Anh Mãi Là Đường Về Của Em

Chương 41: Từ Thiệu Châu Vắng Mặt?



Để cảm ơn cô đã cầm giúp cô ấy ngày hôm qua, Cố Giai Giai đã mời cô uống trà sữa ở cổng trường.

Vì có chuyện, nêm cô đã từ chối.

"A... Đường Uyển, cậu tính xem đi, đây là lần thứ mấy cậu từ chối tớ rồi?" Cố Giai Giai thất vọng rũ vai xuống.

Học kỳ này hai người mới bắt đầu ngồi chung bàn, hai tháng đầu mặc dù không quen biết, không thân thiết, nhưng hiện tại cô rất muốn kết bạn với cô. Đường Uyển không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nói "Xin lỗi."

Cố Giai Giai thở dài, "Không sao, cùng lắm thì lần sau chúng ta hẹn trước, đi thôi trở về phòng học trước đi." Sau buổi thi, chúng ta phải quay lại lớp học để kê lại bàn ghế.

Đường Uyển gật đầu

Khi trở lại phòng học A7, nhiều học sinh đã dọn bàn ghế.

Đường Uyển nhìn xung quanh, nhưng không tìm thấy bóng dáng của Từ Thiệu Châu. Vừa thu xếp bàn ghế, sách vở, cô vừa chú ý quan sát tình hình trong lớp, nhưng đợi hồi lâu không thấy anh ấy trở lại lớp.

Bàn ghế trong lớp gần như đã được sửa sang lại, nhưng ở hàng cuối cùng của tổ thứ ba lại có một chỗ trống, chiếc bàn lẽ ra phải đặt ở đó vẫn lặng lẽ đặt ở hành lang.

Đường Uyển cảm thấy có gì đó không ổn.

Cô đi kiểm tra số phòng thi của các bạn trong lớp, sau đó hỏi bạn học ở cùng phòng thi với Thiệu Châu, thì được biết hôm nay anh ấy hoàn toàn không đến thi.

Anh ấy sẽ không bỏ lỡ kỳ thi mà không có lý do.

Đường Uyển cảm ơn người bạn cùng lớp đó, sau đó không nói một lời đi đến hành lang, và chuyển bàn ghế của Từ Thiệu Châu trở lại vị trí của anh.

Sau khi làm xong những thứ này, Đường Uyển xách cặp đi nhanh chóng rời đi.

..................

Sau hơn một tuần, Đường Uyển lại đứng trước cửa nhà Từ Thiệu Châu, lòng cô tràn đầy lo lắng giống như lần đầu tiên đến đây.

Cô một đường chạy trong mưa, lúc này tóc và quần áo đều bị nước mưa làm ướt, nhìn có chút xấu hổ.

Cô gõ cửa rất lâu.

Căn phòng im lặng.

Thời gian càng trôi qua, cô càng trở nên bối rối. Cô thậm chí còn tự hỏi liệu anh ấy có ra ngoài và không ở nhà hay không, nhưng bên ngoài trời đang mưa rất to, và với tính cách thu mình và bất an của anh ấy, Đường Uyển cảm thấy rằng anh ấy đang ở trong nhà.

"Từ Thiệu Châu, cậu có ở nhà không? Nếu cậu ở đây, hãy lên tiếng cho tôi biết!" Tiếng gõ cửa của cô biến thành tiếng đập cửa.

Ngay cả khi cô quan sát theo dõi anh ấy một thời gian thấy anh tốt rồi, nhưng hôm nay nhất định phải biết được anh ấy không sao.

Ngay khi cô đang lo lắng mở khóa, có tiếng người đi lên lầu ở lối vào hành lang. Đường Uyển nhận ra đó là người dì sống ở 202 đối diện! Trong đầu nghĩ như vậy, cô vô thức đi xuống hai bước, nhẹ nhàng mà gấp gáp hỏi: “Dì, dì có biết số điện thoại của chủ nhà không?” Dì cảm thấy cô rất kỳ lạ nên không khỏi nhìn sang. Cảnh giác nhìn cô, "Cô muốn hỏi số điện thoại của chủ nhà để làm gì?"

Đường Uyển nói thật: "Cháu muốn nhờ chủ nhà lấy chìa khóa mở cửa phòng 201.

Ánh mắt của dì rất lạ " Cô bé, cô nhớ cháu không sống ở đây đúng không? Đột nhập trái phép vào nhà người khác là phạm tội." Ý thức pháp luật của dì ấy khá mạnh:" Cháu cùng người thanh niên sống ở đây có quan hệ gì?"

"Cháu là bạn học của cậu ấy,hôm nay cậu ấy không có đi thi. Cháu sợ anh ấy ở nhà xảy ra chuyện gì. Dì? Dì có thể giúp cháu không? Đường Uyển muốn khóc nhưng không có nước mắt.

Người phụ nữ thấy cô ấy ăn mặc như một học sinh nhìn người cũng thành thật chắc cũng không nên có ý định xấu.Vì vậy người phụ nữ ấy hếch cằm và nhìn lên lầu, và nói với cô:"Chủ nhà sống ở tầng ba, cháu nên tự mình đi xem đi."

"Cháu cảm ơn dì".

Tầng ba chỉ có một cửa, người nhà chủ nhà ở cả tầng lúc Đường Uyển gõ cửa, vợ chủ nhà đang ở nhà nấu cơm. Sau khi nghe được lý do đến của cô, đối phương do dự một chút, nhưng vẫn tìm được chìa khóa, cùng cô xuống mở cửa.