Anh Là Của Nợ Của Em

Chương 24: Bày mưu



"Tôi không đồng ý! Tôi không đồng ý! Tôi không đồng ý!"

Hồ Khả Khả nổi trận lôi đình nói liên tiếp ba lần không đồng ý nhưng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của Bao Lạc Kỳ.

Anh ngồi lên ghế sofa dưới lầu, cả người đều thả lỏng, thậm chí ngay cả khóe miệng cũng cong lên một chút ý cười.

"Cho dù cô không đồng ý thì chuyện này cũng không thể thay đổi, cứ như vậy quyết định."

Hồ Khả Khả: "..."

Không rõ vì sao Bao Lạc Kỳ nhất định phải bắt cô ở chỗ này, Hồ Khả Khả trong lòng chửi bậy một vạn lần.

Còn gì mà "Không cho phép không thích anh ta", ừ, cô cứ xem như anh ta đang nói đùa là được rồi.

Từ đó, Hồ Khả Khả xem như là ở lại nhà Bao Lạc Kỳ.

Chỉ là lần này Hồ Khả Khả được đãi ngộ hơn trước kia nhiều, Bao Lạc Kỳ không hạn chế hành động của cô, nhưng vẫn sẽ không cho cô rời khỏi tầm mắt của mình, ba bữa sáng trưa tối đều ăn chung.

Hồ Khả Khả nghĩ hết cách chọc giận anh ta nhưng không thành công, sau đó có một lần thời tiết oi bức, cô thấy sau khi Bao Lạc Kỳ ở về từ bên ngoài thì toàn bộ cánh tay bị thương đều sưng hồng lên, chờm nước đá rất lâu cũng không có hết sưng.

Có lẽ là cảnh tượng này khiến cô xúc động quá lớn, Hồ Khả Khả nhẹ nhàng thở dài, sau đó cũng đàng hoàng hơn.

Dù sao mình một thân một mình không cha không mẹ, anh ta muốn thế nào thì thế đó vậy!.

Bao Lạc Kỳ có ý định kéo gần quan hệ với Hồ Khả Khả, những lúc Hồ Ý Nhiên đến tìm thì thường tìm lý do để từ chối, chuyện này không khỏi khiến Hồ Ý Nhiên sinh lòng cảnh giác.

Anh Lạc Kỳ sẽ không lại bị đồ đê tiện Hồ Khả Khả kia cướp đi tiếp chứ?

Nghĩ vậy, ánh mắt Hồ Ý Nhiên trở nên nham hiểm, cô ta cầm điện thoại di động lên, bấm gọi cho Quán Mục Bình.

Ưu nhã ngồi trong quán cà phê, ánh mắt Quán Mục Bình đánh giá em gái cùng cha khác mẹ này của Hồ Khả Khả.

"Cô dựa vào đâu cho là tôi sẽ giúp cô?"

Hồ Ý Nhiên bưng ly cà phê lên thanh cao uống một ngụm, khóe miệng nở nụ cười:

"Không phải anh đang giúp tôi, anh đang giúp bản thân mình."

Quán Mục Bình cười cười, một dáng vẻ ôn hòa:

"Khả Khả đã nhận lời cầu hôn của tôi, Bao Lạc Kỳ không thể nhốt cô ấy cả đời, tôi không cần phải mạo hiểm như vậy."

Hồ Ý Nhiên cong cong khóe môi, nở nụ cười giễu cợt:

"Phải không? Với tôi Hồ Khả Khả không như vậy."

Cô ta đổi tư thế, cầm điện thoại của mình, có vẻ như không hề để ý đến ánh mắt thay đổi của Quán Mục Bình.

"Tôi còn nhớ rõ năm ấy, Hồ Khả Khả chỉ thiếu điều quỳ trên mặt đất cầu xin tôi, cầu xin tôi rời khỏi anh Lạc Kỳ, để cô ta kết hôn với anh Lạc Kỳ, cô ta còn đồng ý thay tôi trả nợ vay nặng lãi. Anh nói, một người yêu anh Lạc Kỳ đến mức này sẽ đồng ý lời cầu hôn của anh?"

Vẻ mặt Quán Mục Bình thay đổi.

"Đó là chuyện đã qua, lúc Khả Khả ở Mỹ đã nói với tôi, cô ấy sẽ bỏ lại tất cả, sống chung với tôi."

"Anh đừng có ngốc như vậy!" Hồ Ý Nhiên nói ra một câu châm chọc, lập tức đẩy điện thoại di dộng của mình đến trước mặt anh ta, để anh ta nhìn rõ ảnh chụp trên điện thoại.

Vẻ mặt không thay đổi của Quán Mục Bình rốt cuộc cũng để lộ một vết nứt.

"Sao? Tin chứ?" Hồ Ý Nhiên cười lạnh nói.

Vẻ mặt Quán Mục Bình trở nên xấu xí, giọng nói lạnh nhạt: "Tôi sẽ làm theo yêu cầu của cô, hy vọng đến lúc đó cô cũng có thể sắp xếp mọi chuyện xong xuôi như bây giờ."

Hồ Ý Nhiên đắc ý nở nụ cười, cô ta đứng lên duỗi tay trái ra: "Vậy đi, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."

Quán Mục Bình không bắt tay với cô ta mà xoay người rời đi.

Thời gian không mặn không nhạt trôi qua hai tháng, trong lòng Hồ Khả Khả suy nghĩ cuối cùng cũng phải báo tin cho Quán Mục Bình biết, dù sao cô cũng không thể biến mất lâu như vậy, Quán Mục Bình hẳn là rất nôn nóng.

Nhưng mà ngay cả chuyện này mà Bao Lạc Kỳ cũng không đồng ý.

Hồ Khả Khả không thể làm gì khác hơn là dự định một ngày nào đó sẽ đến công ty của Quán Mục Bình đưa tin.

Hôm nay cuối cùng cô cũng đã tìm được cơ hội.

Bao Lạc Kỳ cần đi công tác xa một tuần, cô cười tiễn tên ôn thần này đi, xoay người xắn tay áo lên, leo từ tường rào thật cao đi ra ngoài.

Từ nhỏ cô đã không phải là bé ngoan gì đó, trèo tường leo cây gì gì đó như cơm bữa.

Chỉ là lúc trước nghĩ Bao Lạc Kỳ không thích nên kìm nén, bây giờ cô có thể tự do rồi.

Hồ Khả Khả thoải mái nhảy từ trên cây xuống, vỗ tay thổi thổi đất trên tay, dựa theo con đường mình đã tra trước đến công ty của Quán Mục Bình.

Sau khi đến công ty của Quán Mục Bình đã là bốn giờ chiều, cô hỏi nhân viên lễ tân, chỉ lát sau đã thấy Quán Mục Bình hốt hoảng chạy từ thang máy ra, đi thẳng về phía cô.

Cô được Quán Mục Bình đưa đến phòng làm việc của mình.

"Khả Khả, gần đây em có khỏe không, Bao Lạc Kỳ có ức hiếp em không! Chờ anh một chút, đợi anh, anh có thể nhanh chóng cứu em ra." Quán Mục Bình căng thẳng nhìn cô.

Những lời Hồ Khả Khả muốn nói ra bỗng nhiên có hơi khó mở miệng.

"Mục Bình, anh hãy nghe em nói." Hồ Khả Khả khó khăn nói.

"Bao Lạc Kỳ không có làm gì em, anh không cần lo lắng. Em đến đây vì sợ anh lo lắng, vậy nên... Cảm ơn anh vì đã yêu em."

Ánh mắt kích động của Quán Mục Bình trong nháy mắt tỉnh táo lại, vẻ mặt âm trầm khiến Hồ Khả Khả cảm thấy không được tự nhiên.

"Khả Khả, em nói gì vậy?"

Hồ Khả Khả hơi nghiêng đầu, áy náy nói: "Mục Bình, em xin lỗi."

"Sao em lại có lỗi với anh?" Giọng nói Quán Mục Bình càng dịu dàng hơn, anh vuốt ve những sợ tóc rối bời của Quán Mục Bình, giọng nói có chút lạnh lẽo:

"Em là vợ sắp cưới của anh, trên tay em đeo nhẫn anh đã đeo cho em, chúng ta sắp kết hôn rồi, em không có lỗi gì với anh cả."

Hồ Khả Khả không khỏi rùng mình một cái.

Chiếc nhẫn kia đã bị Bao Lạc Kỳ ném đi từ lâu rồi.

Lúc này cô ngàn vạn lần không dám nói ra câu này, cô chỉ cẩn thận nhìn sắc mặt của Quán Mục Bình, cố gắng tìm câu nói không làm anh ta tổn thương.

"Mục Bình, thật sự cảm ơn anh, nhiều năm nay không có anh thì nhất định em không chịu nổi, sau này chúng ta có thể làm bạn tốt --"

"Cái gì mà bạn tốt!" Quán Mục Bình bỗng nhiên hét lớn lên, điên dại nói: "Nhất định là Bao Lạc Kỳ tên rác rưởi kia uy hiếp em đúng không, Khả Khả em yêu anh mà phải không, Khả Khả..."

Nói xong câu cuối cùng Quán Mục Bình cưỡng ép hôn cô.

Bị chặn môi, Hồ Khả Khả mạnh mẽ chống cự, ý thức được đầu lưỡi của Quán Mục Bình duỗi đến, cô tuyệt tình cắn một ngụm.

Quán Mục Bình hét lên một tiếng, buông lỏng miệng, vẻ mặt không thể tin nhìn cô.

"Em dám cắn anh!"

Trong đối mắt anh ta có ánh mắt đáng sợ, từng bước từng bước đi đến chỗ Hồ Khả Khả.

Đó là một Quán Mục Bình đáng sợ mà cô chưa từng thấy.