Anh Không Cần Bùa Xanh, Anh Chỉ Cần Em

Chương 45



“Em nhận ra anh sao?” Nhan Tiểu Phong đi lên một bước, trên mặt tràn đầy kích động, vui vẻ.

Lúc nãy anh ta còn đang suy nghĩ không biết phải làm sao, thì nghe thấy một giọng nói từ phía sau truyền đến, tia hy vọng trong lòng Nhan Tiểu Phong lập tức lóe lên.

Nguyễn Viên đã livestream cùng với anh ta nhiều lần như vậy, làm sao anh ta có thể không nhận ra giọng nói của cô chứ?

Anh nhìn Nguyễn Viên giống như nhìn thấy cứu tinh, có lẽ Nhan Tiểu Phong đã bỏ qua hình ảnh Nguyễn Viên bước lùi về sau một bước, bây giờ cả người anh ta tràn đầy sự vui sướng.

Trên mặt cô nở nụ cười khách sáo, xa cách: “Có đôi khi anh lộ mặt trên sóng livestream, vì thế tôi có chút ấn tượng với anh”.

Nhan Tiểu Phong còn định bước lên thêm một bước, nhưng lúc này Thẩm Dục lại chắn ngang, ngăn anh ta lại, bảo vệ Nguyễn Viên ở phía sau. Anh không muốn Nhan Tiểu Phong tiến thêm một bước nữa.

Nhan Tiểu Phong nhìn Thẩm Dục, tuy rằng anh ta đã dừng bước, nhưng rất nóng nảy, vội vàng nói: “Nguyễn Nguyễn, Thẩm Dục muốn anh rời khỏi giới livestream, đây là ý của em sao? Anh thừa nhận, những chuyện xảy ra ở trên mạng và cả những lời mắng chửi, đồn đại, suy đoán đều là do anh làm và công ty lan truyền mọi chuyện nhưng anh thật sự không có ác ý với em. Anh thích em”.

Nguyễn Viên nhìn Thẩm Dục một cái, thật sự cô không ngờ anh sẽ ra yêu cầu như vậy.

Cô cảm thấy hơi khó xử, dù sao Nhan Tiểu Phong cũng là một người bạn trên mạng của cô, nhưng anh ta đã hãm hại cô đến mức này thì tình bạn giữa hai người cũng đã tiêu tan từ lâu.

“Tiểu Phong, nếu anh làm như vậy với tôi để bày tỏ rằng anh thích tôi thì tôi không cần còn hơn” Nguyễn Viên an tâm trốn sau lưng Thẩm Dục. Cô không hề dao động trước câu tỏ tình của Nhan Tiểu Phong.

Nhan Tiểu Phong nghe thấy Nguyễn Viên nói như vậy, trong lòng trở nên hoảng loạn. Anh ta nhìn Thẩm Dục, lại nhìn Nguyễn Viên, cảm thấy bản thân giống trò đùa, mặt đỏ lên giận dữ, khó coi: “Hai người thật sự yêu nhau?”

Nguyễn Viên không trả lời chuyện này mà tiếp tục nói: “Thẩm Dục muốn làm gì anh là chuyện của anh ấy, tôi không biết gì hết”.

Nhan Tiểu Phong cảm thấy bây giờ anh ta đã không còn con đường nào để đi, anh ta dùng tay che mặt, chưa từng nghĩ bản thân sẽ thua cuộc.

Ngay từ lúc bắt đầu anh ta đã không có gì có thể so sánh với Thẩm Dục.

Tại sao mọi chuyện lại trở thành thế này. Lúc trước không có Thẩm Dục, anh ta và Nguyễn Viên livestream cùng nhau thật vui vẻ, hạnh phúc biết bao.

Trong mắt Nguyễn Viên tràn đầy sự lo lắng, cô sợ cô từ chối Nhan Tiểu Phong trực tiếp như vậy sẽ khiến anh ta kích động.

Từ trước đến nay cô không hề có cảm tình với anh ta, càng không thể nào cùng anh ta tạo CP(1) hoặc là tình yêu.

Thẩm Dục cảm thấy trả lời câu hỏi này thật vô nghĩa nên cầm tay Nguyễn Viên chuẩn bị đi khỏi. Xung quanh đã có rất nhiều người nhìn về phía này giống như là đang xem kịch.

Lúc Nguyễn Viên xoay người định đi theo Thẩm Dục thì thấy bóng ai đó định tấn công họ.

Thẩm Dục đương nhiên cũng cảm nhận được.

Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt, chỉ vì một vài phút giây kích động, Nhan Tiểu Phong đã làm ra chuyện đánh người bị thương, anh ta cầm ghế lên nhằm về phía Thẩm Dục.

Thẩm Dục sợ Nguyễn Viên bị thương vội vàng kéo cô vào lòng, anh hứng chịu trọn cú đánh từ Nhan Tiểu Phong.

Nguyễn Viên vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, cô chỉ nghe thấy tiếng rên đau đớn của Thẩm Dục, cả người anh run lên, dần dần mất hết sức lực, chỉ có thể dựa vào người cô.

Nguyễn Viên ôm chầm lấy anh, thấy Nhan Tiểu Phong đã bị trợ lý của Thẩm Dục và mấy người bảo vệ bắt lại, cái ghế trên tay cũng bị ném qua một bên, cô còn nghe thấy anh ta chửi bậy.

Đánh một đòn lên người Thẩm Dục, Nhan Tiểu Phong cảm thấy rất hả giận, nói năng lộn xộn, nở nụ cười ghê rợn: “Thẩm Dục, xem tao với mày ai mới là người hủy hoại ai!”

Cả người Thẩm Dục đè lên Nguyễn Viên, Nhan Tiểu Phong ra tay quá nham hiểm, anh cảm thấy xương cốt cả người như bị gãy, sau lưng còn cảm thấy rất nóng rát.

Chỗ này là khách sạn 5 sao, không ai ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế này, nhiều người nhìn thấy vậy liền hét lên hoảng sợ.

Nguyễn Viên thấy Thẩm Dục đau đớn như vậy, lập tức nói với trợ lý của anh: Trợ lý, anh nhanh gọi cấp cứu đi”.

Trợ lý lại gọi vài người bảo vệ, mau chóng dọn dẹp lại chỗ này, xung quanh đều im lặng, Nhan Tiểu Phong bị trói trên chính chiếc ghế dùng để đánh Thẩm Dục.

Các nhân viên cũng rời đi, Nguyễn Viên gọi bảo vệ đỡ Thẩm Dục dậy, nhìn vẻ mặt đau đớn của anh, tâm trạng cô càng thêm lo lắng, sợ hãi. Cô vẫn cầm tay anh, luôn miệng hỏi anh có sao không?

Thẩm Dục còn có tâm trạng trêu ghẹo cô, nói như vậy có tính là anh hùng cứu mỹ nhân hay không?

Nguyễn Viên sắp khóc đến nơi rồi, nhưng Thẩm Dục lại kêu cô đừng khóc, bây giờ anh không có cách nào lau nước mắt giúp cô.

Xe cứu thương đến rất nhanh, trợ lý chuẩn bị lôi Nhan Tiểu Phong đi nhưng lại bị Nguyễn Viên ngăn lại.

Nguyễn Viên không đi lên xe cứu thương mà hỏi trợ lý gọi cấp cứu sao không gọi cảnh sát tới luôn. Lúc Thẩm Dục sắp lên xe cấp cứu đã trao đổi với anh ta bằng ánh mắt, anh ta biết Thẩm Dục muốn làm gì, Nguyễn Viên nhìn thấy cũng rõ ràng mọi chuyện.

Cô sợ chuyện này Thẩm Dục muốn giải quyết riêng, nhưng Nguyễn Viên lại không muốn như vậy.

“Các anh tính làm gì với anh ta?” giọng nói của Nguyễn Viên rất bình tĩnh, miệng Nhan Tiểu Phong lúc này đã bị bịt kín.

Lúc này anh ta đã khôi phục lại được sự bình tĩnh, bắt đầu khóc lóc nức nở, nhìn về phía Nguyễn Viên giống như cô chính là hy vọng sống duy nhất của anh ta.

Sắc mặt của trợ lý không tốt lắm, bây giờ cậu chủ nhỏ đã bị thương rồi, anh ta không thể nào thoái thác trách nhiệm của mình.

Dựa theo cách mà Thẩm gia thường làm, đương nhiên sẽ không tha cho Nhan Tiểu Phong. Nếu bọn họ biết Thẩm Dục bị thương ở thành phố S thì chắc chắn sẽ hỏi tội anh ta.

Vốn dĩ ý của Thẩm Dục là lôi Nhan Tiểu Phong đến chỗ nào đó, đợi bản thân anh ổn hơn sẽ xử lý anh ta. Anh không định để Nguyễn Viên biết chuyện này.

Anh vẫn hy vọng bản thân ở trong mắt cô luôn là một người dịu dàng, tỏa nắng như mặt trời.

Trợ lý do dự một lúc, mới nói: “Tôi định chờ cậu chủ nhỏ tỉnh lại mới xử lý tiếp”.

“Nhưng tôi không chờ được, anh ấy bị thương nghiêm trọng như vậy, chuyện này tôi phải tính với Nhan Tiểu Phong”.

Nguyễn Viên cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình, cô nói với trợ lý: “Bây giờ anh gọi cảnh sát đi, sau đó đem đoạn video giám sát chỗ này giao ra làm bằng chứng, nói Nhan Tiểu Phong cố ý đánh người khác bị thương, tuy rằng tội anh ta ở trên pháp luật có thể không chết nhưng tôi …”

Nguyễn Viên nhìn về phía Nhan Tiểu Phong, ánh mắt đầy sự lạnh lùng, độc ác và kiên định.

“Tôi có rất nhiều cách khiến anh ta sống không bằng chết”.

Ánh mắt hoảng sợ của Nhan Tiểu Phong nhìn về Nguyễn Viên, nhưng cô không quan tâm, bóng dáng nhẹ nhàng của cô biến mất khỏi tầm mắt của hắn.

….

Lúc Thẩm Dục tỉnh lại thì nhìn thấy Nguyễn Viên đang ngồi bên cạnh gọt táo, cô gọt rất nghiêm túc, cẩn thận, vỏ táo nối liền mạch không hề đứt đoạn.

Gọt xong quả táo, cô tỏ vẻ rất hài lòng với thành quả của mình, sau đó bỏ dao xuống cắn một miếng.

Khi nãy cô vừa gọi cho dượng, nói cô ở thành phố S bị người ta bắt nạt, bây giờ người ta đã vào cục cảnh sát thành phố S, nhưng người đó đã khiến bạn cô bị thương, bây giờ vẫn đang ở trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh.

Ngu Hữu Thanh hỏi Nguyễn Viên có làm sao không? Nguyễn Viên nghĩ một chút vẫn quyết định nói thật: “Dượng ơi, hắn đánh bạn trai con, là cậu chủ nhỏ của tập đoàn RS, bây giờ anh ấy vì con mà bị thương, con không biết phải làm sao. Tuy rằng tên đó đã vào đồn cảnh sát, nhưng chỉ mấy tháng là có thể ra ngoài rồi, con cảm thấy như vậy là quá sung sướng cho hắn”.

Nguyễn Viên và Ngu Hạm cùng nhau lớn lên, từ lâu Ngu Hữu Thanh đã coi Nguyễn Viên như con gái mình, bây giờ cô bị bắt nạt, đương nhiên phải gọi điện cho dượng để dựa dẫm rồi.

Ngu Hữu Thanh suy nghĩ một chút rồi nói ông sẽ giúp cô, còn việc cô muốn làm gì, muốn làm đến mức nào tùy cô.

Nguyễn Viên nói “Vâng ạ”, sau đó cô nhận được một cuộc gọi từ Cục trưởng cục cảnh sát của thành phố S, hỏi cô có phải là Nguyễn Viên hay không?

Nguyễn Viên đã ăn nửa quả táo, nhưng cô chưa phát hiện Thẩm Dục lúc này đã tỉnh, anh đang nhìn cô.

Cả người Thẩm Dục vẫn như cũ, sau lưng vừa đau vừa sưng đỏ, anh nhẹ nhàng khụ một tiếng, sau đó nói với cô: “Không cho anh ăn với sao?”

Tay Nguyễn Viên run lên, cô đứng lên nhìn anh, lập tức cắn môi, ủy khuất nói: “Anh tỉnh rồi sao, làm em sợ muốn chết”.

Bây giờ là hai giờ sáng, Thẩm Dục nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn nước mắt Nguyễn Viên rơi như mưa, sau đó cô lại tự mình đưa tay lau rồi nói với Thẩm Dục: “Lần này mạng anh lớn, xương cốt không bị tổn hại gì, nhưng da lại sưng đỏ như vậy, muốn được như cũ phải điều dưỡng rất lâu…”

“Có ảnh hưởng đến việc tham dự lễ khai giảng của em không?” Lúc đó anh cứ nghĩ có thể né được, nhưng lối đi quá nhỏ, cho dù anh có né thì tỷ lệ thành công cũng quá thấp.

Anh có thể cảm nhận được tên Nhan Tiểu Phong đó cả người tràn ngập sự tức giận, phẫn uất.

Nguyễn Viên sững sờ hai giây, bĩu môi nói: “Anh không nói chắc em cũng quên luôn chuyện khai giảng”.

Mấy ngày nay cô đi chơi với anh quá vui, vui đến độ quên cả tháng ngày.

“Không sao, em cứ về khai giảng đi, anh khỏe lại nhanh thôi. Anh là đàn ông mà, không sao đâu”.

Mắt Nguyễn Viên đỏ lên, tay cô chạm nhẹ lên mặt anh, khổ sở nói: “Có phải em là điềm xui xẻo không? Ngày đầu tiên hai chúng ta ở bên nhau anh đã trực tiếp vào bệnh viện, sau này anh có chuyện gì thì anh có trách em không?”

“Đừng nói mới ngày đầu tiên em đã dùng lý do này để xua đuổi anh đó?”

Nguyễn Viên bị câu hỏi của anh chọc cười, quả táo trên tay ăn cũng không vào, đành để một bên, cô lại ngồi xuống, rút một tờ giấy lau nước mắt.

“Em không dám vứt bỏ anh đâu, anh tốt như vậy, ai cũng đừng mong cướp được từ tay em”.

“Những cô gái khác không có cơ hội để cướp bạn trai của em đâu?” Thẩm Dục nghe được câu nói bênh vực của cô, trong lòng cực kỳ vui vẻ.

“Tại sao?” Nguyễn Viên không hiểu ý trong lời nói của Thẩm Dục.

Thẩm Dục nhoẻn miệng cười: “Anh không cho họ có cơ hội đó, sẽ không ai tranh cướp với em, yên tâm đi”.

Anh nói chuyện yêu đương đều rất chân thành, Nguyễn Viên híp mắt cười, không nói nữa.

Ngày hôm sau, cô về khách sạn lấy hành lý, mấy ngày tới cô sẽ ở bệnh viện chăm sóc anh.

Sau khi Nguyễn Viên rời khỏi phòng bệnh, trợ lý mới có cơ hội nói chuyện với Thẩm Dục.

Thẩm Dục vẫn như cũ nằm ở trên giường không thể động đậy, nghe trợ lý nói xong, anh cảm thấy rất bất đắc dĩ: “Xem ra Nhan Tiểu Phong đã chọc cô ấy tức giận thật rồi”.

Anh không nghĩ anh ở trong lòng cô lại có vị trí quan trọng đến vậy, có thể khiến cô gọi điện thoại nhờ sự giúp đỡ của dượng.

“Nguyễn tiểu thư nói dượng của cô ấy …” trợ lý cảm thấy chuyện này là một chuyện trọng đại, nên anh ta nhẹ nhàng nói với Thẩm Dục thế lực chống lưng cho Nguyễn Viên.

Một chút kinh ngạc Thẩm Dục cũng không có, bây giờ trong lòng anh cảm thấy rất ấm áp, anh nói với trợ lý: “Tôi xảy ra chuyện, đừng nói với anh trai”.

Trên mặt trợ lý tỏ vẻ khó xử: “Xin lỗi cậu chủ nhỏ. Tôi đã nói với cậu chủ, chuyện chúng tôi không thể bảo vệ ngài, chúng tôi không dám che giấu, mong ngài trách phạt”.

Thẩm Dục không nói nên lời, bây giờ anh không còn cách nào khác, chỉ có thể dưỡng bệnh cho tốt, chuyện gì cũng không làm được.

/// Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai tui sẽ viết 10k chữ, không có ai nhắn cho tui hết, tui buồn quá đi T_T!!!!!

/// Chú thích:

(1) CP (couple): Cặp đôi