Ánh Trăng Sáng Của Lòng Anh

Chương 4



Một cô bé mười hai tuổi thì biết gì cơ chứ, tôi sợ tới mức tay chân run rẩy, chỉ muốn về nhà ngay lập tức.

Nhưng Thi Nhược Nhược đã về đến nhà cùng với quả dưa hấu.

Cô gái ngốc nghếch này còn kéo tôi vào nhà bếp cắt dưa, lúc bưng ra ngoài thì lập tức thấy Thi Phượng Dương trong phòng khách.

Anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, đôi mắt cũng long lanh, khuôn mặt đẹp không góc chết cùng làn da trắng nõn khiến tôi tưởng chừng như không phải người thật.

Anh mặc đồng phục bóng rổ, ngồi chễm chệ trên ghế sô pha, tư thế hết sức tùy ý.

Anh đang xem TV.

Thi Nhược Nhược hưng phấn chạy tới, hỏi: “Anh, anh về lúc nào vậy?”

Khi đó anh đang học năm nhất đại học, trở về nhà vào dịp nghỉ hè.

Anh quay đầu liếc nhìn về phía hai đứa tôi, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua người tôi giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

Anh còn ăn dưa hấu do Nhược Nhược cắt, tập trung xem trận bóng trên TV, vẻ mặt hết sức bình tĩnh.

Anh có thể giả vờ như mọi chuyện bình thường là vì tâm lý của anh rất tốt, nhưng tôi chỉ là một cô bé.

Từ hôm đó tôi bắt đầu sợ anh, chỉ cần thấy mặt anh là hốt hoảng.

Cũng từ ngày hôm đó, tôi không còn tùy tiện chạy tới nhà Nhược Nhược nữa.

Tôi học đại học ở nơi khác, vốn định ở lại đó làm việc nhưng vì bất đồng ý kiến nên đã về quê vào tháng 7 năm ngoái.

Sau khi về quê, lần đầu tiên tôi gặp lại Thi Phượng Dương là ở trong bệnh viện, phòng phẫu thuật cắt trĩ.

Tôi không ngờ anh vẫn còn nhớ chuyện này.

Tôi run môi, nước mắt tràn mi.

Anh nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm, không hề thương tiếc: “Em thì hay rồi, quên anh không sót gì cả, quan hệ của chúng ta chính là như vậy, em còn khóc cái gì.”

Tôi chỉ vào anh “anh, anh, anh” nửa ngày, mắng: “Anh vẫn còn là đàn ông hả?! Vậy mà lại trả thù em vì chút chuyện nhỏ này, anh đúng là tên bi3n thái!”

Trong lúc kinh ngạc và sợ hãi, tôi khóc vô cùng đáng thương.

Không ngờ anh lại sầm mặt, tiến tới nắm lấy ngón tay tôi, vẻ mặt có thể coi là rất tức giận, giọng điệu cũng nghiến răng nghiến lợi…

“Chút chuyện nhỏ? Bạn nhỏ, em thiếu anh nhiều lắm đấy.”

“Đúng thế, anh đây muốn trả thù em đấy, Thi Phượng Dương anh lớn từng này rồi, chưa từng bị phụ nữ chơi đùa, em thì giỏi lắm, xoay anh vòng vòng.”

“Cả đời này của anh chỉ nhiệt tình đúng một lần, kết quả em lại chơi anh, cô gái nhỏ, anh đây chỉ hận không thể làm chết em.”

Anh anh anh, anh ấy đang nói gì… Tôi chỉ biết trợn mắt nhìn anh.

Trong lúc ngây người, anh đột nhiên ôm lấy eo tôi, giữ chặt sau gáy, hôn môi thật mạnh.

Nụ hôn này vừa mạnh mẽ lại vừa bá đạo, hơi thở mãnh liệt xông vào mũi khiến tôi có cảm giác hít thở không thông.

Đầu óc tôi trống rỗng, trừng mắt không thể tin được, anh thì lại nhân lúc này càn quét, hôn tới ý loạn tình m3, trời đất u ám.

Cuối cùng, anh còn cắn tôi một phát.

Đau quá… trong tiểu thuyết không phải chỉ có nữ cắn nam thôi sao, tại sao tôi lại bị cắn vậy?

Trong miệng vẫn còn nếm được vị tanh ngọt, anh đã thả tôi ra, dùng ngón tay lau khóe môi, nở nụ cười tà ác như vừa nếm được món ngon.

“Mùi vị cũng không tệ lắm, cơn giận của anh giảm được một ít rồi đấy.”

Lúc này tôi mới phản ứng lại được, nhào tới dùng tay chân đấm anh: “Anh đúng là cái đồ bi3n thái chết tiệt! Đồ đáng chết! Tôi giết anh!”

Trong phòng bệnh toàn là mùi nước sát trùng, trên người anh thì có mùi hương mát lạnh, đàn ông cao lớn luôn có lợi thế, thế nên trước hành động đấm đá của tôi, anh lại nhẹ nhàng như xách một con gà, một tay đỡ dưới mông tôi rồi đặt lên bàn.

Sau đó anh đưa tay lên đùi, nghiêng đầu dựa sát vào người tôi, hai mắt híp lại, con ngươi đen nhánh lóe lên ánh sáng nguy hiểm, giống như một con sói đói đang quan sát con mồi của mình.

“Còn làm ầm ĩ nữa, có tin anh làm em ngay tại đây không?”

Tôi hoàn toàn xác định anh là tên điên, giọng nói của anh vừa trầm vừa đục, ánh mắt hoang dã đáng sợ.

Tôi sợ tới mức nước mắt rơi xuống, che miệng lắc đầu, năn nỉ anh.

“Anh, anh trai, anh đừng làm bậy, em đây là bạn tốt nhất của Nhược Nhược. Em, em vừa mới phẫu thuật xong, còn chưa khôi phục, không tiện lắm, hay là để lần sau…”

Phụt! Phụt phụt phụt!

Trong lúc hoảng loạn tôi đã nói không lựa lời, tôi chỉ hận không thể tát cho mình mấy bạt tai.

Thi Phượng Dương cũng kinh ngạc, nở nụ cười ngoài ý muốn, sự tàn nhẫn trong mắt cũng giảm bớt.

Sau đó anh ôm tôi xuống bàn, cúi đầu nói nhỏ bên tai: “Được, vậy để lần sau.”

Tối đó, tôi về nhà với trái tim hốt hoảng còn đập thình thịch trong lồ ng ngực.

Tôi cũng không biết khi đó là mấy giờ, đã lập tức gọi điện cho Thi Nhược Nhược, gọi tỉnh cô ấy từ trong giấc mơ: “Tiểu tiên nữ muốn chết sao, cậu có biết bây giờ là mấy giờ…”

“Nhược Nhược, tớ hỏi cậu một chuyện hết sức nghiêm túc, tớ có từng gây hấn với anh trai cậu không?”

“Hả? Sao thế? Sao cậu có thể gây hấn với anh tớ được?”

“Đúng thế, tôi cũng không biết bản thân đã dây vào anh ấy lúc nào…”

Trong lúc thấp thỏm lo âu, giọng nói của tôi còn kèm theo tiếng khóc, Nhược Nhược vội vã hỏi: “Sao thế, anh ấy làm gì cậu à? Cậu nói cho tớ biết đi.”

“Anh… anh ấy muốn giết tớ.” Những chuyện xấu hổ như vậy sao tôi có thể nói nên lời được chứ.

Thi Nhược Nhược hít một hơi: “Không phải chứ? Cậu và anh ấy không thù không oán… mẹ nó, chuyện bao lâu rồi, không phải là vì lần đó chứ?”

Tôi không hiểu ra sao cả, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn: “Nói tiếng người cho tớ, rốt cuộc mọi chuyện là sao?!”

“Tớ nói rồi cậu đừng tức giận, đồng ý với tớ suốt đời nhé, chị em tốt.”

“Nói!”

Cô bắt đầu ấp úng mà đáp: “Là chuyện… cậu còn nhớ lúc học cấp ba, tớ có bạn trai không? Chuyện này không hiểu sao anh trai tớ lại biết, anh ấy cực kỳ phản đối việc tớ yêu sớm, ra lệnh cho tớ phải chia tay, tập trung vào việc học.

“Tớ lúc đó rất ghét anh ấy, khi đó anh ấy còn nói với tớ một câu… em xem Trương Tư Lôi nhà người ta kìa, vừa ngoan ngoãn lại nghe lời, người ta đâu bao giờ nảy lên những suy nghĩ lung tung như thế, cũng không biết em suốt ngày nghĩ tới chuyện gì.”

Trọng điểm đã đến, Thi Nhược Nhược đáng chém ngàn đao hơi ngừng lại, nói tiếp: “Lúc đó tớ muốn trả thù anh ấy, vậy nên lúc bọn mình tới thư viện, tớ đã lấy cớ là điện thoại hết pin đúng không? Sau đó tớ dùng điện thoại của cậu thêm WeChat của anh ấy, rồi thổ lộ với anh ấy.”

“Cái gì!” Giọng của tôi nâng lên quãng tám.

Thi Nhược Nhược khóc: “Tớ biết sai rồi, Lôi Lôi, lúc đó tớ chỉ muốn trêu chọc anh ấy…”

“Cậu đã nói gì?!”

“Chưa nói gì cả…”

“Nói! Mỗi một chữ đều nói rõ cho tớ!”

“Anh trai… tối qua em nằm mơ thấy anh, anh đẹp thật đấy, Lôi Lôi rất thích anh, phải làm sao đây, em muốn hôn anh quá đi.”

“…”

“Lôi Lôi à, cậu đừng tức giận, sau khi tớ thổ lộ thì không thấy anh ấy đáp lời, cho nên tớ đã xóa mất, xóa luôn cả WeChat của anh ấy, lúc đó tớ không để trong lòng, cũng không biết sau lại hai người bị làm sao…”. Chính chủ, 𝗋ủ bạn đọc ch𝘶ng [ T𝗋 U𝙢t𝗋𝘶уện.V𝑵 ]

Cô ấy đúng là đã xóa, nhưng người bạn thân đáng nguyền rủa này của tôi lại không biết là về sau Thi Phượng Dương đã chủ động thêm bạn với tôi.

Lúc nhìn thấy thông báo thêm bạn đó tôi đã kinh ngạc tới mức hai tròng mắt muốn rớt ra ngoài.

Vì chuyện trong phòng tắm, mỗi lần nhìn thấy anh tôi đều hốt hoảng, vốn tôi cũng không muốn thêm bạn, nhưng như thế thì không lễ phép.

Kết quả sau khi lo lắng đồng ý, anh lại không nói gì cả, chỉ gửi cho tôi bốn chữ… tập trung học tập.

Lúc đó cả người tôi đều ngây ngốc, cũng rất căng thẳng, mặc dù không biết ý anh là gì nhưng vẫn đáp lại… được.

Được gì mà được chứ, đúng là con mẹ nó mà!

Tôi cố gắng bình tĩnh lại, Thi Nhược Nhược lại yếu ớt nói thêm: “Còn nữa…”

“Còn nữa?” Tôi muốn phát điên lên: “Còn cái gì nữa hả? Cậu, ngay bây giờ, cậu lập tức nói hết cho tớ, để xem tớ có nên đánh chết cậu không!”

”Mười bốn bữa thịt nướng! Chị em à, bình tĩnh chút nào!” Tôi hít sâu một hơi, dồn khí đan điền: “Nói! Tớ chịu được.”

Thi Nhược Nhược run rẩy đáp: “Không phải tớ không thấy anh ấy trả lời sao? Vậy nên lúc sau tớ lại hỏi anh ấy lần nữa, tớ nói là, Lôi Lôi nói rằng cậu ấy thích anh, muốn làm chị dâu của em…”

Thật đáng sợ, thật k1ch thích… Máu toàn thân tôi đều sôi trào: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó anh ấy rất bình tĩnh, tớ sợ anh ấy không tin, cho nên gửi cho anh ấy ít video ngắn.”

“Video gì?”

“Là mấy cái video tớ trêu đùa với cậu rồi gọi là chị dâu, cậu còn ngây thơ đồng ý với tớ, trước kia không phải chúng ta hay chơi trò đó sao? Cậu nói rằng chị dâu dạy tớ làm người, về sau chị dâu bảo vệ tớ, bài tập về nhà cho tớ chép, một ngày là chị dâu thì cả đời là chị dâu, đều là chị dâu em chồng một nhà nên không nói hai lời… Tớ thường xuyên quay lại rồi gửi cho anh ấy.”



Thi Nhược Nhược muốn tôi đi chết luôn sao?

Thế nên anh mới hận tôi chuyện này? Tôi nhớ lại khuôn mặt lạnh lùng của anh lúc ở trong phòng khám, anh đã nghiến răng nghiến lợi nói tôi chơi anh, xoay anh vòng vòng, sợi dây lý trí trong đầu tôi lập tức đứt gãy.

Thi Nhược Nhược thăm dò hỏi: “Thế nên, anh trai tớ lúc nào cũng thấy là cậu thích anh ấy, ai ngờ khi lên đại học cậu lại có bạn trai, còn thường xuyên đăng ảnh lên mạng, anh ấy cảm thấy bị cậu chơi đúng không? Bây giờ quyết định tính sổ với cậu sao?”

Có lẽ mọi chuyện là như thế, bàn tay cầm điện thoại của tôi bắt đầu run lên.

“Thi Nhược Nhược, ngày mai cậu đi giải thích cho anh cậu ngay.”

“Cậu muốn tớ chết sao?”

“Vậy cậu muốn tớ chết à?”

Cả hai im lặng một hồi, cuối cùng thật lòng nói một cậu…

“Chết đạo hữu bất tử bần đạo*!”

“Cậu không xuống địa ngục thì ai xuống*!”

(*Cả hai có nghĩa như nhau.)

Sau đó cùng nhau cúp điện thoại, gục đầu ngủ, một đêm không mộng mị.

Tôi ngủ tới tận giữa trưa ngày hôm sau, chuyện đầu tiên khi tỉnh lại là gửi tin nhắn cho Thi Nhược Nhược: “Giải thích với anh cậu chưa?”

“Tớ đang ở chỗ anh ấy, đang chuẩn bị, chút nữa sẽ nói.”

“Nói ngay lập tức!”

Dù cách một chiếc điện thoại, tôi cũng có thể cảm giác được bàn tay đang run của Thi Nhược Nhược.

Thời gian trôi qua vô cùng chậm, cô ấy cuối cùng cũng gửi tin nhắn lại cho tôi, còn hoảng sợ không dứt: “Có lẽ tớ phải tới nhà cậu ở một khoảng thời gian, tớ sợ quá.”

“Anh cậu đánh cậu?”

“Không có.”

“Mắng cậu?”

“Cũng không, anh ấy bảo tớ thời gian tới đừng về nhà.”

Thi Nhược Nhược đã chuyển tới nhà tôi ở một tháng.

Vì để chuộc tội, cô ấy biểu hiện rất tốt, còn cướp luôn việc rửa chén lau nhà của mẹ tôi, nịnh nọt mẹ tôi vui vẻ vô cùng.

Còn ngọt ngào gọi “chú” hết lần này tới lần nọ, khiến tôi có cảm giác mọi thân thiện của ba tôi đều dành hết cho cô ấy.

May mà một tháng sau, cô ấy đã về nhà.

Từ đó cuộc sống của tôi trở lại bình thường, mỗi ngày đều vội vàng giao bản thảo vẽ truyện tranh, cuộc sống trở lại quỹ đạo.

Thi Phượng Dương không còn liên lạc cho tôi nữa, tôi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy mờ mịt, đôi khi nằm mơ sẽ chợt tỉnh.

Có lẽ tôi đã bị anh dọa sợ rồi, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, âm thanh cố gắng nhẫn nhịn cứ quanh quẩn mỗi đêm, không thể xua tan.