Anh Không Cần Bùa Xanh, Anh Chỉ Cần Em

Chương 5



Tuần thực tập nhanh chóng qua đi, Tiết Linh Quân là một người rất thích kết nối các mối quan hệ, mặc dù trong khoảng thời gian này cô bị đàn chị làm khó nhưng cô vẫn mời đàn chị đó đến đây.

Ở trên bàn cơm, cô bưng một ly nước trái cây đem những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua kể ra: “ Em và Nguyễn Viện đến được nơi này thực tập thật sự không dễ dàng, em biết mọi người đều là đàn anh đàn chị có người đối xử rất tốt với em, giúp đỡ em nhưng cũng có lúc khiến mọi người thấy bực bội, căm ghét đều là vì mẹ của em. Em vẫn luôn cảm ơn mọi người, bây giờ em và Nguyễn Viện đã kết thúc tuần thực tập không thể nào thiếu được sự giúp đỡ của mọi người”.

Nguyễn Viện lúc này cũng đứng dậy nói: “ Rất cảm ơn mấy ngày qua được các đàn anh, đàn chị chăm sóc, ở đây em xin kính các đàn anh, đàn chị một ly”.

Ngoại trừ khuôn mặt có chút khó coi của đàn chị còn lại mọi người đều chạm cốc cả, Nguyễn Viện và Tiết Linh Quân đều là người hiểu lễ nghĩa, lúc chạm cốc còn cố ý đem ly hạ xuống một chút, làm tốt đến mức không có ai bắt bẻ được.

Vào đêm trước khi kết thúc trước tuần thực tập, Tiết Linh Quân đã gọi điện cho mẹ cô thông báo trước và ý tưởng mời mọi người trong phòng đi ăn chính là ý kiến của mẹ Tiết Linh Quân.

Vẫn là mượn một ít mối quan hệ mới lấy được kỳ thực tập này đương nhiên là phải mời cơm rồi.

Mẹ của Tiết Linh Quân đang bận việc không thể trở về được, Tiết Linh Quân liền nói các cô muốn được tự mình mời, dù sao sau này hai cô đều phải đi làm cho nên cần phải biết những điều này.

Tuy rằng mấy năm nay Nguyễn Viên luôn tỏ ra là một cô gái bình thường, không có tham vọng, nhưng từ nhỏ cô đã theo cha mẹ ra ngoài xã giao cho nên những quy tắc khi xã giao cô đều biết, đều hiểu nên làm như thế nào.

Nguyễn Viên biết nếu nói hai cô muốn mời cơm chắc chắn sẽ có người từ chối vì thế hai cô đem chuyện này nói cho Lý Phi biết, mong rằng ông sẽ giúp đỡ.

Quả nhiên Lý Phi nghe xong cảm thấy hai cô bé này thật ra thông minh nhưng vẫn gật đầu nói được.

Vì thế nhân tài của cả phòng đều đi ăn cơm.

Buổi tối không nên uống rượu cho nên bữa cơm này cũng coi như là mẹ của Tiết Linh Quân mời khách, những người ở trong phòng đều đã đi làm, ra đời từ lâu đương nhiên họ cũng hiểu được điều này.

Ăn xong bữa cơm, Tiết Linh Quân cùng với Nguyễn Viên chào tạm biệt đàn anh, đàn chị rồi nói muốn về nhà, hai người đã thanh toán tiền cơm sau đó còn đưa cho Lý Phi một cái thẻ KTV nói rằng nếu mọi người còn muốn tổ chức hoạt động gì thì có thể qua đó.

Hai cô gái trẻ ở lại thì không tốt lắm, kéo hai cô lại nói một lúc rồi mới tiễn hai người lên xe taxi.

Trên đường về nhà, Tiết Linh Quân thở dài một cái coi như là đã hoàn thành nhiệm vụ, cô hỏi Nguyễn Viên quãng thời gian còn lại của kì nghỉ hè, Nguyễn Viên tính làm gì.

Nguyễn Viện nghĩ nghĩ rồi nói: “ Tớ phải về viết truyện nữa, tuần trước vì muốn nộp bản thảo mà tóc tớ sắp rụng luôn rồi”.

Tiết Linh Quân biết Nguyễn Viện rảnh rỗi đang viết truyện gì đó về đồng nhân còn thường xuyên nói với cô về bản thảo,Tiết Linh Quân gật đầu: “Tốt thôi, đợi mấy ngày nữa tớ với cậu cùng nhau về thành phố C, được không?”.

“Tớ có chút việc ở đây, tớ tính đi thăm mẹ tớ và chú Lâm”.

Trong nhà có việc gì Nguyễn Viên đều nói một chút với Tiết Linh Quân, Tiết Linh Quân tỏ vẻ đã hiểu.

Tiết Linh Quân hỏi lại: “ Nếu không tớ ở thành phố B chờ cậu, cậu cứ đi thăm mẹ cậu đi, thăm xong thì cùng nhau về thành phố C, được không?”.

Nguyễn Viên biết Tiết Linh Quân đang quan tâm cô, trong lòng rất ấm áp, cô gật đầu nói: “ Có thể nha, cậu tới nhà tớ ăn cơm đi, mẹ tớ nấu canh rất ngon“.

Tiết Linh Quân vội vàng lắc đầu, nhớ lúc trước cô đến nhà Nguyễn Viên chơi, cái người gọi là ‘chú Lâm’ thật ra rất đẹp trai, nhưng mà cả người như có một luồng khí lạnh lẽo vây quanh làm cô có cảm giác không rét mà run.

“Không cần, không cần đâu mấy ngày nay tớ sẽ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, hưởng thụ kỳ nghỉ hè tốt đẹp của tớ”.

Rất nhanh đã về đến nhà, Tiết Linh Quân đánh một cái lên thắt lưng sau đó nói: “Đi ngủ sớm một chút đi, a, đột nhiên tớ rất nhớ bà ngoại”.

Nguyễn Viên cười khẽ, di động rung lên, cô cầm lên xem thì thấy mẹ cô gọi đến vội bắt máy: “Alo, mẹ ạ”.

Tiết Linh Quân nhìn thấy nụ cười dần tắt trên mặt Nguyễn Viên sau đó chuyển thành một nụ cười bất đắc dĩ: “Tốt thôi, con biết rồi, mẹ với chú Lâm đi chơi vui vẻ ạ, vâng”.

Màn hình điện thoại tối đi, Nguyễn Viên nhìn Tiết Linh Quân: “ Đặt vé máy bay trở về thôi. Mẹ tớ cùng với chú Lâm ra nước ngoài du lịch rồi”.

Tiết Linh Quân đi đến bên cạnh Nguyễn Viên, an ủi cô rồi nói: “ Cậu không sao đấy chứ?”.

Sắc mặt của Nguyễn Viên nhìn thoáng qua thật sự không tốt lắm.

Nguyễn Viên lắc đầu: “ Không sao đâu, mẹ tớ vui vẻ, hạnh phúc là được rồi”.

Cho dù hạnh phúc của mẹ không có cô trong đó và cũng không cần cô ở trong đó.

Nguyễn Viên ép bản thân trở về phòng, khuôn mặt của Tiết Linh Quân tràn đầy sự lo lắng, dù sao chuyện đó cũng không phải là chuyện của nhà mình, cô can thiệp vào không tốt lắm mà Nguyễn Viên bây giờ cũng cần một nơi yên tĩnh, riêng tư.

…………………………………………..

Thẩm Dục kết thúc công việc làm bình luận viên ở trận chung kết liền trở về thành phố C. Trước kia khi anh còn đánh chuyên nghiệp mỗi lần đi thành phố B đều cảm thấy sợ hãi.

Sợ gặp được người quen sau đó kêu anh ở lại thôi thì về sớm vẫn tốt hơn.

Anh thích cảm giác ở thành phố C vì được tự do, thoải mái.

Về đến nhà Thẩm Dục liền đi tắm, tóc anh còn hơi ẩm ướt, anh mở Weibo thì đã thấy Weibo của anh sắp nổ tung lúc Ngôn Quang Khê đưa anh lên máy bay đã chụp một bức ảnh lúc đó anh đang ở sân bay.

Trong ảnh là một người đàn ông đang cúi đầu chăm chú xem điện thoại, bên cạnh là chiếc va li, ánh sáng từ điện thoại chiếu lên khuôn mặt của người đàn ông càng làm nổi bật lên hàng lông mi nhỏ, dài, khuôn mặt điển trai, ăn mặc rất giản dị như vậy lại càng nổi lên vẻ đẹp trai hơn, thân hình cao lớn, bước chân nhẹ nhàng.

Không biết còn tưởng là người mẫu nam nào đó đã vậy Ngôn Quang Khê còn @ anh ở Weibo, cậu xuống máy bay thì chia sẻ ảnh đi.

Bây giờ đã có hơn một nghìn lượt chia sẻ, bình luận cũng có hơn vài nghìn.

Gió lạnh miêu: 1551 nam thần sao có thể đẹp trai đến vậy, khóc.

Hội hậu viện RS Thẩm Dục: Dục ca anh tự đánh giá giá trị nhan sắc của anh một chút đi có được không? Mọi người có muốn cập nhật gói cảm xúc mới hay không?

Đáng tiếc bùa xanh là của ta: Tôi đang suy nghĩ tại sao lúc trước đánh chuyên nghiệp thì như con quái vật vậy mà giải nghệ liền biến thành một soái ca thật là khó hiểu mà.

Thẩm Dục cảm thấy rất vui, thú vị khi mỗi ngày có thể đọc được tin nhắn từ fans, anh cười cười, tâm trạng tốt lên không ít.

Máy tính đã được lắp đặt xong nhưng Thẩm Dục lại lười không muốn mở lên bây giờ đã hơi muộn ánh sáng của máy tính thật sự quá chói mắt.

Vì vậy Thẩm Dục lấy điện thoại mở VGVD lên vào trò chơi, nhìn thấy tài khoản của sư phụ đang sáng.

Anh nhắn tin chào hỏi coi như là lễ phép đối với sư phụ.

SYU Thẩm: “Chào buổi tối”.

Anh vừa mới gửi tin nhắn đi thì nhận được lời mời đến từ “Nguyễn”.

Anh nhấn đồng ý liền được vào trong phòng, sau vài giây Nguyễn Viên chọn Điêu Thuyền, Thẩm Dục vẫn đang ở bậc vàng, anh vẫn chọn Lý Bạch đi rừng như cũ.

So với cách chơi đường trên thì đi rừng ở VGVD có thể làm được nhiều việc hơn, vàng cũng nhiều hơn, chuyện này đối với một người thích chơi đè đường mà nói đúng là rất thích hợp.

Nhưng mà tối nay anh cảm thấy sư phụ có một chút không hứng thú lắm, tuy là đánh vẫn rất tốt nhưng Thẩm Dục vẫn có thể cảm nhận được sư phụ thao tác sai vài lần.

Có thể giết được người chơi ít máu nhưng lại không đuổi theo, hơn nữa lúc đánh combat (đánh chung, đánh nhóm) thì cũng quên mở chiêu cuối, có đôi khi kỹ năng thứ hai còn đang trong Cool down (thời gian chờ) khiến đường giữa của đối phương chớp được thời cơ giết được Điêu Thuyền.

Nguyễn Viên nằm trên giường cũng biết bản thân bây giờ tâm trạng không được tốt lắm, đánh một trận ở bậc vàng đối với cô mà nói chết một lần thật là tội lỗi quá.

Thở dài một tiếng, cô mở khung chat, nhắn mấy chữ.

Nguyễn: Đồ đệ thật vất vả, đã vậy còn phải gánh sư phụ nữa QAQ.

Thẩm Dục bây giờ 12/0/1, Nguyễn Viên nhìn đồ đệ của cô đang thao tác nam thần Lý Bạch rất xuất sắc trong trò chơi, ngón tay vẫn đang trượt trên điện thoại còn tầm mắt thì vẫn luôn nhìn thao tác của Lý Bạch trong game.

Nguyễn Viên cảm thấy có chút khó hiểu, thật ra vị trí khác cô vẫn chơi được chỉ là đi rừng thì cô lại chơi không được tốt mà thôi.

Có chút uể oải nhìn Điêu Thuyền đã sống lại trên màn hình, một lần nữa tập trung vào trận đấu.

Thẩm Dục vẫn không nói chuyện, chuyên tâm vào trận đánh trước mắt.

Bây giờ chỉ cần thêm một lần combat (đánh chung, đoàn chiến) đem toàn bộ đội hình của đối phương tiêu diệt, đẩy trụ, hủy thủy tinh là xong.

Vì thế lúc Thẩm Dục ra hiệu tập hợp ngoại trừ Nguyễn Viên vừa lấy được bùa xanh còn lại đồng đội ở bậc vàng đều như mộng du không thèm quan tâm.

Đường giữa đang có một đợt lính, hai người trực tiếp đẩy trụ, đối phương rất kém về mặt kinh tế, Thẩm Dục ở trong rừng của đối phương đầu tiên xoay một cái sau đó lại xoay thêm một vòng, trên màn hình hiện lên một vòng tròn đó chính là kỹ năng thứ hai của Lý Bạch có tên Vô Ảnh Cực.

Lính của đối phương đang tới tuy đội đối phương rất biết cách phòng thủ nhưng mà trình độ có hơi kém, không thể không nói kỹ năng thứ hai phóng ra rất chuẩn, một vòng tròn vẽ ra cả bốn thành viên đội đối phương bị kẹt và bị giảm tốc độ di chuyển.

Tướng Điêu Thuyền do Nguyễn Viên cầm bắt đầu lao vào giao tranh, đối diện có một tướng Tiểu Kiều, thân hình bé nhỏ nhanh nhẹn né được kỹ năng thứ hai sau đó bắt đầu bùng nổ sát thương ở phía sau không còn lính nữa, đối phương năm người nên lượng sát thương thật sự rất cao chỉ là Điêu Thuyền của cô đã đủ sáu món, có đầy đủ hút máu và một ít phòng thủ.

Bóng dáng màu vàng nhanh nhẹn né tránh được sát thương, Nguyễn Viên nhanh chóng sử dụng kỹ năng ba, Điêu Thuyền ở trong vòng tròn được tăng nhanh tốc độ phía đội đối phương không còn kỹ năng khống chế chỉ có thể bất lực nhìn Điêu Thuyền đánh đến chết.

Pentakill.

Lính không còn chỉ có thể đợi đợt tiếp theo.

Lý Bạch của Thẩm Dục đứng bên cạnh Điêu Thuyền của Nguyễn Viên, viết ra hai chữ: “ Lợi hại”.

Ở phía bên này Nguyễn Viên buông điện thoại xuống cứ mỗi lần chơi Điêu Thuyền lấy được pentakill cô đều rất vui vẻ.

Tướng Điêu Thuyền đứng một chỗ quá lâu bắt đầu múa nhẹ nhàng, Thẩm Dục đi theo lính phá thạch anh.

Xong trận này Thẩm Dục lên được bậc xếp hạng bạch kim, Nguyễn Viện thì đã offline trong game.

Đã khuya lắm rồi, tâm trạng hôm nay của cô quả thật không tốt nên mới chơi game để xả một chút nhưng mà đồng đội ở mấy trận trước thật sự chơi quá tệ cô không thể gánh nổi trước khi chơi với đệ tử cô đã thua một trận rồi.

Lúc cô thấy đệ tử nhắn tin chào cô buổi tối cô ngay lập tức mời đệ tử vào đánh chung.

Bây giờ xem ra là đệ tử của cô đã gánh cô rồi.

Cảm thấy có chút mất mặt, cô cũng hiểu bản thân nên đi ngủ sớm vì thế sau khi offline cô ở QQ nhắn hai câu với đệ tử sau đó nói chúc ngủ ngon.

Chơi game là biện pháp xả mệt mỏi, Nguyễn Viện lười biếng duỗi eo một cái đem điện thoại sạc pin rồi mệt mỏi nằm ở trên giường.

Bên này Thẩm Dục nghĩ nếu đã đánh tới bạch kim thì không nhất thiết phải đánh tiếp với lại khuya rồi vẫn nên đi ngủ nếu không ngày mai thế nào dậy trễ đến lúc đó bữa sáng và bữa trưa lại phải ăn chung, như vậy đối với sức khỏe của anh thì không tốt lắm.

Sau khi giải nghệ Thẩm Dục rất coi trọng sức khỏe của mình, trước kia lúc còn trẻ anh cũng giống như nhiều người liều mạng tập luyện, tập xuyên đêm xuyên ngày có khi một ngày chỉ ngủ có bốn tiếng sau đó lại tiếp tục tập luyện.

Đó từng là sự nghiệp của anh, lúc đó anh vô cùng yêu thích.

ID của sư phụ anh luôn khiến anh liên tưởng đến cô phóng viên tên Nguyễn Viên, Thẩm Dục xoa xoa tóc có vẻ đã khô, vẻ mặt anh có chút bất đắc dĩ.

Anh từ từ chìm vào trong giấc ngủ, anh mơ thấy một bóng dáng của một cô gái, cô gái kia có một nụ cười rất xinh đẹp ngay cả giọng nói rất ngọt ngào.

Chỉ là anh không nhìn rõ mặt.

Lúc ngủ dậy, Thẩm Dục nhớ lại giấc mơ tối qua anh bỗng nhiên phát hiện ra một sự thật.

Sau khi gặp được thực tập sinh đó đã nhiều năm như vậy đây là lần đầu anh tư xuân.