Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Đến

Chương 44: Cháu là bạn trai của Bé ngoan



Đêm hè oi bức không tả nổi, một người đứng lâu ngoài trời cũng sẽ đổ mồ hôi chứ đừng nói là hai người da kề da.

Cố Chiếu có thể cảm nhận được bàn tay mình nắm lấy tay Thẩm Quyết Tinh đang đổ một tầng mồ hôi mỏng nhớp nháp, cô trộm liếc nhìn đối phương, thấy khoé môi anh cong cong mỉm cười, dáng vẻ rất vui sướng, cô bèn không dám rút tay ra.

Đây là tiếng đồng hồ thứ năm kể từ khi hai người thành một đôi. Sau khi dạo xong vườn bách thảo, bọn họ lái xe đến phố đi bộ, ăn tối tại một nhà hàng An Huy có tiếng lâu đời, hương vị không tồi, ăn xong Thẩm Quyết Tinh liền đề nghị đi dạo trên phố một chút.

Phố đi bộ người đến người đi, dù khách đông như mắc cửi, bọn họ hòa vào dòng người như bao cặp đôi bình thường khác, tay trong tay, đi từ đầu phố bên này đến đầu bên kia.

Lúc đi ngang qua một trung tâm mua sắm,đối diện tấm biển quảng cáo lớn treo bên ngoài bức tường, Thẩm Quyết Tinh đột ngột dừng chân.

“Cây bút máy đó em còn giữ không?”

Cố Chiếu nhất thời không phản ứng kịp: “Bút máy nào?”

Thẩm Quyết Tinh nói: “Chính là cây bút máy em muốn tặng anh trước lúc anh đi du học, hồi cao trung.”

Ồ, cái đó. Cố Chiếu nhớ ra. Đó là cây bút cô tiết kiệm tiền tiêu vặt mấy tháng mới mua được, là lễ vật tốt nhất cô có thể tặng anh ở thời điểm đó. Vốn chỉ muốn cảm tạ Thẩm Quyết Tinh đã giúp đỡ ba năm qua, đáng tiếc lại bị anh từ chối.

“Chắc là... còn giữ.” Cố Chiếu không chắc lắm.

Lúc học đại học cô trọ ở trường, trong nhà chỉ còn mỗi bà nội, mà bà nội lại là người thích dọn dẹp nhà cửa, nhiều năm trôi qua, cho dù không bị bà nhầm thành rác mà đem vứt thì cũng bị nhét ở cái xó xỉnh nào đó trong nhà.

“Chẳng lẽ em vứt rồi à?” Thẩm Quyết Tinh trừng mắt nhìn cô, có chút không tin nổi.

Cố Chiếu càng kinh ngạc hơn anh: “Lúc ấy.. lúc ấy không phải anh không nhận sao?”

“Bây giờ khác ngày xưa, bây giờ anh hối hận rồi, muốn nhận lại.” Anh nói hối hận thì chính là hối hận, rất đúng lý hợp tình, nói không có chút ngượng ngùng nào.

Cảm nhận được bàn tay đang nắm tay mình có hơi siết lại, Cố Chiếu khó mà nói bút máy có lẽ đã bị bà nội mình xem như đồ bỏ vứt đi, liên nói với anh: “Vậy em trở về tìm, chắc là vẫn còn ở nhà.”

Nếu thật sự không tìm thấy, cô lên mạng tìm một cây bút không khác lắm để giả mạo là được. Nhiều năm như vậy, đến cô cũng quên cây bút máy năm đó trông như thế nào, phỏng chừng Thẩm Quyết Tinh cũng không nhớ rõ.

Nhận được câu trả lời vừa ý, Thẩm Quyết Tinh liền vui vẻ trở lại.

Dạo không bao lâu, lúc đi ngang qua một cửa hàng bán đồ trang sức, Thấm Quyết Tinh quét mắt liếc nhìn cái cổ trống không của Cố Chiếu rồi kéo cô vào cửa.

“Tôi có thể giúp gì cho hai vị ạ?” Nhân viên bán hàng nhiệt tình tiếp đón bọn họ, theo bản năng dò hỏi nhà gái, “Cô có muốn xem nhẫn không?”

Cố Chiếu còn đang ù ù cạc cạc, không biết mình vào đây để làm gì, vẻ mặt mơ hồ.

“Muốn xem dây chuyền, dây chuyền đôi.” Thẩm Quyết Tinh mở miệng trả lời thay cô.

Nhân viên bán hàng nhanh chóng dẫn bọn họ tới quầy trưng bày dây chuyền, giới thiệu: “Đây là toàn bộ dây chuyền đôi của cửa hàng chúng tôi”

Thẩm Quyết Tinh nhìn nhìn, cảm giác đều không khác gì nhau, liền hỏi Cố Chiếu: “Em thích cái nào?”

Cố Chiếu mới thoát kiếp độc thân chưa được một ngày, vẫn chưa thích ứng được cảm giác có bạn trai, đột nhiên bị bắt chọn dây chuyền đôi, không những thụ sủng nhược kinh mà còn thẹn thùng vì được người khác tặng quà. Liếc nhìn giá ghi trên thể treo, mỗi cái đều hơn nửa tháng tiền lương, cô càng cảm thấy mình không xứng.

“Không cần đâu, đắt quá...” Cố Chiếu vội từ chối liên tục.

Thẩm Quyết Tinh nghiêng đâu nhìn cô, nghiêm túc hỏi: “Em không muốn để người khác biết chúng ta đang yêu nhau sao?”

Cố Chiếu lập tức bị câu hỏi của anh làm khựng lại, dù có là người không có kinh nghiệm yêu đương, cô vẫn biết nếu mình trả lời câu hỏi chí mạng này không xong nhất định sẽ xảy ra chuyện.

“Muốn.” Cô lập tức cúi đầu nghiên cứu dây chuyền trên quầy trưng bày, chỉ vào hai chiếc trong đó, nói, “Cho tôi xem... hai chiếc này đi.”

Nhân viên bán hàng lập tức lấy ra hai sợi dây chuyên đặt lên khay: “Người đẹp thật có mắt nhìn, hai chiếc này là mẫu mới nhất ở chỗ chúng tôi, đều là phiên bản giới hạn, trên thế giới chỉ có 3.000 chiếc.”

Trong hai sợi dây chuyên, mặt dây của mẫu nữ là ngôi sao đính kim cương, mẫu nam là mặt dây chuyền băng bạc hình tròn, chính giữa có rãnh hình ngôi sao và đòng chữ tiếng Anh "fall in love" được khắc ngay bên cạnh. Mặt dây chuyền của mẫu nữ có thể khảm vào rãnh của mẫu nam, tạo thành một mặt dây chuyên hoàn toàn mới.

Nhân viên bán hàng nhờ Cố Chiếu xoay người lại để đeo vào thử cho cô: “Người đẹp, xin cô vén tóc lên ạ.”

Cố Chiếu vừa định thao tác, phía sau liền truyền đến giọng Thẩm Quyết Tinh: “Để tôi làm cho.”

Mái tóc dài bị vén lên, sau cổ trống trải cảm thấy có chút lạnh lẽo, động tác nhân viên bán hàng mau lẹ, trong chớp mắt đã đeo dây chuyền vào giúp cô.

“Cô nhìn xem, lấp lánh rất đẹp.” Nhân viên bán hàng lấy một chiếc gương cho Cô Chiếu soi thử.

Cố Chiếu nhìn chính mình trong gương, vô tình phát hiện Thẩm Quyết Tinh vẫn đang giữ nguyên tư thế vén tóc, ánh mắt nhìn chằm chằm mái tóc đài của cô đến phát ngốc.

Cô ngờ vực nhìn lại, ngẩng đầu hỏi anh: "Sao vậy?”

Thẩm Quyết Tinh dời ánh mắt đi, thả tay ra khỏi tóc cô như không có chuyện gì: “Cái này à? Rất hợp với em.”

Làm sao anh có thể không biết xấu hổ mà nói mình thất thần vì cảm giác chạm vào tóc Cố Chiếu tuyệt hơn cả tưởng tượng? Mượt mà mát lạnh, đen bóng mềm mại, cảm giác nắm chúng trong lòng bàn tay trượt đi như nắm cát chảy qua kẽ ngón tay.

“Lấy cái này đi.” Cố Chiếu sờ mặt dây chuyền trên xương quai xanh, cũng cảm thấy cái này khá đẹp.

Thẩm Quyết Tinh cũng bảo Cố Chiếu đeo sợi dây chuyền kiểu nam kia vào cho anh, sau đó hài lòng nhìn vào tấm gương phản chiếu dây chuyền đôi của hai người, sảng khoái quét nã thanh toán.

Trên đường về nhà, Cố Chiếu thỉnh thoảng sẽ sờ vào sợi dây chuyền trên cổ một chút, vẫn là cảm giác không chân thật.

Khi đến lối vào hành lang, cô vốn định tạm biệt Thẩm Quyết Tinh, không ngờ Thẩm Quyết Tinh cũng xuống xe theo cô.

“Anh đưa em lên nhà.” Nói xong anh khóa cửa xe lại.

Mùi nước tiểu trong hành lang đã biến mất, thay vào đó là mùi thuốc khử trùng thoang thoảng. Cả hai một trước một sau bước đi như thể đã trở về đoạn thời gian cùng bị bắt cách ly phong tỏa.

Tới trước cửa, Cố Chiếu lấy chìa khóa mở cửa rồi tạm biệt Thẩm Quyết Tinh: “Đưa đến đây được rồi, anh về nhà nghỉ ngơi sớm chút đi.”

Hôm nay anh ở bên cô từ sáng đến tối, Thẩm Quyết Tinh hẳn cũng đã rất mệt,

Tiếng đánh mạt chược ồn ào phát ra từ khe cửa, những người thuê nhà đối diện nhà Cố Chiếu đến giờ này bắt đầu hô bè dẫn bạn về, chuẩn bị cho ban đêm.

Thẩm Quyết Tinh liếc mắt nhìn cửa sắt, giữa mày hơi hơi nhíu lại: “Đừng quên bút máy của anh.” Anh nhẹ nhàng nhắc nhở.

Nêu anh không nhắc, Cố Chiếu đã định xem như không nhớ gì: “...Nhớ rồi.”

Một lòng bàn tay to lớn ấm áp rơi xuống đỉnh đầu, hơi xoa xoa đầu cô. Theo bản năng cô nhắm mắt lại, bên tai nghe được giọng Thẩm Quyết Tỉnh cười cười.

“Vào nhà đi.”

Mãi đến khi nhìn Cố Chiếu cách khung cửa sắt đang mở cửa vào nhà, Thẩm Quyết Tinh mới xoay người rời đi.

Đêm hôm đó, Cố Chiếu lục tung ngôi nhà tìm cây bút máy bảy năm trước rất lâu nhưng vẫn không thấy. Trong nhà cũng chỉ nhỏ như vậy, cô nghi ngờ nó đã bị kẹp trong đống sách cũ, rồi bị bà nội cô mang đi bán đồng nát.

Làm sao bây giờ đây?

Cố Chiếu buồn rầu ngồi trên sàn nhà, xung quanh một mảng hỗn độn. Thở dài, cô không còn cách nào khác đành phải dùng đến con át chủ bài cuối cùng của mình - Taobao.

Mở ứng dụng, tìm kiếm "bút máy" rồi lướt trang để tìm một cây bút tương tự. Cũng may cô vẫn nhớ rõ tên shop, đã bảy năm trôi qua nhưng vẫn còn mở còn bán chứ không bị đóng cửa. Có điều hình như kiểu dáng giống y hệt vậy đã ngừng sản xuất, Cố Chiếu tìm hồi lâu cũng không tìm được.

Tuy nhiên những chiếc bút máy màu trắng gần như giống hệt nhau, nếu là của cùng một hãng, Thẩm Quyết Tinh có lẽ sẽ không phát hiện ra. Nghĩ vậy, Cố Chiếu chốt đơn một cây bút trắng cùng nhãn hiệu, đắt hơn cây bút bảy năm trước, còn ghi chú phải đặt trong hộp quà màu xanh nhạt, có ruy băng hoa màu vàng.

Đặt hàng xong, Cố Chiếu lười biếng duỗi eo, định rửa mặt đi ngủ, đúng lúc này, sân thượng ở cách vách truyền đến tiếng thủy tỉnh vỡ vụn, kèm theo tiếng cười mắng chửi bới của đàn ông.

“Mẹ nó, tới lượt tao thì lật quần lên, mới bắt đầu uống mà đã say rồi phải không?”

“Mày nói gì? Đây là tao làm sao? Làm sao tao biết đây có phải nước tiểu của mày hay không? Tự mày đi ngửi thử đi.”

“Cút đi...”

Ngũ quan trên mặt Cố Chiếu nhăn lại, trên mặt lộ vẻ thống khổ. Cô lại mở app ra đặt hàng thêm nút bịt tai.

Vì ngày thường Cố Chiếu không đeo nhiều trang sức nên khi cô xuất hiện trong viện dưỡng lão với sợi dây chuyền kim cương lấp lánh trên cổ, mọi người đã nhanh chóng chú ý.

“Bé ngoan, cuối cùng con cũng biết ăn diện rồi à?” Hiểu Quyên lão sư nhìn kỹ sợi dây chuyền trên cổ Cố Chiếu, “Đây là ngôi sao năm cánh sao? Rất sáng.”

“Nhìn từ xa đã thấy lấp la lấp lánh. Đây có phải là kim cương thật không? Bao nhiêu tiền vậy?” Bà béo ngồi ở một bên khác cạnh Cố Chiếu.

“Hai sợi hơn 5000 tệ.” Cố Chiếu ăn cơm được một nửa thì bị các bà ấy vây quanh, dứt khoát đặt đũa xuống, để cho bọn họ xem đã mắt.

“Hai sợi? Vậy sợi còn lại trông như thế nào?” Điều hòa trong nhà ăn không tốt lắm. Cho dù quạt trần vẫn quay không ngừng nghỉ nhưng Trương Thải Hà sợ nóng nên vẫn liên tục phe phẩy chiếc quạt hương bồ trong tay.

“Trông...” Cố Chiếu đang nghĩ xem nên miêu tả như thế nào, đột nhiên có một người khác ngồi xuống chiếc ghế trống đối diện.

“A bà, xin chào mọi người, cháu là bạn trai của Cố Chiếu, Thẩm Quyết Tinh, rất vui được gặp mọi người.” Thẩm Quyết Tinh nho nhã lễ độ tự giới thiệu.

Thẩm Quyết Tinh thực sự quá đẹp trai, chỉ cần anh muốn, hầu như ai cũng có thể bị anh thu phục dễ dàng. Phùng Hiểu Quyên và bà béo ngồi ở đối diện bị nụ cười của anh đập thẳng vào mặt, che ngực lại, trái tim già nua suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Xin chào xin chào...” Cả ba người Phùng Hiểu Quyên sôi nổi bắt tay với anh, khen anh thật là đẹp trai.

Một lúc lâu sau, vẫn là Phùng Hiểu Quyên thoát khỏi thôi miên đầu tiên.

“Khoan đã, cậu vừa nói quan hệ giữa cậu và Bé ngoan là gì?”

Thẩm Quyết Tinh liếc nhìn Cố Chiếu đỏ mặt đến mức không dám ngẩng đầu: “Là bạn trai, cháu là bạn trai của Bé ngoan.” Anh lấy trong quần áo ra sợi dây chuyền kia, “Đây là dây chuyền đôi, cháu và cô ấy mỗi người một cái.” Vì nên mọi người đừng giới thiệu đối tượng cho cô ấy nữa.

Phùng Hiểu Quyên híp mắt nhìn nhìn sợi dây chuyền kia của anh, lại nhìn nhìn cái của Cố Chiếu, xác nhận là đúng là một đôi.

“Cậu nói lại lần nữa, tên cậu là gì? Trong nhà có bao nhiêu người? Ba mẹ làm nghề gì? có phải người địa phương không? Có mấy căn nhà?” Hiểu Quyên lão sư nhanh chóng thoát khỏi debuff mê hoặc của Thẩm Quyết Tinh, bật chế độ trưởng bối.

“Cháu tên là Thẩm Quyết Tinh.” Thẩm Quyết Tinh bình tĩnh nói, “Ba cháu tên Thẩm Liêm, bà có ấn tượng gì không? Thẩm Toàn Chương là anh trai cháu, luận bối phận, cháu cũng nên kêu bà một tiếng bà cô mới phải.”

Phùng Hiểu Quyên lập tức mắt chữ O mồm chữ A, bà không thể ngờ lại gặp được em trai cùng cha khác mẹ của cháu ngoại của cháu gái mình trong viện dưỡng lão, không chỉ vậy, em trai lại còn nẫng tay trên của anh trai cướp đi mỹ nữ.