Anh Là Của Nợ Của Em

Chương 25: Bộ mặt thật của quán mục bình



Hồ Khả Khả mơ màng tỉnh lại, thấy xung quanh đen thui, bên cạnh cách đó không xa có người nói, cô cắn đầu lưỡi bản thân một cái, cố gắng tập trung sức lực để nghe.

"Cái gì? Trận cháy ở trong bệnh viện kia là do cô đốt?" Giọng của Quán Mục Bình.

"Ha ha, nếu tôi không phóng một mồi lửa thì sao anh có cơ hội cứu Hồ Khả Khả ra, cô ta sao có thể dễ dàng nhận lời cầu hôn của anh?" Giọng nói của Hồ Ý Nhiên trong bóng tối gần như đã thay đổi, nhưng Hồ Khả Khả vẫn phân biệt được.

"Cô, cái đồ điên này."

"Cũng vậy, dù sao cứu người chỉ cứu một nửa, chuyện mở to mắt ra để anh Lạc Kỳ ở trong bệnh viện bị lửa thiêu chết tôi cũng không làm được."

Hồ Khả Khả bỗng nhiên mở to hai mắt.

Đêm hôm đó Bao Lạc Kỳ không phải được người của anh cứu đi, mà là bị Mạt Quý Bắc nhốt lại sao?

Vậy mà anh bị thương...

"Hừ!" Quán Mục Bình hừ lạnh một tiếng, giống như không muốn nói chuyện với người phụ nữ lòng dạ rắn rết này.

Giọng nói của Hồ Ý Nhiên lại vang lên trong bóng tối: "Lần này anh nên giữ cô ta cho chắc, camera cổng nhà anh Lạc Kỳ tôi có thể phá hư một lần, không thể nào có lần thứ hai."

Thì ra là bọn họ hợp tác bắt cóc mình sao?

Từ bao giờ Quán Mục Bình biến thành như vậy...

Trong đầu Hồ Khả Khả hỗn loạn, xung quanh yên tĩnh lại từ lúc nào cô cũng không nhận ra, chỉ là kinh ngạc nhìn chằm chằm vào một điểm vô định.

Mãi đến khi một tiếng "Tách" vang lên, bóng đèn trên đầu bật sáng, Hồ Khả Khả nheo mắt, ánh sáng chiếu vào người mà lúc này cô không muốn nhìn thấy nhất.

Quán Mục Bình vẫn mặc áo thun đơn giản và quần Jean, anh ta nở nụ cười dịu dàng với cô, nếu như cô không có ngẫu nhiên nghe được cuộc nói chuyện lúc nãy, có lẽ bây giờ vẫn còn nghĩ anh ta là Quán Mục Bình ấm áp nhất kia.

Quán Mục Bình ngồi xổm xuống, để cho đôi mắt song song với đôi mắt của Hồ Khả Khả đang nằm trên mặt đất, anh ta duỗi bàn tay thon dài, đưa tay lên nhéo mũi của cô, trong mắt có ý cười khiến người ta dựng tóc gáy.

"Đừng thông minh quá, mèo rừng nhỏ của anh."

Hồ Khả Khả hung dữ nhìn chằm chằm anh ta, đè nén tức giận trong lòng nói: "Tất cả chuyện này đều do anh sắp đặt?"

Quán Mục Bình nghiêng đầu hỏi cô: "Em nói chuyện nào vậy? Là chuyện ba năm trước Hồ Ý Nhiên bị người khác bắt rời xa Bao Lạc Kỳ nên hận em? Hay là chuyện kích động lòng người khiến Bao Lạc Kỳ ép em đi phá thai? Hay là..."

"Anh đừng nói nữa!" Hồ Khả Khả liều mình lắc đầu, giọt nước mắt lớn bằng hạt đậu chảy dài xuống.

Quán Mục Bình mà cô biết không phải như thế, anh ấy dịu dàng, ấm áp, giỏi đoán ý người khác, nhất định chuyện trước mắt cô là giả.

Thấy Hồ Khả Khả gần như sụp đổ, Quán Mục Bình cũng không có dịu dàng ấm áp như thường ngày, trái lại đưa tay ra bóp cằm cô, bắt cô ngẩng lên nhìn anh ta.

Đôi mắt kia cũng không còn đáng dể Hồ Khả Khả tin tưởng và ỷ lại nữa, trái lại chỉ sáng lên như ác ma.

"Nhìn anh, mèo hoang nhỏ!" Quán Mục Bình gắt gỏng rống lên một tiếng, sau đó thấy Hồ Khả Khả ngây ngẩn nhìn anh ta, dáng vẻ hoa lê đái vũ lấy lòng anh ta.

Anh ta nở nụ cười thỏa mãn, bàn tay vuốt ve lên da thịt mịn màng của Hồ Khả Khả, lời nói trong miệng lại không hề mềm mỏng.

"Từ hôm nay trở đi, quên tất cả đi, em là tài sản cá nhân của Quán Mục Bình, em tồn tại là để lấy lòng anh, hiểu chưa?"

"Tôi khinh!" Hồ Khả Khả nhổ ra một bãi nước bọt, lửa giận trong mắt như muốn đốt cháy người trước mắt.

Quán Mục Bình vậy mà lại không tức giận, anh ta tự tay lau đi vết bẩn trên mặt, sau đó không biết lấy từ đâu ra một chiếc còng tay, còng tay Hồ Khả Khả lại trên đầu giường.

"Mèo hoang nhỏ của anh đúng là hư, đợi ở đây suy nghĩ cho tốt đi!!"

Lại một lần nữa mất ngủ, Hồ Khả Khả suy nghĩ trong lòng không biết Bao Lạc Kỳ thế nào, có sốt ruột đến tìm cô hay không.

Quên đi, Hồ Khả Khả mày đang nghĩ gì vậy.

Anh ta không hả hê nhìn là tốt lắm rồi.

Ở nhà Bao Lạc Kỳ đã long trời lở đất.

Nhận được tin Hồ Khả Khả mất tích, Bao Lạc Kỳ vừa tới thành phố H đã vội vàng trở về.

"Xảy ra chuyện gì? Mấy người phải giải thích cho rõ với tôi." Vẻ mặt anh lạnh như sắt đá, không khí xung quanh cứ như bị đông cứng lại.

Vẫn là một đàn em hiểu ý đứng dậy, khom người nói: "Hệ thống an ninh trong nhà bị người khác phá hư, không tìm thấy người đáng nghi."

"Camera đâu?" Bao Lạc Kỳ rõ ràng không hài lòng với câu trả lời này.

"Camera... camera cũng bị người phá hư, trước lúc anh đi công tác đã dặn chúng tôi không được làm phiền phu nhân nên chúng tôi canh ở ngoài cửa, trong lúc đó không nghe được bất kỳ tiếng động gì...

Anh hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại.

Hồ Khả Khả, là cô tự mình chọn bỏ trốn khỏi tôi sao?

Đàn em mỗi người đều run sợ trong lòng, lúc này anh nhắm mắt lại, trên người có vẻ nặn trĩu... cảm giác mất mát?

Đại ca biết cảm giác mất mát sao?

Bao Lạc Kỳ nhắm mắt như vậy vài giây, lần nữa mở mắt ra, lại trở thành một Bao Lạc Kỳ mạnh mẽ cao ngạo không gì sánh bằng.

Anh giơ tay lên nói: "Đi lấy tất cả camera khu nhà này đến đây cho tôi."

Hồ Khả Khả là một người mù công nghệ, tất cả các sản phẩm điện tử mà cô dùng chỉ biết dùng những tính năng cơ bản nhất, còn hệ thống an ninh trong nhà sử dụng là loại tân tiến nhất Trung Quốc hiện giờ.

Một mình cô có thể phá hủy hết hệ thống an ninh trong nhà, còn cả làm nhiễu camera. Chuyện này là không thể nào.

Anh phất tay, ý bảo đàn em lùi xuống dưới.

Ai biết được bên kia chần chừ vài giây, vẫn là bước lên thấp giọng nói: "Đại ca, hệ thống an ninh bị phá hư từ bên trong, anh có thể nghĩ lại xem, gần đây có ai đến nhà anh không."

Người nọ yên lặng một chút, tiếp tục nói: "Hay là... anh đưa chìa khóa cho ai."

Ánh mắt Bao Lạc Kỳ đột nhiên sắc như dao đâm nhìn người trước mặt.

"Cậu nghi ngờ điều gì?"

Người nọ lùi ra sau một bước: "Tôi không nghi ngờ gì cả."

Nói xong cúi chào Bao Lạc Kỳ một cái, dẫn theo vài người mặc vest đi ra ngoài.

Nhìn chằm chằm cánh cửa đóng lại, vẻ mặt Bao Lạc Kỳ vẫn không tốt hơn chút nào, trái lại ánh mắt anh lần đầu tiên có chút không chắc chắn.

Chìa khóa nhà, anh ta chỉ đưa cho một người.

Anh đứng trước cửa sổ yên lặng suy nghĩ một lúc lâu, cầm điện thoại nội bộ trong phòng làm việc, trực tiếp nói: "Điều tra giúp tôi hành tung trong một tháng của một người."

Sau khi đặt điện thoại xuống, vẻ mặt của anh đã biến thành vô cùng bình tĩnh.

Nhưng mà nếu như nói vừa mới rõ ràng điều gì, anh ta có thể cảm nhận được dưới vẻ mặt không hề thay đổi của Bao Lạc Kỳ là tâm trạng mãnh liệt sóng ngầm.

Đây là gió thổi trước cơn bão lớn.