Anh Rung Động Được Không?

Chương 37: Tuyệt vọng



''Tôi...hừm vô tình đi ngang qua!"

Cố Khải Liêm anh sĩ diện cố tình tỏ vẻ mà thôi, ngược lại Bội Sam nghe thế sắc mặt của cô càng xanh hơn.

"Anh...Cậu bị bệnh sao?Sao cậu lại vào đây?Cậu...''

''Người bị bệnh mới là em.Sao lại giấu tôi hả?''

''Hả? Em...em không sao.Em chỉ là hơi mệt nên truyền xíu nước thôi.Cậu mau về đi,em sẽ về ngay thôi.Mùi của bệnh viện không tốt đâu cậu.''

''Không cần gấp.''

Thấy anh như vậy,Lâm Bội Sam cũng vội im lặng không dám nhìn anh.Lâm Bội Sam cô...cô vẫn là không kiềm chế được cảm xúc của chính mình.

''Em...em hôm qua gọi tôi sao?''

Lâm Bội Sam ngẩn người,đúng hôm qua cô gọi cho cậu,mới nghe được những lời kia.Sự thật là ở trong lòng cậu.

''Em chỉ gọi hỏi cậu khi nào về thôi.Từ giờ em sẽ không gọi nữa.Nên là...''

''Xin lỗi.Đáng lẽ ra hôm qua tôi nên quay về đón sinh nhật cùng với em.''

Lâm Bội Sam có chút sững sốt,cậu chủ như vậy là sẽ làm cô tưởng cậu vẫn có chút thích cô đấy.Tỉnh lại đi Lâm Bội Sam, sự thật đã rành rành trước mắt sao cô còn có thể mơ mộng hão huyền, muốn cóc ghẻ mà đòi hoá thiên nga, muốn đũa mốc mà chòi mâm son sao?

Nực cười thật đấy.

Lâm Bội Sam bây giờ chỉ muốn tát bản thân một cái thật mạnh để Bội Sam cô tỉnh táo ra.Đừng để cảm xúc cá nhân chi phối nữa.Anh Khải Liêm đã nói rồi,Lâm Bội Sam cô chỉ là một con ô sin quèn làm công cho nhà anh thôi.

Một lần nhắc lại là một lần nữa như xé rách xát muối vào thêm vết thương trong tim cô nhưng cô không còn biện pháp nào khác để khiến bản thân mình không ngừng thôi ảo tưởng về nó.Giọng nói của Bội Sam khàn khàn,cô cúi gầm mặt xuống mà nói.

''Cậu chủ không cần nói vậy đâu.Người nên xin lỗi chính là em.Cậu về đi ạ.Em cũng sẽ về bây giờ.''

Nói rồi chẳng để Cố Khải Liêm kịp phản ứng, Lâm Bội Sam cô đã trực tiếp rút kim tiêm truyền nước ra.Cơn đau nhức truyền đến não,cô nhíu mày nhưng không kêu lên,bây giờ cô chỉ thích cách nào thích cô tỉnh táo.Máu đỏ cũng vì vậy mà theo kim tiêm chảy xuống nền phòng bệnh màu trắng men.

Cố Khải Liêm á khẩu,anh trừng mắt lớn hét lên với vẻ mặt rất hoảng loạn.

''Em bị điên rồi sao?Mau...mau nằm xuống,tôi đi gọi bác sĩ.''

''Không...không cần?''

Lâm Bội Sam cô rất muốn rời đi,rời khỏi nơi này.Đây là lần đầu tiên Cố Khải Liêm cảm thấy Bội Sam hoàn toàn khác.

Nếu ban đầu là một Lâm Bội Sam ngốc nghếch lúc nào cũng muốn đi bên anh, là một cô nhóc hoạt bát,đáng yêu thì bây giờ lại là một Lâm Bội Sam ốm yếu,cứng đầu thậm chí là có chút sự tuyệt vọng nữa.Cố Khải Liêm anh không hiểu đã xảy ra chuyện gì,mấy hôm trước hai người vẫn còn tốt mà?

Đúng là sau chuyện ở phòng tắm kia,Cố Khải Liêm anh có ý muốn tránh né cô, nhưng không phải Khải Liêm ghét cô mà bởi vì anh không muốn bản thân mình bất chợt nổi lên thú tính rồi sẽ có ngày không kiềm chế được mà biết cô trở thành một người đàn bà... trong khi Bội Sam cô còn nhỏ lắm.

Thoát ra khỏi dòng suy nghĩ đó của mình,Cố Khải Liêm vội chạy đến bế Bội Sam lên.Lâm Bội Sam hoảng hốt mà dẫy dụa nhưng không thành.Bên tai lúc này chỉ nghe loáng thoáng câu nói của anh Khải Liêm,mắt cô cũng dần nhắm lại vì sự mỏi mệt.

''Đồ ngốc,em muốn chết hay sao?''