thì đây là lần đầu tiên trong đời cô nhận được hoa từ một người con trai, đã vậy bó hoa này còn rất đẹp.

Ngu Hạm đúng là gián điệp của anh ấy.

Khóe miệng Nguyễn Viên khẽ nhếch lên. Ánh mắt của Thẩm Dục va trúng hai túi đồ khi nãy cô để trên mặt đất, anh nói: “Em đi mua đồ ăn thì có thể gọi cho anh mà, anh là đàn ông, anh có thể xách đồ giúp em”.

Khuôn mặt cô đỏ lên giống như những đóa hoa hồng đang nở rộ, Thẩm Dục thấy vậy, yết hầu anh giật giật, nói chuyện không còn lưu loát giống lúc nãy: “Hoa … em, em có thích hoa này không?”

Nguyễn Viên ngẩng đầu nhìn anh một cái, khuôn mặt đỏ lên, ngại ngùng nói: “Em rất thích”.

“Ừ” Thẩm Dục cúi đầu, tai hơi đỏ lên.

Cô ấy nói thích hoa anh tặng. Thật là tốt.

Nguyễn Viên xoay người sang chỗ khác rồi mở cửa nhà. Đây là lần đầu tiên Thẩm Dục vào nhà của con gái, anh rất tò mò, vì thế cứ nhìn trái nhìn phải.

Nhà của cô nói lớn không lớn mà nói nhỏ thì không nhỏ, có lẽ giống với những căn hộ khác ở Dự Viên, nhưng đồ nội thất, đồ trang trí lại mang một hương vị rất thiếu nữ, trên tường treo một bức ảnh lớn, nhìn khắp căn nhà đều rất đáng yêu, dễ thương.

Nguyễn Viên tìm một đôi dép lê rồi đưa cho anh, sau đó cô búi tóc thành một búi tròn, nhìn qua rất đáng yêu.

“Nhà của con gái đều như vậy, anh đừng có cười em”.

Cô để bó hoa trên bàn, sau đó từ trong ngăn tủ ở bên cạnh nhà ăn lấy ra một bình hoa, mở bó hoa ra trước mặt Thẩm Dục, sau đó cô cầm một cây kéo.

Nguyễn Viên ngồi dưới sàn trong phòng khách, bắt đầu cắt rễ hoa hồng theo đường xiên rồi cắm vào bình.

Thẩm Dục ngồi ở trên sô pha đối diện với cô, nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, anh hỏi: “Tại sao em lại cắt nghiêng phần dưới của hoa như vậy? Rồi lại cắm vào bình hoa làm gì?”

Nguyễn Viên nở nụ cười: “Làm như vậy có thể giữ cho hoa tươi lâu một chút, hơn nữa đây là lần đầu tiên em được tặng hoa. Vì thế em muốn ngắm thêm mấy ngày”.

Thẩm Dục đưa tay sờ vào cánh hoa, nhìn cô lúc này đang cúi đầu nghiêm túc cắt hoa hồng, anh thấp giọng nói: “Sau này, em sẽ thường xuyên được tặng hoa”.

Động tác cắt hoa của cô dừng lại một chút, sau đó tiếp tục cầm lấy một nhành hoa cắt tiếp: “Em tỉa hoa anh tặng làm anh cảm thấy khó chịu sao?”

“Không phải như vậy, anh chỉ muốn thấy em vui vẻ”. Đây là lời nói thật lòng của anh. Anh cảm thấy bản thân mình phát hiện được một báu vật giống như Nguyễn Viên là do ông trời đã quá ưu ái với anh.

“Hôm nay em mua rất nhiều đồ ăn, em nghĩ anh không thích ăn cay, hơn nữa em nấu không ngon lắm. Thật sự là ngày hôm qua không biết em đào đâu ra can đảm để mời anh bữa cơm trưa này nữa”.

Tay chân Nguyễn Viên rất nhanh nhẹn, sau khi cắm hoa vào bình, cô thu dọn ngay lập tức rồi đi vứt rác. Hoa Thẩm Dục tặng rất đẹp, cắm trong bình đặt ở phòng khách vô cùng thích hợp và nổi bật.

“Đây là tâm ý của em, anh hiểu mà”. Có lẽ Thẩm Dục không biết rằng ánh mắt anh nhìn cô lúc này tràn đầy quyến luyến và thâm tình.

Nguyễn Viên cảm thấy mỗi lần cô ở cùng với anh, mặt cô đều vô thức đỏ lên. Đôi mắt của anh rất đẹp, nói đúng hơn là mỗi lần cô nhìn vào mắt anh, đều cảm thấy trong mắt anh như có một biển sao trời mênh mông.

Cô không nghĩ anh sẽ đến sớm như vậy, làm cô cảm thấy có chút bối rối. Cô cho rằng nhà hai người gần nhau nên đợi đến lúc cô làm xong đồ ăn thì mới nhắn anh qua đây ăn cơm. Nhưng anh lại đến sớm hơn dự tính, có lẽ anh đã nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn trong nhà bếp mất rồi.

Bây giờ Thẩm Dục đã ở trong nhà Nguyễn Viên, làm cô không biết phải làm sao.

Cô mua đồ ăn cũng chỉ đủ cho hai người ăn mà thôi. Có lẽ cũng không cần làm quá nhiều đồ ăn. Cô có chút lo lắng, nếu hai người không ăn hết thì sao đây?

“Trưa nay em làm một món canh, xào hai dĩa đồ ăn, một dĩa thịt và một dĩa cải thìa. Anh thấy có được không?”

Trong vô thức, anh đã bước đến phía sau lưng cô, cô vô tình lùi về sau một bước, không cẩn thận đụng phải anh.

Thẩm Dục đỡ lấy người Nguyễn Viên, nói một tiếng: “Cẩn thận”.

Nguyễn Viên chớp chớp mắt, lùi lại một bước, ánh mắt thoáng sự ngại ngùng: “Sao anh lại đi đến phía sau lưng em?”

Hôm nay Thẩm Dục mặc một chiếc áo thun màu xanh nước biển, nhìn giống một chàng trai mới lớn, ánh mắt trong sáng vô hại: “Anh cảm thấy em nấu cơm rất vất vả, nên anh muốn giúp em, có được không?”

Nguyễn Viên đem đồ hôm nay cô mua được lấy ra, để vào trong chậu sứ rồi nói với Thẩm Dục: “Vậy anh giúp em rửa rau đi. Hôm nay anh ăn sáng sớm như vậy sao?”

Buổi sáng anh làm hai quả trứng gà, ăn vài lát bánh mì và một ly sữa bò. Anh gật đầu nói anh đã ăn sáng rồi.

Nhìn dáng vẻ này của cô, nếu anh nói chưa ăn sáng thì có lẽ cô sẽ nấu bữa sáng cho anh mất.

Cô ấy đúng là một cô gái trong sáng, lương thiện, tốt bụng.

Thẩm Dục cứ như vậy trở thành trợ thủ của cô.

Phòng bếp nhà cô rất sạch sẽ và ngăn nắp.

Anh phát hiện cô một bên vừa làm đồ ăn, một bên lại bận rộn dọn dẹp. Kỹ năng xắt rau của cô rất tốt, cô cắt rất nhanh và đẹp, khiến anh nhìn đến ngây người.

Anh nói: “Em thật sự rất giỏi”.

Nguyễn Viên đem tất cả rau cắt xong để vào một cái bát, để chút nữa là có thể sử dụng.

Cô vừa cắt thịt xong, đi rửa dao, sau đó cô cầm cà chua Thẩm Dục vừa rửa xong cắt thành từng miếng lớn.

Khi anh đang rửa bắp cải, cô còn rất cẩn thận dặn anh rằng cô muốn anh rửa rau thật sạch. Thẩm Dục rất ngoan ngoãn, gật đầu, sau đó chú tâm rửa rau càng cẩn thận, tỉ mỉ hơn.

Có đôi lúc cô không nhịn được quay đầu qua nhìn một cái thì nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của anh, giống như anh đang giải quyết chuyện gì rất quan trọng. Nhìn anh như vậy khiến lòng cô trở nên ấm áp hơn.

Ngoại trừ Ngu Hạm, anh chính là người thứ hai bước vào phòng bếp nhà cô, hơn nữa chỉ vì muốn rửa rau giúp cô.

Lại còn là một người đàn ông.

Ngu Hạm nấu ăn rất ngon, tất cả là nhờ từ nhỏ đã giúp đỡ mẹ nấu ăn, học được rất nhiều kỹ năng, nào là cắt rau, nêm nếm gia vị.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy ba cô giúp đỡ mẹ cô nấu ăn.

Ngược lại, lúc cô học cấp ba, mỗi lần cô về nhà đều thấy chú Lâm giúp đỡ mẹ. Hai người cùng nhau nấu ăn, chú Lâm giúp mẹ cô lấy gia vị, nêm nếm món ăn.

Tuy rằng trong nhà có người giúp việc, nhưng chú Lâm luôn vui vẻ giúp đỡ mẹ cô nấu ăn.

Tựa như cô đã hiểu ra chuyện gì đó, tốc độ thái rau của cô chậm lại, Thẩm Dục vừa mới rửa bắp cải lần một, anh chuẩn bị lấy nước rồi rửa sạch rau lần 2 sau đó bỏ vào rổ.

Anh có thể cảm nhận rõ ràng tốc độ thái rau của cô đang chậm lại, anh quay đầu nhìn cô, lại phát hiện cô đang nhìn anh.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy suốt một phút, Nguyễn Viên nở một nụ cười với anh, sau đó cô cúi đầu tiếp tục cắt cà chua.

Anh cảm thấy trong mắt cô hơi mơ màng, giống như cuối cùng cô đã thông suốt được chuyện gì đó. Sự mơ màng đó tan biến đi chỉ còn lại sự thông suốt.

Nguyễn Viên nghĩ đến rất nhiều chuyện, cô bắt đầu nói chuyện với anh, hỏi anh biết nấu ăn không?

Thẩm Dục nói không biết, anh thật sự không giỏi nấu ăn, thường ngày đều có người giúp việc tới nấu ăn, anh không quan tâm nhiều đến chuyện đó, nếu không thì anh làm một chút salad ăn là được.

Nguyễn Viên cảm thấy thật khó hiểu, trên thế giới này, có nhiều món ngon như vậy, vì sao anh lại đối xử với bản thân như vậy? ( Ở đây là vì Nguyễn Viên không hiểu vì sao Thẩm Dục lại vất vả giảm cân như vậy).

Thẩm Dục cho bắp cải vào trong thau, Nguyễn Viên đưa khăn cho anh lau tay.

“Lúc trước, khi anh còn thi đấu chuyên nghiệp, anh thường ăn uống rất bừa bãi, đói bụng thì ăn. Khi đó, thi đấu rất vất vả, mệt mỏi vì thế càng lúc càng béo tuy bây giờ anh hơi vất vả một chút, nhưng anh rất vừa lòng với bản thân anh bây giờ”.

Ít nhất bây giờ nhìn anh cũng rất ổn, Nguyễn Viên còn tình nguyện nhìn anh nhiều hơn một chút.

Nguyễn Viên cười trộm: “Hôm nay em nấu cơm, anh nể mặt em ăn nhiều một chút, được không?”

Cô nói xong liền đi bắt một nồi nước, đợi nước sôi bỏ tôm vào luộc sơ qua một chút rồi vớt ra cho vào tô nước lạnh sau đó cắt ở giữa phần lưng tôm lấy đường chỉ đen ra rồi lấy dao cắt bỏ phần đầu tôm, cô làm rất thuần thục, nhuần nhuyễn.

Thẩm Dục đứng ở bên cạnh nhìn cô bỏ cà chua và thịt bò vào nồi áp suất sau đó vo gạo nấu cơm.

Thực đơn của cô trưa nay rất đơn giản: Canh cà chua thịt bò, tôm chiên, vịt xào bia rồi lại xào thêm một dĩa rau ăn kèm.

Thường ngày cô đều nấu ăn ở nhà, vì thế thời gian để chuẩn bị không nhiều, nhưng hôm nay cô nấu cho anh ăn nên thời gian chuẩn bị nguyên liệu lên đến 40 phút.

Nguyễn Viên chuẩn bị mặc tạp dễ vào nấu ăn, Thẩm Dục chủ động giúp Nguyễn Viên cột tạp dề, cô quay đầu lại nói cảm ơn sau đó cô bật quạt hút khói.

“Trong phòng bếp đều là khói dầu, hay là anh ra phòng khách đợi đi”.

Nguyễn Viên đổ dầu vào bồi, xoay người nói với anh.

Anh lắc đầu: “Anh muốn ở đây với em”.

Giọng nói của cô rất nhỏ: “Vậy cũng được”, cũng không biết anh có nghe thấy không?

Từ nhỏ anh rất ít khi xem người khác nấu ăn. Lúc nhỏ thì có người giúp việc, mẹ Thẩm hầu như không xuống bếp, sau này anh đánh chuyên nghiệp trong đội liền mời một đầu bếp đến nấu ăn. Vì thế đây vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy một người con gái vì anh mà nấu ăn.

Có một câu nói như vậy: “Người phụ nữ một khi vào bếp chính là một cuộc chiến tranh, nếu bạn là một người đàn ông tốt, hãy quý trọng người phụ nữ vì bạn xuống bếp nấu một nồi canh”.

Thẩm Dục dựa lưng vào tường, nghiêng đầu nhìn cô lúc này đang đem vịt bỏ vào nồi chiên cho hơi ngả màu vàng, nêm gia vị sau đó cho bia vào nồi rồi đậy nắp lên, vặn nhỏ lửa lại.

Cô không dừng lại, cô đem những tô, chén đã dùng để đựng nguyên liệu đem đi rửa sạch, sau đó dùng khăn lau khô mặt bàn.

Anh rất muốn đến giúp đỡ cô, cô cảm thấy anh cứ đứng ở đó mãi cũng hơi kỳ vì thế cô nhờ anh giúp cô lấy gia vị.

Sau hai giờ chiến đấu trong nhà bếp.

Đúng 12h trưa, Thẩm Dục và Nguyễn Viên cùng nhau ngồi ăn cơm.

Cô đem tạp dề tháo xuống, mặt cô còn hơi đỏ giống như quả táo làm người khác muốn cắn một cái.

Cô cười đuôi mắt hơi cong lên: “Nếu anh không giúp em thì có lẽ phải một lúc nữa mới được ăn trưa”.

“Em có thể dạy anh nấu ăn không? Anh cũng muốn học một chút, anh cảm thấy em quá vất vả … Anh, anh cũng muốn giúp em một chút”.

Cô đem tạp dề đã cởi ra để trên ghế rồi nói: “Anh ăn thử trước đi, nếm thử tay nghề của em”.

Trên bàn có bốn dĩa đồ ăn, mỗi dĩa đều có đầy đủ từ màu sắc đến hương vị, khiến người khác cảm thấy thèm ăn.

Anh lấy một đôi đũa gắp một con tôm cho vào miệng, thịt tôm chua chua ngọt ngọt lại còn rất giòn, hai mắt anh sáng lên ngay lập tức.

Tác giả có lời muốn nói: Nguyễn Nguyễn Tiểu Nhuyễn Muội vừa biết chơi game vừa biết nấu ăn, giọng nói ngọt ngào, lại còn xinh xắn, chân lại dài. Dục ca đời trước đã cứu vớt được cả một dải ngân hà vì thế ông trời đã ban cho anh một tiên nữ.