Ánh Trăng Sáng Nặng 100 Kí Lô

Chương 16



Khổng Khuyết quan sát phòng VIP của nhà hàng qua camera.

Trên bàn tròn tổng ngồi tám người, Phương Mãn ngồi cạnh cửa sổ, ngay giáp điều hòa.

Đã ba tháng không gặp, giờ tóc gã đã dài đến độ phải buộc túm lên, song tóc con tóc ngắn vẫn cứ tung xòe ra như xúc tua bạch tuộc, hễ cử động là sẽ vểnh xuôi vểnh ngược khiến Khổng Khuyết rất muốn tự tay ép nó xuống.

Bữa tối bắt đầu, cơ bản chẳng ai đụng đũa, chỉ chăm chăm chén chú chén anh.

Ngụy Lai đỡ giúp Phương Mãn mấy chén nhưng nào giúp được mãi. Phương Mãn nốc một hơi cạn chén rượu trắng tựa hồ cũng đã chếch choáng. Gã nheo mắt ngồi đơ ra, Ngụy Lai gắp cho cái gì ăn cái nấy.

Trông Phương Mãn nhai đồ ăn, tự dưng Khổng Khuyết lại thấy đói.

Muốn quá, muốn ăn luôn gã quá.

Yết hầu Khổng Khuyết trượt lên xuống, ly rượu vang trong tay bị bóp nát, rượu đỏ pha lẫn máu tươi nhỏ xuống nền nhà.

Rượu quá ba tuần, có người bắt đầu hút thuốc. Phương Mãn ho sặc sụa, vội quay đầu sang phía cửa sổ.

Sẽ có người hút thuốc trong bữa cơm là chuyện rất bình thường. Phương Mãn đã có dự liệu nên chọn chỗ cạnh cửa sổ, cố chịu một lát là xong.

Khổng Khuyết lau sạch rượu trên tay, cầm di động gửi tin nhắn. Người đàn ông với ánh mắt đờ đẫn nhấc máy xem, nhất thời bị dọa tỉnh luôn cơn say.

—— Sếp Khổng: Mời dập thuốc.

Lời nói của Khổng Khuyết tuy khách khí nhưng cái sự khách khí này chẳng tốt đẹp gì đâu. Người nọ run rẩy bóp tịt điếu thuốc, thấy người bên cạnh cũng đang định nhả khói, vội vàng rút điếu thuốc trong miệng người đó vứt sang một bên: “Say đến ngu rồi à? Đọc tin nhắn nhóm.”

Người bên cạnh vô duyên vô cớ bị cướp thuốc, mới đầu còn định quạu, xem xong tin nhắn thì rối rít gắp thức ăn cảm ơn ân nhân: “Sếp Triệu, ăn cái này, ăn cái này đi.”

Sáu người này đúng là nhà tài trợ của bộ phim, nhưng thực chất họ chỉ là công cụ thao túng tiền bạc thôi, còn ông sếp bự của bự đứng sau tất cả là Khổng Khuyết đang ngồi trên đầu kia kìa.

Vừa không được làm Phương Mãn nhìn ra sơ hở, vừa không được để gã mất hứng. Vậy nên cứ tưởng trong bữa cơm Phương Mãn chỉ là phận cháu chắt, ai dè thực chất mới là cụ lớn.

Sếp Triệu lên tiếng: “Khụ, thầy Ngụy à, đạo diễn Phương của chúng ta khéo ăn nói và có tài quá. Bộ phim số phận lận đận của bọn anh cuối cùng cũng được ổn định! Cảm ơn chú nhiều lắm!”

Ngụy Lai nghe xong biết ngay sự đã ngon rồi, bèn cười hớn hở rót rượu cho sếp Triệu. Đương định nịnh hót mấy câu thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Phương Mãn thình lình đứng dậy giơ cao chai rượu rồi xua tay hét: “Các ông đừng có khen tôi!”

“Ực ực ực ực…” Phương Mãn ngửa đầu tu rượu.

Ngụy Lai: “…”

Phương Mãn cầm chai rượu rỗng như thể đang cầm micro, dõng dạc hăng chí tuyên bố: “Tôi yêu quay phim! Tôi biết mình không có tài nhưng tôi rất vui khi được làm điều đó!”

Phương Mãn lâng lâng nhớ lại lúc xem TV hồi còn nhỏ. Ngày ấy mẹ gã bận lắm, có khi đi cùng đoàn phim đến miết tháng mới về, bố cũng tương tự, đi trực cả ngày lẫn đêm. Ở nhà chỉ có một chiếc TV làm bạn với gã, cái TV ấy… nhỏ lắm, so với TV màu to đùng ngày nay thì trông chả khác gì thằng oắt con. Ấy nhưng trong đó lại chứa một thế giới rực rỡ sặc màu, chỉ cần Phương Mãn túm chặt ánh sáng bước vào, gã chính là Thần.

“Mấy năm nay tôi vẫn luôn nghĩ… mình sẽ dùng ánh sáng ráp lại thành gì…”

“Tôi trốn không thoát, tôi muốn quay phim, tôi muốn tìm ra đáp án!”

“Ngửa mặt lên trời, cười to ra cửa!”

Sếp Triệu thấy gã ngâm thơ thì hết sức cổ vũ, vỗ tay hô lên: “Hay lắm!”

Phương Mãn trợn mắt lơ mơ: “… đi… đi nhà xí.”

Triệu tổng: “…”

Phương Mãn dang hai tay, níu lưỡi hô: “Ngụy Lai? Cõng anh đi đái…”

Ngụy Lai: “…” Đứa nào ban sáng bảo sẽ tắm gội dâng hương tuyệt không để mất mặt!

Ngụy Lai thực tình không ngờ một chén rượu trắng đã có thể đánh bại Phương Mãn. Mà say xong cái nết cha cậu cả này còn bá hơn bình thường nữa.

“Nhà xí… thối lắm, không ói đấy đâu.”

Ngụy Lai bất lực nói: “WC nào mà thối? WC hạng sang đấy, mau nôn đi!”

Phương Mãn ngập ngừng duỗi chân về phía trước, mũi chân vừa điểm đất đã rụt phắt lại.

Ngụy Lai: “Cậu cả, mảnh đất này làm bỏng chân cậu à?”

Phương Mãn giậm chân, nghiêm túc nói: “Ngụy Lai, chỗ này bị lún.”

Ngụy Lai: “… Vì cậu uống say đó cậu cả, ảo giác đấy.”

Phương Mãn treo trên người Ngụy Lai mà thúc giục, “Chắc là ảo giác thật. Tôi không đi được nữa, cõng tôi về khách sạn với.”

Ngụy Lai: “Nghĩ lưng tui là bê tông cốt thép hả? Bồ to chết cha đi được!”

Phương Mãn nghiêm túc bảo: “Thế thì ông cho tôi nằm xuống đây đi, nhớ đắp chăn hộ nhé.”

Nói rồi Phương Mãn liền trượt xuống khỏi người Ngụy Lai nẳm thẳng cẳng ra sàn, há mồm ngoẹo cổ ngủ đến là sung sướng.

Bình thường Ngụy Lai đã chẳng cõng nổi Phương Mãn chứ nói chi là say. Y bất lực đỡ trán: “Mẹ, đúng là cụ tổ.”

Đang lúc bótay.com, bỗng chỗ ngoặt xuất hiện một cậu phục vụ, Ngụy Lai vội gọi giật lại: “Em ơi anh nhờ chút!”

Cậu trai nghe vậy bèn phanh chân, quay người cười hỏi: “Sao vậy?”

Ngụy Lai: “…”

Ngụy Lai lóa cả mắt.

Da trắng như tuyết, mắt ngọc mày ngài, đeo cặp kính gọng bạc vào càng tôn lên vẻ lịch lãm nho nhã, tỷ lệ cơ thể có thể nói là hoàn hảo không vết sứt. Giờ giai ngon cực phẩm cỡ này cũng phải đi bưng bê hả?

Theo lý mà nói thì một giai ngon cực phẩm sẽ không đến nhà hàng mà làm chân phục vụ đâu, nhưng Khổng Khuyết thì không thể nói theo lẽ thường được.

Ngụy Lai dụi mắt, vượt qua sự cám dỗ của sắc đẹp, móc trong túi ra một trăm tệ tiền mặt nhét vào túi áo Khổng Khuyết rồi bảo: “Em giúp anh đỡ bạn anh về được không? Nó ở ngay khách sạn đối diện thôi!”

Khổng Khuyết liếc Phương Mãn, đáp: “Được.”

Ngụy Lai cảm động quá chừng, y vốn nghĩ với cái hình thể của Phương Mãn mà trả cậu em 200 cũng chẳng quá, ai dè người ta lại sảng khoái đáp ứng luôn.

Ngụy Lai nói: “Thế em đỡ bên trái, anh đỡ phải nhé.”

Khổng Khuyết cười, ừ một tiếng.

Hai người một trái một phải cố gắng đỡ Phương Mãn dậy, còn chưa đi được hai bước, Phương Mãn đã chau mày lẩm bẩm: “… cõng đi… nách đau…”

Ngụy Lai: “Cậu cả đừng đòi hỏi nữa, không phải màn trời chiếu đất là ngon lắm rồi!”

Khổng Khuyết bật cười, nói: “Để tôi cõng cho.”

Ngụy Lai nói: “Đừng nghe nó sảng, sao em cõng được… hớ???”

Chỉ thấy cậu trai hơi khom người, bóp đầu gối Phương Mãn, hít một hơi rồi xốc gã lên lưng.

Ngụy Lai: “…?”

Phương Mãn to như con trâu mộng thế kia!

Mà cậu trai lại mảnh mai xinh đẹp thế này!

Đầu Ngụy Lai hiện lên một tá dấu chấm hỏi.

Chẳng lẽ y bị ảo đá?

Nhưng cõng Phương Mãn mà đi nhoay nhoáy thế kia mới giống bú đá hơn chứ?

Chả có nhẽ đây là kiểu mỹ nhân công trong truyền thuyết, chẳng những xinh như hoa mà còn có thể đấm tứ phương? Đúng là ra khỏi cái máng lợn, cơ hội gặp được 1 nó lại là tăng ngay!

Ngụy Lai rạo rực lòng mề nói: “Thật không có vấn đề gì chứ? Em trai nhỏ cẩn thận đau eo nha…”

Khổng Khuyết cười nhạt: “Không sao, dẫn đường đi.”

Phúc tổ là khách sạn Phương Mãn ở nằm ngay đối diện nhà hàng, không quá năm phút đã thành công quẳng được gã lên giường.

Ngụy Lai lại nhét thêm cho cậu trai 100 tệ nữa: “Em vất vả rồi, nếu không có em chắc đêm nay anh với nó phải hít gió trời quá. Em mau về đi, đừng để chậm trễ công việc.”

Khổng Khuyết đẩy kính, mỉm cười bảo: “Đây là công việc của tôi.”

Ngụy Lai bị vẻ đẹp của Khổng Khuyết mê hoặc đến nhũn cả chân, bụm mặt nói: “Nhà hàng của em dịch vụ số dzách luôn!” Nói rồi, Ngụy Lai bèn đưa danh thiếp của mình cho Khổng Khuyết, “Em trai, nếu có hứng tham gia ngành giải trí thì phải liên hệ với anh trước nha. Chắc chắc em sẽ hot, anh hứa.”

Khổng Khuyết lịch sự mỉm cười: “Được, cảm ơn.”

Ngụy Lai nhét thẻ phòng vào rồi đóng cửa, hô lên: “Khách sáo gì đâu, mình đi thôi ~”

Khổng Khuyết ân cần hỏi: “Để anh ấy một mình không sao chứ?”

Ngụy Lai ra ngoài trước, “Không sao đâu, to như con trâu mộng thế kia. Nó không bị dị ứng cồn, chỉ uống kém thôi.”

Khổng Khuyết đi theo Ngụy Lai ra ngoài. Khoảnh khắc đóng cửa, thẻ phòng đã lặng lẽ ở trong tay hắn từ lúc nào.

Hai người xuống sảnh rồi tách ra, Ngụy Lai ngất ngưởng bắt taxi. Khổng Khuyết thì đi một vòng rồi quay lại phòng Phương Mãn.