Ánh Trăng Xanh

Chương 5: Cùng chàng trai ngon nhất trường!



Edit: Chanh + Beta: Dii

***

Du Tâm Kiều: “…”

Bắt chước chẳng giống tẹo nào, có thể gọi là mất sạch tinh túy.

Cũng không cần thiết phải sửa lại cho anh, Du Tâm Kiều hắng giọng: “Quen tôi là được.”

Từ Ngạn Hoàn không đáp mà nhìn về phía lon nước bị bóp biến dạng trong tay Du Tâm Kiều.

Du Tâm Kiều cúi đầu nhìn theo, ánh mắt sáng lên.

Đúng lúc đang khát.

Cậu giơ lon nước lên, bật nắp gọn lẹ dứt khoát. Từ Ngạn Hoàn giơ tay giống như muốn ngăn cản, nhưng chưa kịp làm gì đã nghe “Bụp” một tiếng, đồ uống có ga không còn chịu áp lực sau cơn rung lắc, theo không khí đua nhau phun ra ngoài.

Du Tâm Kiều bất ngờ bị phun cho đầy tay với trước ngực, trên mặt cũng gặp tai vạ. Cậu vội vàng dùng tay còn lại rút giấy ăn từ trong túi, qua quýt lau.

Dùng hết năm tờ giấy ăn mới nhớ đến người kia cũng bị vạ lây, cậu lại rút thêm một tờ, đưa qua: “Cậu cũng lau đi.”

Từ Ngạn Hoàn không nhận, tay đang lần tìm trong túi.

Du Tâm Kiều tiến lên, nước có ga màu vàng bắn lên áo phông màu trắng tạo thành những vết loang lổ, trông thê thảm không nỡ nhìn. Cậu không chịu được bẩn, phản xạ có điều kiện giơ giấy lên lau, lúc sắp chạm vào, Từ Ngạn Hoàn lại lui về bên tường nửa bước.

Du Tâm Kiều khựng lại.

Ủa, tưởng tôi định sờ mó cậu hả?

Nhớ đến màn “tiếp xúc thân mật” ban nãy, những ý nghĩ đen tối vừa mờ đi lại có xu thế hiện lên trong đầu. Du Tâm Kiều đưa tay sờ tai, cảm nhận được nhiệt độ không bình thường, đồng thời nước đường còn chưa lau sạch cũng dính dính trên vành tai.

“…”

Mắc cười gớm nhỉ.

Trong lúc Du Tâm Kiều còn đang bối rối nên tìm vòi nước rửa tay trước hay đi tìm cái thùng rác vứt đống giấy bẩn trên tay trước, Từ Ngạn Hoàn đã lướt qua người cậu, đi về phía đầu ngõ.

Du Tâm Kiều cố gắng gọi anh lại, một từ “Hoàn” vừa ra khỏi miệng, Từ Ngạn Hoàn chưa đi được hai bước đã xoay người, nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Hoàn… bạn học Từ.” Đầu lưỡi Du Tâm Kiều xoắn lại: “Thứ hai trả tiền đồ uống cho cậu nhé?”

Từ Ngạn Hoàn đứng yên, lặng lẽ nhìn cậu một hồi mới bỏ lại câu “Không cần”, sau đó xoay người bỏ đi.

Nhìn theo bóng lưng lạnh lùng kia rời đi, Du Tâm Kiều mãi chưa thể hoàn hồn.

Không cần, có ý gì?

Mời mình uống?

Đồ uống trong tay chỉ còn lại non nửa lon, Du Tâm Kiều đưa lên miệng, ngửa đầu tu sạch một hơi.

Trong tiết học sáng thứ hai, Du Tâm Kiều đi tới vị trí hàng cuối cùng ở góc lớp, móc từ trong túi ra ba đồng xu, đặt thành chồng chỉnh tề lên bàn của Từ Ngạn Hoàn.

Cậu vừa quay lại chỗ ngồi của mình đã bị Lương Dịch túm lấy hỏi nhỏ: “Sao ông lại đưa tiền cho Từ Ngạn Hoàn?”

“Thiếu nợ thì trả tiền.” Du Tâm Kiều đáp.

“Ông nợ tiền cậu ta lúc nào vậy, sao tôi không biết?”

“Chuyện ông không biết còn nhiều lắm.”

Lương Dịch buồn bực: “Chẳng lẽ liên quan đến chuyện hôm qua ông làm bẩn quần áo? Ông gặp cậu ta?”

Hôm qua trở về nhà Thẩm Đạt Dã, Du Tâm Kiều chẳng nói chẳng rằng đã cởi áo khoác ấn vào bồn nước, sau khi được mẹ Thẩm Đạt Dã nhắc nhở mới biết áo khoác lông cừu không thể giặt nước thì lại hoảng hốt nhấc nó lên, mang tới cửa hàng giặt ủi gần đó.

Trong một ngày, cậu đã vô cùng nhuần nhuyễn thể hiện khuyết điểm thiếu hụt kiến thức sinh hoạt của mình.

Du Tâm Kiều không muốn nhắc nữa: “Tôi gặp cậu ấy thật, nhưng quần áo bẩn không liên quan gì đến cậu ấy, đừng đoán mò.”

Thẩm Đạt Dã ngồi hàng trước cũng sáp lại góp vui: “Mấy ông đang nói gì thế, gặp ai cơ?”

Lương Dịch đáp: “Từ Ngạn Hoàn.”

Thẩm Đạt Dã nhớ lại ánh mắt hung dữ của Từ Ngạn Hoàn và cú ngã đau điếng, hắn run rẩy: “Cậu ta đến chợ đầu mối làm gì? Đừng nói là để đánh tôi nhá? Bởi vì lần trước tôi gọi cậu ta là Hoàn Hoàn hả?”

Du Tâm Kiều cười: “Cậu ấy đâu có nhỏ mọn vậy.”

Lương Dịch nắm được trọng điểm: “Sao ông biết cậu ta không nhỏ mọn? Rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”

Từ Ngạn Hoàn giống như một câu đố, đừng nói là bạn học, đến giáo viên chủ nhiệm cũng tò mò về anh.

Nhớ tới ngày hôm qua tận mắt trông thấy Từ Ngạn Hoàn làm thuê ở quán thịt nướng, còn đánh người, Du Tâm Kiều quyết định giữ bí mật giúp anh.

Cậu hỏi Thẩm Đạt Dã: “Đại gia, bình thường ông không mua đồ ăn ở chợ đầu mối à?”

Thẩm Đạt Dã đáp: “Mẹ tôi bảo đồ ăn ở mấy hàng quán nhỏ không sạch sẽ, trước giờ không cho tôi mua.”

Du Tâm Kiều gật đầu: “Tôi đoán mẹ Từ Ngạn Hoàn không quản cậu ấy, hôm qua tôi chỉ thấy cậu ấy đi qua chợ đầu mối, chắc là ăn uống gì đó.”

Lương Dịch, Thẩm Đạt Dã:?

Du Tâm Kiều nhún vai: “Dù sao đồ ở đấy vừa rẻ vừa ngon.”

Hôm nay, Du Tâm Kiều không thể tan học về nhà đúng giờ.

Du Tâm Kiều giao phó bài tập về nhà cho Lương Dịch, ai ngờ tên này chỉ mải chơi game, bài của mình còn chưa làm xong, báo hại Du Tâm Kiều chỉ kịp điền phần trắc nghiệm.

Cậu khoanh hết đáp án C, giáo viên tiếng Anh chấm xong liền gọi Du Tâm Kiều vào phòng làm việc, hỏi cậu: “Có phải lười đọc đề nên khoanh bừa đúng không?”

Buổi chiều sau khi tan học, Du Tâm Kiều bị ép ở lại trong lớp làm lại bài thi tiếng Anh cuối tuần. Đang làm dở thì nhận được tin nhắn của Lương Dịch, cậu ta gửi meme một con cún che ô cho một con cún khác, Du Tâm Kiều gửi lại meme con cún nhận ô kèm dòng chữ “Cảm ơn, tui rất thích”, sau đó nhét điện thoại vào túi.

Thật ra thành tích tiếng Anh của Du Tâm Kiều khá ổn. Trước khi chuyển tới Tầm Thành, cậu học ở trường quốc tế, nơi đó nói tiếng Anh còn nhiều hơn tiếng Trung, nhờ vậy mà làm đề rất nhanh, còn có thời gian lấy tai nghe ra nghe nhạc.

Cậu dùng iPod mà Diêu Quỳnh Anh tặng mình từ nhiều năm về trước, bộ nhớ 8GB, bên trong trừ bản nhạc piano thì cũng chỉ đủ tải thêm vài bài tiếng Anh kinh điển.

Các bài được phát tuần tự, cho đến một ca khúc có đoạn nhạc dạo nhẹ nhàng, Du Tâm Kiều thả lỏng cơ thể theo nhạc, qua khung cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Tầm mắt lướt qua hành lang, rơi xuống sân thể dục phủ kín nắng chiều. Một cậu thiếu niên tranh thủ chiếm đóng sân bóng rổ trước khi trời tối, bóng dáng cao lớn nhưng cũng cô độc.

Du Tâm Kiều nghe giọng ca vang lên từ trong tai nghe.

Feel my feet above the ground

Hand of God, deliver me

Thiếu niên trên sân thể dục đang bật nhảy, hai chân nhẹ nhàng rời khỏi mặt đất, trên nền ánh tà dương vàng cam, quả bóng vẽ ra một đường parabol, chuẩn xác rơi vào giữa rổ.

Dọn balo xong, Du Tâm Kiều chậm chạp đi ra ngoài, khóa cửa lớp học lại.

Trên đường ra cổng trường bắt buộc phải đi qua sân thể dục, vì thế Du Tâm Kiều nhìn thấy người vừa ném trúng rổ ban nãy, đang xách balo dưới cột bóng rổ lên.

Người nọ đứng thẳng dậy. Trong lúc vô tình ánh mắt giao nhau, Du Tâm Kiều đang do dự có nên chào hỏi không, thì thấy Từ Ngạn Hoàn nhanh chóng dời đường nhìn trên người cậu sang chỗ khác, giống hệt như hôm qua ở quầy thịt nướng, căn bản như không quen cậu.

… Thôi bỏ đi.

Du Tâm Kiều cũng dứt khoát giả bộ không nhìn thấy. Cậu quay đi, chăm chú nghiên cứu bảng tuyên dương trong tủ kính bên cạnh.

Là xếp hạng của cả khối trong lần thi cuối kỳ lớp 11 học kỳ trước, cậu bất ngờ nhìn thấy tên của Từ Ngạn Hoàn, ở vị trí thứ năm hàng thứ nhất.

Chẳng trách có thể đi học ngủ gật, tan học đánh lộn.

Chẳng trách có bao nhiêu người viết thư tình cho anh, tiêu chuẩn thẩm mỹ của học sinh cấp 3 đều như nhau, nam sinh đẹp trai học giỏi ai mà không thích.

Du Tâm Kiều đã có nhận thức trực quan với cái “thành tích khá ổn” trong miệng Lương Dịch, rồi không nhịn được bắt đầu nhớ lại sự cố xảy ra hôm qua.

Không biết ông chú to mồm kia thế nào rồi, đầu đã nở hoa chưa nhỉ.

Nhớ đến ông chú kia nói muốn tới trường tìm Từ Ngạn Hoàn, nhưng mà cho vay nặng lãi là hành vi phạm pháp, chắc là không dám rêu rao đâu ha?

Nếu như tìm đến thật, bảo vệ trường học đều đã có tuổi, tay chân lẩm cẩm, có thể ngăn nổi không?

Du Tâm Kiều mải mê suy nghĩ, ánh mắt liếc thấy người đang đi phía trước chợt dừng lại.

Từ Ngạn Hoàn đặt balo xuống, móc ra một xấp thư chưa mở, thẳng tay ném vào thùng rác bên cạnh.

Du Tâm Kiều: “…”

Hóa ra thư tình bạn cùng lớp đưa cho đều quy về chỗ này.

Cậu đang suy nghĩ xem đống thư tình kia phải tích bao lâu thì thấy Từ Ngạn Hoàn kéo khóa balo đeo lên vai. Anh xoay người lại, bị chú cún vẫy đuôi bất ngờ xuất hiện bên cạnh dọa cho lùi ra sau một bước.

Sở dĩ kết luận Từ Ngạn Hoàn bị dọa là vì bước lùi này cực kì đột ngột, lại còn nhanh chóng.

Suýt nữa đụng phải thùng rác.

Chú cún kia dường như không ngờ mình lại có uy lực lớn như vậy, nó nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn nhân loại to con “lật thùng rác” trước mặt mình.

Khung cảnh có hơi khôi hài.

Du Tâm Kiều vui vẻ cười hì hì, thu hút sự chú ý của Từ Ngạn Hoàn từ trên người cún con lên người cậu.

Trên gương mặt lạnh như băng cuối cùng cũng xuất hiện biểu cảm khác, tuy thay đổi ấy nhỏ đến nỗi rất khó diễn tả.

Xấu hổ quá, nói gì bây giờ… Du Tâm Kiều vắt óc suy nghĩ, nhắc lại chuyện cũ: “Tiền đồ uống, cậu nhận được chưa?”

Lúc cậu đặt xu lên bàn Từ Ngạn Hoàn, Từ Ngạn Hoàn đang ngủ.

Ban ngày ngủ nhiều như thế, đến tối làm gì nhỉ?

Câu hỏi này Du Tâm Kiều chẳng thể hỏi ra.

Từ Ngạn Hoàn “Ừm” một tiếng.

Có lẽ lo người cách anh hơn năm mét kia nghe không rõ, anh xoay người ra trước, không mặn không nhạt bổ sung một câu: “Cảm ơn.”

Cho đến khi về tới nhà, Du Tâm Kiều vẫn không hiểu câu “Cảm ơn” kia là vì chuyện gì.

Nhưng mà không quan trọng, chuyện Từ Ngạn Hoàn bị “chó dữ” dọa cho xanh mặt vẫn thú vị hơn.

Du Tâm Kiều ngâm nga khúc hát, vào phòng bếp nấu mì. Tuần sau dì nấu cơm mới đi làm, dì giúp việc qua vào buổi chiều, Du Tâm Kiều vừa ăn mì vừa dùng ngón tay lau mặt bàn, cậu dùng ngón cái chà xát, không dính chút bụi, quả là vô cùng sạch sẽ.

Tâm trạng vui vẻ dừng ngay vào thời điểm di động reo vang, màn hình hiện tên “Phu nhân Diêu”

Du Tâm Kiều đặt đũa xuống, dùng giấy lau miệng, lúc nhận điện thoại thấp giọng gọi: “Mẹ ạ.”

Diêu Quỳnh Anh đi thẳng vào vấn đề: “Nghe ba con nói, con muốn mua piano ở đó?”

“Vâng ạ, việc tập đàn không thể ngừng.” Du Tâm Kiều nói: “Dùng tiền mừng tuổi con tiết kiệm mua một chiếc piano second-hand, về sau không dùng còn có thể…”

Hai chữ “bán đi” còn chưa ra khỏi miệng đã bị Diêu Quỳnh Anh cắt ngang: “Xem ra thích ứng khá nhanh đấy, mẹ còn tưởng con sẽ không quen sống ở nơi như vậy.”

Đây là cuộc điện thoại đầu tiên của Du Tâm Kiều với mẹ sau khi tới Tầm thành.

Cậu thật sự không muốn chọc giận bà.

“Tầm Thành tốt lắm.” Du Tâm Kiều cố gắng ổn định giọng nói: “Không khí trong lành, bạn học thân thiện, ăn uống rẻ hơn ở thủ đô nhiều.”

Cậu nghe thấy ở tiếng hừ lạnh của Diêu Quỳnh Anh ở đầu bên kia.

“Con cứ giận dỗi với mẹ đi, dù sao cuối cùng người chịu thiệt vẫn là con.” Diêu Quỳnh Anh là lãnh đạo cấp cao của công ty niêm yết, bình thường bất kể là ở công ty hay ở nhà cũng đều nói sao làm vậy, cho dù đối diện với con trai thì thái độ vẫn rất cứng rắn: “Rời khỏi tài nguyên giáo dục của thủ đô, rời khỏi sự quan tâm của ba mẹ, để mẹ xem con sẽ sống như thế nào.”

Du Tâm Kiều cũng bướng bỉnh không chịu thua, nhịn rồi nhịn, cuối cùng hết nhịn nổi: “Vậy mẹ cứ nhìn xem con sẽ sống thế nào đi.”

Cuộc điện thoại này khiến cho tuổi trẻ nổi loạn của Du Tâm Kiều chẳng còn gông xiềng hay lo lắng, chính thức bước vào lúc phản nghịch nhất.

Trước tiên cậu liên hệ với ba mình là Du Hàm Chương, bảo dì nấu cơm với dì giúp việc không cần đến nữa, sau đó dùng chuyển phát nhanh gửi trả tấm thẻ ngân hàng của Du Hàm Chương về.

Tiền mừng tuổi mà các trưởng bối cho cậu từ nhỏ đến lớn cũng đủ để Du Tâm Kiều chi tiêu hàng ngày ở Tầm thành, thậm chí còn đủ cho cậu mua một chiếc piano second-hand khá ổn. Còn về nhà ở, Du Tâm Kiều quyết định mặt dày ở tiếp, dù sao đây cũng là quà thành niên mà Du Hàm Chương tặng cậu, không liên quan tới mẹ Diêu Quỳnh Anh.

Tuy chín tháng nữa cậu mới chính thức thành niên. Nhưng chính vì cậu chưa thành niên, ba mẹ vẫn còn nghĩa vụ phải nuôi cậu, chiếm chút lợi từ họ không hề quá đáng tẹo nào.

Làm gì có người mẹ nào đuổi con ra khỏi nhà chỉ vì nó thú nhận xu hướng tính dục của mình chứ? Phu nhân Diêu đã một bó tuổi rồi, chẳng cởi mở thì thôi, lại còn không hiểu chuyện, học người khác tuyệt thực khiến cậu lo lắng mất mấy ngày.

Buổi tối, Du Tâm Kiều cuộn tròn trong chăn lau nước mắt, vừa tủi thân vừa tức giận mà nghĩ, nếu mẹ đã coi thường lựa chọn của con, vậy con càng phải sống thật tốt ở đây!

Con vui vẻ đến trường, hạnh phúc tập đàn!

Con càng phải sống cho ra hồn!

Con còn muốn hẹn hò! Cùng chàng trai ngon nhất trường!

Thế là thứ ba, lại có bạn của lớp khác tới gõ cửa sổ gần hành lang nhờ Du Tâm Kiều chuyển giúp thư tình. Du Tâm Kiều nở một nụ cười cực kỳ xán lạn: “Xin lỗi cậu, mình không giúp được.”

Lương Dịch cảm thấy lạ, hỏi tại sao không giúp được, Du Tâm Kiều kín đáo trả lời: “Nhân từ với quân địch chính là tàn nhẫn với chính mình.”

Lương Dịch:?

Tuần này bắt đầu tập thể dục đầu giờ.

Dáng người Từ Ngạn Hoàn cao, xếp ở cuối hàng.

Đúng ra vị trí này chỉ để ngắm trời ngắm đất, rất khó trở thành đối tượng quan sát của người khác. Nhưng mà hôm nay, một bài phát biểu dưới cờ thêm một lượt tập thể dục theo đài, trong mười lăm phút, anh cảm thấy mình bị một ánh mắt nhìn chòng chọc.

Khiến cho lúc trở về lớp học,Từ Ngạn Hoàn chẳng những không nằm xuống ngủ, thậm chí còn đề cao cảnh giác, e sợ từ góc nào đó nhảy ra một chú cún, vây quanh ống quần anh hết cọ rồi liếm.

Kết quả chó dữ tứ chi mập mạp chẳng thấy đâu, chỉ thấy một nhân loại tay nhỏ chân nhỏ.

Tiết bốn buổi sáng kết thúc, các bạn học tụ thành nhóm ra ngoài kiếm cái ăn. Từ Ngạn Hoàn trông thấy một bóng người đi tới trước bàn học, anh ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt cười cong cong.

Mắt Du Tâm Kiều rất to, da lại trắng, khiến cho đôi mắt đen tuyền sáng ngời thêm nổi bật, lúc nhìn chuyên chú càng lộ vẻ thâm tình hơn.

Trong con ngõ nhỏ ở chợ đầu mối hôm ấy, Từ Ngạn Hoàn đã phát hiện ra điều này.

Vì vậy không thể không cảnh giác hơn.

Từ Ngạn Hoàn dựa ra sau, khoanh hai tay, dùng ngôn ngữ cơ thể thay lời nói—— Có chuyện gì?

Du Tâm Kiều cũng không vòng vo, móc ra một bức thư màu xanh nhạt, đưa qua: “Cho cậu.”

Từ Ngạn Hoàn liếc nhìn bức thư, hỏi—— Thứ gì đây?

“Thư tình đó, do tôi viết.”

Lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu viết thư tình cho người khác, thật ra Du Tâm Kiều rất hồi hộp, hai chân sắp nhũn ra đến nơi.

Cậu vốn định đặt thư lên bàn, cảm thấy không an toàn, lại quan sát một hồi, nắm góc thư nhét vào khuỷu tay giao nhau trước ngực Từ Ngạn Hoàn.

Từ Ngạn Hoàn: “…”

Để ngăn bức thư này xuất hiện ở thùng rác cạnh sân thể dục vào tối nay, Du Tâm Kiều đã nắm trong tay lợi thế.

Cậu nghiêng người về phía trước, dùng âm thanh chỉ đủ cho hai người nghe thấy, cất lời dọa nạt Từ Ngạn Hoàn: “Nếu cậu dám vứt nó, tôi sẽ kể chuyện cậu sợ cún nhỏ ra ngoài!”

Hết chương 5.