Ánh Trăng Sáng Nặng 100 Kí Lô

Chương 32



Khổng Khuyết đeo một chiếc tai nghe không dây màu trắng bên tai trái và đang cúi đầu rửa bát. Dòng nước tinh tế chảy qua lòng bàn tay, đầu ngón tay xoa lên bề mặt gốm tạo ra âm thanh kin kít, lanh lảnh vui tai.

Khổng Khuyết rửa có cái đĩa mà mân mê suốt mười lăm phút, tuy thế nhưng tổ đạo diễn nào có dám ý kiến ý cò, chỉ dám trộm bàn tán trong nhóm.

“Sếp bự đang làm gì dợ?”

“Sếp bự rửa bát mà còn nghe nhạc nữa, chắc cốp là cách sếp bự thư giãn rồi! Cách thư giãn của người giàu đúng là khô khan không màu mè hoa lá hẹ thiệt.”

“… Có lẽ nào sếp bự giả vờ rửa bát để nghịch nước không?”

Khổng Khuyết đích thị là một người đam mê rửa bát, nhưng hắn không nghe nhạc, mà là nghe giọng của Phương Mãn.

“… Điều tôi hối hận nhất là đã từng thích cậu, mà cái yêu mà cậu nói bây giờ nó chỉ là giẻ rách thôi.”

“… Thế tình yêu của Khổng Khuyết thì được chứ gì?… … Phương Mãn, em không muốn thấy anh bị tổn thương thêm lần nữa!”

“Ok, cái đồ sến ** nhà cậu cứ yên ổn trong tháp sên đi, đừng có lượn lờ trước mặt Khổng Khuyết nữa.”

Cuộc đối thoại của Phương Mãn và Triệu Nặc Hoằng đến đây là kết thúc, sau đó tai nghe vẳng đến tiếng bước chân của Phương Mãn. Gã đi rất nhanh và dứt khoát, đi được dăm bước còn nhảy nhót vài cái. Âm thanh trong tai nghe trùng khớp với hiện thực, Khổng Khuyết nghe thấy giọng của Phương Mãn vang lên ngay sau lưng.

“Yo, sếp Khúc còn biết rửa cả bát nữa cơ đấy?”

Khổng Khuyết cười mỉm, đáp: “Nếu anh không biết làm, tôi có thể dạy anh.”

“Trông lạ thôi.” Phương Mãn rút tờ giấy ăn đưa cho Khổng Khuyết lau tay, “Tôi tưởng theo tính cách của sếp thì ăn xong sẽ gạt luôn mâm cơm xuống đất, như vậy vừa đỡ phải rửa, vừa tạo công ăn việc làm cho ô sin.”

Khổng Khuyết nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Anh đang nói đểu tôi?”

Phương Mãn: “Đâu, khen mà.”

Khổng Khuyết: Đột nhiên thơm phức.

Phương Mãn: “…”

Khen mỗi câu là có thể biến thành chai rượu vang di động rồi?

Phương Mãn: “Xạo đấy, tôi xoáy đểu thế mà không nghe ra hở? Cậu không thấy tôi vừa nhìn cậu bằng ánh mắt ba phần lạnh lùng, ba phần giễu cợt, bốn phần thờ ơ à?”

Khổng Khuyết vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, dáng vẻ kiểu không quan tâm thế sự, ấy nhưng cái mùi máu tanh trên người đã bắt đầu tuôn ra ào ào.

“Phụt… ha ha ha ha ha…” Phương Mãn được đào tạo chuyên nghiệp nên thường không cười thế đâu, trừ phi không nhịn được.

Khổng Khuyết hồn nhiên không biết việc mình đổi mùi xoành xoạch đã chọt đúng điểm cười của Phương Mãn. Hắn tháo tai nghe ra hỏi: “Anh cười gì?”

Phương Mãn: “Khuyết er à sao cưng giống cá nóc thế chứ lị hahahahhahah.”

Khổng Khuyết ghét cá nóc. Hắn thấy cá nóc xấu mù, nên không mấy hài lòng với mô tả của Phương Mãn, bèn giơ móng vuốt về phía gã.

Bàn tay ướt nhẹp bóp lấy hai zú mũm mĩm của Phương Mãn. Phương Mãn vội “ui da” tiếng rồi rụt phắt người về sau. Khổng Khuyết liền nhào lên nhéo thêm phát nữa vào bụng mỡ của Phương Mãn.

“Ôi anh sai rồi chủ tịch Khuyết há há hahahha đừng đừng, ** má nơi công cộng cụ tém tém lại được không hả?”

Khổng Khuyết sờ bóp nắn véo mấy chỗ nẫn thịt mềm mại vài lần, đồng thời lấy được máy nghe trộm mini ghim trên quần áo Phương Mãn. Cuối cùng hài lòng dừng tay, cười khẽ rời đi.

Bỏ lại Phương Mãn đứng như trời trồng với hai dấu tay ướt nhẹp trên ngực.

Đù, không có mặt mũi gặp ai nữa.