Ánh Trăng Nhỏ Chiếu Sáng Cả Trái Tim Anh

Chương 1: Cuộc gặp gỡ đau "gấp 10 lần"



Mấy tháng hè oi bức đã tới cuối cùng cũng kết thúc bậc tiểu học của tiểu tiên nữ nhỏ Trang Nhi nhà ta.

Cô bé vừa tròn 12 tuổi đã có làn da trắng trẻo nhưng cũng như bao cô bé khác ở tuổi dậy thì hai bên má của cô có những hạt mụn nhỏ màu đo đỏ hiện lên cứ như má hồng vậy, ánh mắt sáng trong, đôi môi hồng hào không có một vết nứt, dáng vẻ nhỏ nhắn chỉ có mét năm thoạt nhìn rất dễ thương đáng yêu.

Bởi vì nhà cô có mở một quán mì nhỏ ngay đầu ngõ, khách đến quán ăn gặp cô bé đều rất thích tính cách lễ phép, miệng thì luôn cười khiến cho mấy cô chú ai cũng muốn bắt cô về nhà nuôi ấy.

Sáng chủ nhật kì nghỉ hè mẹ nhờ cô bé đem mì qua cho chú tư gần trường tiểu học của cô, bà nói giọng lớn:

"Con đi cẩn thận một tí đấy nhé đừng làm đổ mì làm đổ thì về mẹ cho con nhịn đói đấy nhé bé cưng".

Cô bé rất nghe lời suốt dọc đường đạp xe hát ríu rít từ đầu ngõ khiến ai nhìn thấy cũng phải mỉm cười vì cô quá đáng yêu

Chạy gần tới nơi thì bổng như sét đánh vậy xuất hiện trước mặt là một chiếc xe hơi sang trọng kịp thắng gắp từ trong con hẻm lớn chạy ra làm cho cô gái nhỏ nhà ta một phen hết hồn té ra ngay giữa đường mì văng tứ tung trày hết cả đầu gối bé nhỏ ấy, cô bé bị đau nhưng không khóc liền nghĩ lại câu nói lúc mẹ vừa mới dặn ban nảy liền thầm chửi bản thân "ngu ngốc, mẹ thế nào cũng cho mình nhịn đói huhu ông trời ông có thể quay ngược thời gian được không"

Trong xe là tiếng hồi hợp của hai vợ chồng nọ và theo kèm là một cậu con trai hết sức bình tĩnh như không có chuyện dì sảy ra

Vài giây sau họ mới kịp phản ứng liền mở cửa xe đi tới hỏi thăm cô bé, người vợ hỏi:

"Cháu không sao chứ cô chú thật là bất cẩn, cô chú đưa cháu vào bệnh viện nhé"

Lúc ấy cô bé ngước mắt lên nhìn liền nở nụ cười trả lời với hai vợ chồng họ mặt dù rất đau nhưng vẫn cười, cô nhỏ giọng nói đủ để người 2 vợ chồng nghe:

"Dạ cháu không sao đâu ạ, nhưng mà mì đổ hết rồi huhu không giao cho khách được về mẹ cháu bỏ đói cháu chết mất cái đấy còn đau hơn ạ"

Vợ chồng kia nghe thấy vậy liền nở nụ cười, người chồng nhanh chóng tới đỡ xe đạp của cô bé vào bên lề đường còn người vợ thì tới đỡ cô bé đứng dậy, bà hiền hòa nói với cô:

"Đưa cháu đến bệnh viện sau đó sẽ đền bù gấp 10 lần cho cháu nhé"

Nghe thấy ba chữ "gấp 10 lần" bé cưng nhà ta liền cười thầm trong bụng toe toét, ngoài miệng thì nói "cháu không cần" nhưng bên trong thì đã nghĩ đến việc giấu mẹ số tiền này để mua dụng cụ học tập rồi

Lúc người chồng mở cửa xe ra cho người vợ đỡ cô bé lên thì bên trong đã có một ánh mắt sắc lạnh nhìn thôi cũng đủ thấy cứ như "diêm vương" vậy chờ sẵn trong xe, vừa trèo lên cô bé liền mở miệng nói:

"Chào anh em là Trang Nhi rất vui được gặp anh, em chỉ đi ké tới bệnh viện thôi chứ không có ngồi cả đời luôn đâu mà anh cứ như kiểu không muốn cho em lên vậy"

Nghe cô nói vậy anh cũng không thèm quan tâm chỉ liếc mắt nhìn cô một cái lại cúi đầu chơi game

Cô nói tiếp: "Người như anh ai mà chơi được thì em khen sư phụ ấy, người gì mà như băng lạnh"âm vô cực" hớ hớ hớ.

Chiếc xe khởi động trên đường chạy đến bệnh viện, người vợ nghe thấy cô bé nói như vậy liền quay ra đằng sau nhìn cô bé cười lớn người bố cũng cười theo vì sự hồn nhiên của con bé

Bỗng chốc trong xe vang lên tiếng nói:

"Nói nhiều"

Cô bé nghe vậy liền đáp lại vô tư:

"Mấy người nói nhiều như em mới sống lâu, rồi anh cũng phải học cách nói nhiều như em thôi lêu lêu"

Trong xe bỗng càng cười lớn hơn, đến lúc tới bệnh viện cô được y tá vệ sinh vết thương kĩ càng và tha thuốc nỗi đau đớn không còn nữa vì đã được bồi thường "gấp 10 lần"

Bỗng đột nhiên vang lên tiếng của người phụ nữ tiến tới gần bên cô bé:

"Cháu hết đau chưa, cháu tên Trang Nhi có phải không"

Cô bé mỉm cười đáp lại:

"Vâng ạ, tên đầy đủ là Hồ Uyển Trang Nhi ạ"

Người phụ nữ hỏi tiếp:

"Thế bố mẹ cháu tên gì??

làm nghề gì đã bao nhiêu tuổi rồi??

với cả cháu nữa cháu bao nhiêu tuổi rồi"

Người vợ nói một lèo làm cô bé chưa kịp trả lời miệng cứ ấp úng, sau khi nghe xong câu hỏi thì cô bé cũng trả lời lại:

"Dạ bố cháu tên Hồ Kim Quách 38 tuổi, mẹ cháu tên Nguyễn Ngọc Uyển Anh ạ 32 tuổi ạ, nhà cháu bán mì(phở) ạ"

"Cháu 12 tuổi rồi ạ hết hè này cháu vào lớp 6 ạ"

Người phụ nữ nghe vậy liền cười cười gật đầu tiếp lời cô bé bà nói:

"Cô tên là Trần Hồng Mai, cứ gọi cô là cô Mai là được rồi"

Bà nói tiếp:

"Con cứ gọi chồng cô là chú Nhị cho thoải mái nhé, còn anh trai lúc nảy trên xe là con của cô chú nó tên "Bùi Hoàng Nam" lớn hơn cháu 1 tuổi"

Cô bé nghe xong cũng cười cười dạ vâng một hồi thì nhìn thấy đồng hồ đã trễ gần tới giờ cơm trưa rồi liền nhanh chống bảo cô Mai:

"Cô ơi gần trễ rồi ạ cháu nên về nhà kẻo bố mẹ cháu lo ạ"

Người phụ nữ nghe xong liền đỡ cô bé đứng dậy đi ra xe, trên xe ghê ở phía đằng sau vẫn là ánh mắt như" Đại băng cực" đó. Cô thấy vậy trên đường về chỉ hát vu vơ mấy câu không để tâm người kế bên đang liếc mình.

Về đến nhà...