Ánh Trăng Sáng Nặng 100 Kí Lô

Chương 17



Đầu tiên, Khổng Khuyết vuốt xẹp mái tóc của Phương Mãn xuống.

Phương Mãn nằm thẳng cẳng trên chiếc giường trắng xóa, ánh trăng bàng bạc từ cửa sổ hắt vào bị rèm mi chặn lại, chiếu thành bóng mờ run rẩy dưới bọng mắt.

Khổng Khuyết đứng bên ngắm hồi lâu, chậm rãi đưa tay vuốt ve lông mi Phương Mãn.

Độ cong của lông mi vừa phải, từng sợi rõ ràng, được ánh sáng rọi làm ánh lên kết cấu mịn màng như nhung. Khổng Khuyết bắt lấy bằng đầu ngón tay, như đang bắt lấy đôi cánh bướm.

Thật giống làm sao.

Dưới ánh trăng, Phương Mãn vẫn nằm bất động như một pho tượng người nóng hầm hập.

Giá mà gã cứ mãi thế này thì thật tốt, không biết nói không biết động, nếu thế tâm trạng của hắn cũng sẽ không dao động chấp chới vì sự tồn tại của Phương Mãn.

“Em nhớ anh lắm.” Khổng Khuyết thầm thì.

Phương Mãn không hề hay thằng biến thái mà mình tránh như tà đã lại đang có tiếp xúc gần gũi với mình, chỉ cảm thấy mắt ngưa ngứa nên vô thức vung tay đập mạnh vào mu bàn tay Khổng Khuyết.

Khổng Khuyết hiếu kỳ ngắm nghía mu bàn tay mình, làn da nơi đó đã đỏ bừng, lại hơi nong nóng.

Khổng Khuyết sực tỉnh khỏi mộng ảo Ánh Trăng Sáng, nhận ra đây là Phương Mãn, người thật, không phải ảo.

Bấy giờ Phương Mãn mới có vẻ tỉnh tỉnh, và cảm nhận đầu tiên ùa đến là dạ dày chua loét, thức ăn vọt lên cổ họng. Gã vội bắn người lao vào nhà vệ sinh.

Phương Mãn muốn nôn cũng phải nôn có phong cách cơ, nên rút vội cái khăn tắm trải xuống sàn rồi mới quỳ xuống ghé mồm vào bồn cầu mà: “Huệeeeee!!!”

Phương Mãn sảng khoái nôn một trận ra trò, vẫn thấy đầu óc như mượn nên lại tựa vào bồn cầu thiu thiu ngủ.

Không biết bao lâu sau, di động của Phương Mãn chợt réo chuông.

Con người hiện đại rất nhạy cảm với hai loại âm thanh, một là chuông đồng hồ báo thức, hai là nhạc chuông của cuộc gọi đến.

Dù Phương Mãn có say khướt, gã vẫn giữ nguyên bản năng nghe điện thoại.

Phương Mãn: “…Hử?”

Đầu dây bên kia vọng đến tiếng xào bài mạt chược, Ngụy Lai nói: “Dậy rồi à, ổn không bạn tui?”

Phương Mãn: “…Ừm.”

Ngụy Lai: “Ổn là okela rồi, mà sao lúc say bồ ghét phát sợ luôn á! Nhặng xị đòi tui cõng, không thì nằm vật ra sàn, may mà có cậu em trai đẹp nghịch thiên cõng bồ về chứ không tui vứt xừ bồ ở đấy luôn cho rồi.”

Phương Mãn: “… Cậu em đẹp trai?”

Ngụy Lai: “Em trai thơm ngon ngọt nước ó. Híc người ta cũng muốn được ẻm cõng quá đi à, ẻm đẩy gọng kính một phát tui muốn tụt quần luôn. Tiếc cái tui không say được mới đau.”

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chung sống với Khổng Khuyết, Phương Mãn đã không may mắc phải căn bệnh quái ác – PTSD Khổng Khuyết. Triệu chứng đa dạng như sau: Vừa thấy thanh niên đeo kính, TW thần kinh đã chấn động; trông thấy đàn ông hay cười là mông co đít rịt lại ngay; thoáng ngửi thấy mùi máu hay rượu vang từ xa là xách quần chạy tám hướng.

[1] PTSD: Rối loạn căng thẳng sau sang chấn.

Trái tim Phương Mãn đập loạn như nai con, khó nhọc cất lời: “… Sẽ không phải… là kính gọng bạc… đấy chứ?”

Ngụy Lai: “Nó đó!”

Phương Mãn trợn ngược mắt, vội lia mắt rà quét chung quanh, nói nhỏ: “… Da trắng, mặt mũi tinh tế như ma-nơ-canh, lúc nào cũng cười mỉm?”

Ngụy Lai uốn éo run rẩy: “…Híc chuẩn đét, chuẩn không cần chỉnh! Bồ nói thế làm người ta nhớ ra ẻm đẹp đến không thực ý, chả nhẽ phẫu thuật thẩm mỹ? Hic làm ở đâu mà tự nhiên thế, người ta cũng muốn đi…”

Phương Mãn vô tình nói: “Cúp đây.”

Phương Mãn ngẩn người trong giây lát, dòm ra ngoài qua lớp kính mờ, trông thấy nơi nơi đều có bóng đen trông y hệt Khổng Khuyết.

Phương Mãn sởn cả gai ốc, tỉnh hẳn rượu.

Khổng Khuyết đang ở ngoài ư?

Ừng ực.

Phương Mãn nuốt nước bọt đánh ực, khẽ hô về phía cửa: “Khổng Khuyết?”

Lặng phắc, chỉ có tiếng nước nhỏ tí tách từ vòi rửa mặt đáp lại khiến Phương Mãn rùng cả mình.

Lục soát nhà vệ sinh một chặp cũng không thấy có vũ khí gì dùng được, Phương Mãn đành cầm lấy lọ keo xịt tóc, gom hết dũng khí mở cửa lao ra ngoài phun như điên.

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh do kẹo xịt tóc gây ra, chỉ có mình Phương Mãn là vật thể sống.

Phương Mãn ho khùng khục mấy tiếng, vẫn cảnh giác đi lục soát chung quanh.

Rón ra rón rén mở tủ quần áo: Không có ai.

Chổng mông ngó dáo dác xuống gầm giường: Không có ai.

Thậm chí cả cái cục điều hòa bên ngoài cửa sổ Phương Mãn cũng ngó luôn, hoàn toàn không thấy bóng dáng Khổng Khuyết.

Gã ngồi vật ra giường, hoang mang hốt hoảng nghĩ, sau khi đưa mình về đây Khổng Khuyết đã làm trò gì?

Không thể là tiện tay làm việc thiện mà không đòi gì được, nhể?

Phương Mãn càng nghĩ càng hãi, lập tức đứng dậy thu dọn đồ đạc, tự nhủ không thể ở lại đây lâu, khéo Khổng Khuyết gắn camera cả bom ở chỗ này rồi cũng nên!

Phương Mãn mở cửa, lại thấy mình đang làm lớn chuyện. Cậu trai kia đâu nhất thiết phải là Khổng Khuyết, chả nhẽ cấm không cho trai đẹp thích đeo kính gọng bạc và hay cười à?

Làm người, sao có thể hèn nhát như thế!

Phương Mãn lại lộn về giường, đạp chân, tự an ủi mình. Cho dù là Khổng Khuyết thật thì đã làm sao, địch bất động ta không động, nếu địch động chém cmn địch luôn!

Phương Mãn sờ mũi, tính kiếm con phim xem cho tĩnh lặng tâm hồn, ai dè có tin nhắn đến.

——XXX 16/03/2020 TK xxxxx (+) 1.000.000 RMB. So du: 1.002.083 RMB.

Phương Mãn nằm thẳng cẳng, nhẩm đếm: Một, mười, một trăm… một triệu.

Bàn tay Phương Mãn run lên, điện thoại rơi cái “cộp” xuống mặt gã.

Cờ lờ gì thế?

Đã bao lâu rồi gã chưa được nhìn thấy nhiều số không như này trong tài khoản mình rồi!

Phương Mãn xoa mạnh mặt, mở WeChat, kéo Lý Bí ra khỏi danh sách đen.

—— Hey anh Bí? Tài khoản tôi vừa nhận được một triệu, có liên quan đến Khổng Khuyết không?

Lý Bí như một nhân viên chăm sóc khách hàng 24/7, trả lời gần như chỉ trong vài giây, “Anh vừa ở cùng ngài Khổng một tiếng, đây là tiền lương một giờ của anh.”

Phương Mãn: “… Ê tôi không có ở cạnh nó nha. Hể, mà khoan đã, tôi với nó trở mặt rồi kia mà???”

Khổng Khuyết đứng dưới bóng đêm, gió mát lướt qua mặt, trên mu bàn tay bị Phương Mãn đánh chỉ còn lại chút hơi nóng.

Giống như vừa đến quán cà phê mèo vuốt mèo rồi về, Khổng Khuyết đã vuốt xong Phương Mãn, tâm trạng lúc này phải nói rất tốt.

Khổng Khuyết trả lời: “Hợp đồng của anh vẫn chưa bị hủy bỏ.”

Đáp lại câu này xong Khổng Khuyết không trả lời nữa, dang tay xoay một vòng dưới ánh trăng, khẽ thì thầm: “Cho nên, anh vẫn thuộc về em.”