Ảnh Thành Đôi

Quyển 1 - Chương 2: Ta vốn vô tình 2



"Sao lại bị như thế." Ảnh Cửu Cửu cắn răng làm cho giọng nói của mình không run rẩy, thấp giọng chất vấn.

Vì Tề vương?

Đúng vậy... Huynh vì Tề vương có thể trả bất cứ giá nào...

Ánh mắt Ảnh Cửu Cửu sâu thẳm, cúi đầu ép hỏi: "Mạng của huynh có phải cũng cho hắn không chút do dự hay không?"

"Phải." Ảnh Thập Tam trầm mặc mỉm cười, y nguyện làm tròn chức trách trung thành với chủ tử, chỉ là con mắt này bị thương không phải vì Tề vương, có nói hắn cũng không tin.

Ảnh Cửu Cửu giận dữ cười: "Được, vậy huynh chịu đựng đi, ta xem huynh chịu được đến khi nào."

Nói xong, Ảnh Cửu Cửu duỗi tay vân vê cây châm dài hai ba tấc đã nhúng qua thuốc, trên châm có một giọt nước thuốc, hắn giơ nó lên trước mắt Ảnh Thập Tam.

Ảnh Thập Tam nhìn thấy giọt nước thuốc trên cây châm kia, đồng tử đột nhiên co rút.

Khổng Tước sơn trang nổi danh trên giang hồ, mười sát thủ đứng đầu trên bảng Ác Nhân đều xuất thân từ Khổng Tước sơn trang, bao nhiêu năm rồi, người ngoài lại không biết được một chút nội tình của Khổng Tước sơn trang, đơn giản là sát thủ nếu ngẫu nhiên rơi vào trong tay triều đình đều có nước hóa thi của Bách Độc cốc, một khi sa lưới, cả người liền biến thành một vũng nước xanh, căn bản không thể sống được.

Mắt phượng của Ảnh Cửu Cửu híp lại: "Tam ca? Sợ rồi sao? Không, nước hóa thi đó sẽ không dính lên người huynh đâu."

Ngực Ảnh Thập Tam phập phồng: "Tại sao..."

"Huynh cũng sợ hãi hình phạt nào sao?" Ảnh Cửu Cửu không để ý tới, còn tiếp tục nói, "Châm đàn hương sẽ khiến ngàn vạn cổ trùng cắn nuốt, châm bí ngân sẽ làm huynh lạnh đến mức tưởng như huyết mạch trong người bị đông lại, Tam ca chọn một loại đi?"

Thấy Ảnh Thập Tam trầm mặc, Ảnh Cửu Cửu lại ép hỏi: "Hay Tam ca đều muốn nếm thử?"

Hơi thở Ảnh Thập Tam hỗn loạn: "Bí... Bí ngân..."

"Đàn hương." Ảnh Cửu Cửu tùy tay ném châm bí ngân, kéo vạt áo Ảnh Thập Tam ra, lộ ra khuôn ngực gầy nhưng rắn chắc, hắn dùng châm đàn hương vẽ một đường cong trước ngực Ảnh Thập Tam.

Lực đạo vừa vặn cắt qua da thịt không đến mức máu chảy không ngừng, nước thuốc xanh đặc thấm vào miệng vết thương, nhiệt độ quỷ dị lan tràn từ miệng vết thương, thế nhưng làm da lại bị bỏng đến bóc khói trắng, bỏng cháy đau nhức truyền đến khắp nơi trên cơ thể, trong nháy mắt, đau đớn khủng bố làm Ảnh Thập Tam nhớ tới hình phòng không thấy ánh mặt trời trước khi đi huấn luyện.

Ảnh Thập Tam cau mày, cơ bắp trên người căng chặt, môi hơi rung, xích sắt buộc trên người vang lên leng keng.

Có thể khiến ảnh vệ lộ ra biểu cảm thất thố như thế, nỗi khổ phải chịu dường như đã vượt qua sức tưởng tượng của con người.

Ảnh Cửu Cửu lộ ra nụ cười tàn nhẫn, nói bên tai Ảnh Thập Tam: "Huynh biết đau nhất là gì không? Đinh phụ cốt của Ảnh Cung? Khi ta trở về sơn trang, bọn họ cắt trên người ta 6312 đường, vẽ ra hình một con khổng tước, ta đến rất kỹ, nếu Tam ca đã có thể tuyệt tình bỏ ta mà đi, chi bằng chúng ta cùng nhau nếm thử mùi vị đó như thế nào ha."

Ảnh Thập Tam bỗng nhiên ngẩn ra, cảm giác trong lòng giống như cũng bị đâm một châm, cười khổ một tiếng: "Bỏ đệ mà đi... Đệ phủi bỏ cũng sạch sẽ nhỉ..."

Trên người đau, trong lòng cũng đau, đau đến không nói thành lời, đầu lưỡi cũng liên tục run rẩy.

Lại thêm một trận đau đớn xuyên tim, dược châm trong tay Ảnh Cửu Cửu vẽ ra một con khổng tước đầm đìa máu tươi trước ngực Ảnh Thập Tam, cho đến khi châm thứ 1200 đâm xuống, Ảnh Thập Tam phát ra tiếng kêu đau đớn đến cực hạn: "Cửu Cửu... Đủ rồi... Dừng tay..."

Trong mắt Ảnh Cửu Cửu có chút không đành lòng, trên mặt lại không thay đổi, xoay đầu Ảnh Thập Tam, khắc từng đường từng đường lông đuôi khổng tước lên da thịt, thấp giọng nhỏ nhẹ nói: "Tam ca cuối cùng cũng không cười nữa? Cầu xin ta, cầu xin ta buông tha cho huynh."

Ảnh Thập Tam lại không chịu đựng nổi, thân thể buông lỏng, ngất đi, thân mình buộc vào xích sắt treo ở đó, cổ tay bị xích sắt xiết ra từng đường máu.

Ảnh Cửu Cửu vô cảm đứng đó, nhìn Tam ca bị hắn tra tấn đến nhất đi, nhìn hình khổng tước máu tươi đầm đìa trên vùng ngực tái nhợt.

Rõ ràng bản thân nên vui sướng... Nhưng hắn lại không vui sướng như tưởng tượng.

Hắn lại nhìn châm đàn hương dính đầy máu tươi trong tay, Ảnh Cửu Cửu giống như bị bỏng mà bất ngờ ném nó đi, mặt không biểu cảm lùi lại mấy bước, kinh ngạc ngồi trên giường sắt, ngây ngốc trong chốc lát.

Bỗng nhiên khóe miệng hắn giương lên, đứng dậy đi đến trước mặt Ảnh Thập Tam, cởi bỏ xích sắt buộc ở cổ tay y, Ảnh Thập Tam trong nháy mắt tê liệt ngã xuống, mềm nhũn ngã vào lòng Ảnh Cửu Cửu.

Gã sai vặt đến đưa thuốc, thấy công tử vội vàng liền không lên tiếng, để chén thuốc còn nóng hổi và thuốc mỡ ở cạnh cửa liền lặng lẽ rời đi.

Ảnh Cửu Cửu ôm người bị ngất đặt trên giường sắt, đến cạnh cửa cúi người lấy thuốc mỡ, dưới ánh đuốc lấy thuốc mỡ ra ngón tay, thuốc mỡ hơi trong được bôi lên hình khổng tước trước ngực Ảnh Thập Tam, đầu ngón tay lạnh lẽo, còn có thể cảm nhận được thân thể Tam ca run rẩy như có như không.

Ảnh Cửu Cửu nhìn thấy bộ dạng hôn mê mong manh dễ vỡ của Tam ca, khóe miệng cong lên, đưa tay vén sợi tóc thấm mồ hôi dính lên trán của Ảnh Thập Tam.

Cánh cửa khắc hoa khép hờ, Niên Văn quỳ ở hành lang hồi lâu, thấy công tử chơi đùa con mồi đủ rồi mới lên tiếng bẩm báo.

"Công tử, có tin tức." Niên Văn cung kính bẩm báo, ý bảo Ảnh Cửu Cửu ra ngoài nói chuyện.

Ánh mắt Ảnh Cửu Cửu đảo quanh người suy yếu nằm trên giường một vòng, duỗi tay kéo tấm khăn trên giá, lau tay ra khỏi hình phòng.

Niên Văn đứng dậy đáp lời, nói bên tai Ảnh Cửu Cửu: "Lục công tử trở về sơn trang, vẫn chưa báo cáo sơ sót của ngài với trang chủ, nhưng mà... Nhãn tuyến của chúng ta nói rằng, nửa đêm Lục công tử đến gặp Nhị công tử, lặng lẽ."

Ánh mắt Ảnh Cửu Cửu tối sầm lại: "Ừm."

Sau khi trở về sơn trang một năm trước, tính tình Ảnh Cửu Cửu trở nên quái gỡ thâm độc, chỉ có Lục công tử Niên Hữu Hoa nguyện ý thân cận với hắn, tuy Ảnh Cửu Cửu có thói quen không dễ tin người, nhưng miễn cưỡng cũng có thể xem là huynh đệ tốt.

Khổng Tước sơn trang đương thời có chín vị công tử, Niên Hữu Hoa vậy mà vô cùng tinh mắt, nhắm mắt theo đuôi Cửu công tử, thật ra gã lòng dạ cũng khó lường, sau khi Ảnh Cửu Cửu trở về sơn trang, mẹ đẻ qua đời, hiện tại ngay cả một huynh đệ để nói chuyện cũng không có.

Hắn một năm nay giống như cái xác không hồn, trong mắt hắn trên đời này chỉ có hai loại người, một loại là đáng chết, một loại khác là không liên quan đến hắn.

Lục công tử cũng chưa có phản bội, cùng lắm là chỉ chuẩn bị đường lui cho mình, ai biết người hỉ nộ vô thường như Ảnh Cửu Cửu có thể cắn ngược gã một cái, đến lúc đó còn có thể liên lụy đến Lục công tử gã, không phải không có lý, nằm trong dự kiến.

"Quên đi, đi đi, ta đi nghỉ một lát." Ảnh Cửu Cửu khoát tay, một tay xoa huyệt thái dương, một tay đóng cửa.

Niên Văn cách một cánh cửa hỏi: "Công tử, mị trùng kia..."

"Hiện tại không có tâm trạng." Ảnh Cửu Cửu gài cửa, kéo bước chân đi đến bên giường.

Ảnh Thập Tam nghiêng người đưa lưng về phía cửa, thật ra y đã tỉnh, lại lẳng lặng không nhúc nhích, trên miệng vết thương được cẩn thận bôi thuốc mỡ, đau đớn cũng giảm bớt một chút, ảnh vệ giỏi nhất là nhẫn nại, nhẫn một chút sẽ qua thôi.

Chỉ là thái độ của Cửu Cửu làm người ta lạnh lòng.

Khi hắn chính tuổi được phân đến dưới trướng Ảnh Thập Tam, suốt bảy năm, Ảnh Thập Tam tự hỏi đã hết lòng với hắn, bảo hộ hắn chu toàn dưới vòng tay của y, mấy năm qua vừa là thầy vừa là bạn như hình với bóng, hiện giờ thế nhưng lại làm hắn hận y đến tận xương, cố ý chặn giết Tề vương, vận dụng ba vị kỳ độc của Bách Độc cốc, cũng chỉ vì làm nhục mình để rửa hận.

Ảnh Thập Tam nhắm mắt lại, trong lòng thống khổ, ảnh vệ không thể có tình, huấn điều quả thật không gạt y.

Bỏ hắn mà đi? Rốt cuộc là ai bỏ ai chứ?

Ảnh Cửu Cửu không để tâm Ảnh Thập Tam tỉnh hay chưa, chỉ thấy Tam ca đưa lưng về phía mình, trong lòng càng tân mất mát, hắn nằm lên giường sắt, không được tự nhiên nghiêng người nằm sau lưng Ảnh Thập Tam, cong thân, trán nhẹ nhàng chạm vào lưng Ảnh Thập Tam, hắn ngửi được mùi tuyết lan hương nhàn nhạt quen thuộc trên người Tam ca, thở dài nhỏ đến không thể phát hiện.

Tam ca thường ngày rất nhàm chán, khi rảnh sẽ pha trà, trên người luôn có mùi tuyết lan hương cực nhẹ, chỉ có khi dán vào xiêm y của y mới có thể ngửi thấy.

Ảnh Thập Tam lại bởi vì cái chạm trán trên sống lưng mình mà mềm lòng.

Cửu Cửu còn nhỏ, nhìn thấy quá ít lòng người, nhất thời khó có thể tiếp nhận sự phản bội của người bên cạnh.

Tiếng hít thở dần dần đều đặn, Ảnh Cửu Cửu mệt mỏi, đầu cứ như vậy dựa vào Tam ca ngủ, suốt một năm qua hắn chưa từng có giấc ngủ an tâm đến như thế.

Ảnh Thập Tam chậm rãi xoay người lại, đầu ngón tay đau đớn đến chết lặng run rẩy lau mồ hôi lạnh cho hắn.

Trán hơi nóng, chắc là bị mắc mưa rồi.

Đôi mày gắt gao nhíu lại của Ảnh Cửu Cửu mới chậm rãi giãn ra, lộ ra gương mặt vô hại khi ngủ, trong sự tối tăm bên ngoài vẫn còn nét trẻ con chưa biến mất.

Ảnh Thập Tam bò dậy muốn nấu cho Cửu Cửu chút canh gừng, nhìn tay chân mình bị xích sắt khóa lại và mấy vết thương, y cười khổ, bỏ đi, vô duyên vô cớ bị người ta chán ghét.

Cửu Cửu hận y như vậy, nếu không đã không cắt áo tuyệt giao với y, ra đi quyết tuyệt như thế. Thậm chí y vì hắn mù mắt trái, hắn cũng lười hỏi đến.

Sớm biết có ngày hôm nay, tội tình gì lại đến trêu chọc ta chứ.

Lúc trước trái tim Ảnh Thập Tam lạnh lùng đau thương bất nhập đã bị Ảnh Cửu Cửu từng chút từng chút làm nó biến thành một vũng nước, hiện tại chính hắn đến đâm nó một nhát.

Không khí yên tĩnh, đột nhiên cửa sổ bốn phía đồng thời bật mở, mười mấy sát thủ hắc y xông vào, Ảnh Thập Tam và Ảnh Cửu Cửu đột nhiên bừng tỉnh, theo bản năng bật dậy từ trên giường, tựa vào nhau theo thói quen, đồng thời đối mặt với mười mấy hắc y nhân vây quanh.

Ảnh Thập Tam xấu hổ khụ một tiếng, mỉm cười nói: "Cửu Cửu?"

Hai người đã không còn hợp tác như trước, lại đều vẫn giữ nguyên thói quen tín nhiệm nhau.

Ánh mắt Ảnh Cửu Cửu lạnh lùng, chán ghét lui hai bước, nắm chặt lưỡi đao trong bao tay, hai hắc y nhân nắm chủy thủ đâm về phía Ảnh Cửu Cửu, Ảnh Cửu Cửu hơi cúi người lui về sau, thân mình đột nhiên lao mạnh ra, một quyền đánh vào trên bụng người nọ, người nọ đau đớn rống lên một tiếng, bị một lực đánh bay ra ngoài, sống lưng đánh mạnh lên tường rồi rớt xuống đất, trong miệng gã phun ra một ngụm máu.

Cửu Cửu đã trưởng thành, đã không cần người che chở nữa.

Khóe miệng Ảnh Thập Tam hơi cong lên, trong lòng vẫn bị ánh mắt chán ghét kia làm đau đớn, đáy mắt ẩn dấu sự mất mát: "Cửu Cửu, cởi bỏ xích cổ tay cho ta đi."

"Muốn nhân cơ hội chạy trốn sao? Tam ca, huynh vẫn nên tỉnh lại đi." Ảnh Cửu Cửu đạp song cửa sổ xoay người nhảy qua, một hắc y nhân lập tức bị đá gãy cổ, vô thanh vô tức, lưu loát, dứt khoát, một chiêu chết người, đều là chiêu thức của ảnh vệ.

Ảnh Thập Tam vẫn cười như cũ, trong tay không có vũ khí, lại vừa mới chịu đại hình, dùng xích sắt ở cổ tay chống lại đòn tấn công của năm sáu hắc y nhân không lùi bước, thành thạo, chỉ có đôi khi tiếng thở dốc trầm thấp và sắc mặt tái nhợt mới có thể nhìn ra y đang cố chống đỡ.

"Các vị sao không báo tên họ, muốn ta chết không minh bạch hả?" Ảnh Thập Tam cong môi, lấy một địch sáu vẫn không thấy một chút hỗn loạn, nếu khí lực vẫn còn, y ứng phó mấy tên sát thủ cỏn con này cũng không cần triền đấu lâu dài.

Những hắc y nhân này thân thủ bất phàm, tuy đã cố ẩn dấu chiêu thức, nhưng cũng có thể nhìn ra công phu này xuất phát từ Khổng Tước sơn trang. Không biết là vị công tử nào nổi lên sát tâm, muốn lặng lẽ diệt trừ Cửu công tử ở ngoài trang, hoặc là muốn thử thực lực của Cửu công tử, thăm dò thực hư, nếu có thể trực tiếp giết thì càng tốt.

Cũng không ngờ đột nhiên có hai người gây khó dễ, hai thanh ám khí lướt qua ống tay áo Ảnh Thập Tam, nhắm thẳng đến cổ họng và tim Ảnh Cửu Cửu, Ảnh Cửu Cửu đang bị bảy tám hắc y nhân dây dưa không thoát được, đồng tử Ảnh Thập Tam đột nhiên co lại, không hề do dự dùng tay ngăn hai thanh ám khí đó, khi bàn tay chạm được đến ám khí, trên bụng y chợt lạnh, chủy thủ đâm vào máu thịt trong bụng, một ngụm tanh ngọt dâng lên trong cổ họng.

Cho dù như thế, Ảnh Thập Tam cũng không thèm liếc mắt nhìn vết thương của mình, dùng sức vươn người, cơ bắp căng chặt, lưỡi chủy thủ đâm vào đến tận cùng, Ảnh Thập Tam phi thân đuổi theo chụp lấy hai thanh ám khí, gắt gao nắm trong lòng bàn tay, y tùy tay ném đi, hai thanh ám tiễn không sai lệch bay về phía mi tâm hai người kia.

Cả người lập tức thoát lực, Ảnh Thập Tam bị một chưởng của hắc y nhân đánh bay, mạnh mẽ đụng vào tường, xương cốt vang lên tiếng rắc rắc như bị vỡ vụn, cả người y mệt mỏi không chịu nổi, cố gắng như thế nào cũng không đứng dậy được.

Thuốc độc trước kia như vẫn còn di động trong xương cốt, chỉ cần vận khí liền bị chảy ngược kinh mạch, chống được đến hiện tại đã là nỏ mạnh hết đà.

Ảnh Cửu Cửu còn chưa chú ý đến tình hình bên này, chỉ nghe một tiếng nổ, Tam ca đã ngã vào trên hình giá, chỗ bị đâm máu tươi chảy ồ ạt.

Khóe mắt Ảnh Cửu Cửu như nứt ra, không tin nổi trừng đôi mắt đỏ bừng, bổ nhào về phía Ảnh Thập Tam, lấy thân mình gắt gao che chở Ảnh Thập Tam, hắc y nhân xung quanh đột nhiên cảm nhận khí thế liều mạng phát ra từ trên người Ảnh Cửu Cửu, thị vệ Bách Nhận cốc ẩn thân ào ào vọt vào trong phòng, nhóm sát thủ liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng nhảy qua cửa sổ thoát thân, thị vệ Bách Nhận cốc tuân mệnh đuổi theo.

Ảnh Cửu Cửu giống như phát điên xé áo buộc quanh miệng vết thương để cầm máu cho Ảnh Thập Tam, cánh tay mất khống chế run rẩy, cố xé vài lần mới xé được một mảnh, cánh tay vòng qua thân thể Ảnh Thập Tam, siết chặt hai bên miệng vết thương đang chảy máu.

"Không phải huynh lợi hại lắm sao... Không phải huynh đánh nhau giỏi lắm sao... Ta sẽ không buông tha cho huynh đâu..." Mắt phượng của Ảnh Cửu Cửu đỏ bừng.

Ý thức Ảnh Thập Tam còn có chút thanh tỉnh, đứt quãng nói: "Cửu Cửu... Niệm tình chúng ta của trước kia, trực tiếp giết ta đi, đừng ta tấn ta nữa..."