Anh Vào Bắc Đại, Em Vào Thanh Điếu Bắc Đại

Chương 5



Kể từ ngày đó, tôi bắt đầu chăm chỉ học tập ngày đêm.

Thực hiện triệt để câu nói nổi tiếng của trường trung học chúng tôi: Không học đến chết thì sẽ chết vì học.

“5 năm thi thật 3 năm thi thử ” gì đó, “Luyện đề điên cuồng” gì đó, tất cả đều khỏi phải nói.

Đến kì thi thử đầu tiên, những đề luyện thi mà tôi làm được đã cao cả mét.

Trong cuốn sổ tay câu hỏi cũng có bảy tám câu sai, đầy những điểm kiến ​​thức dày đặc.

Sách giáo khoa đã bị tôi lật nát gần hết.

Nếu so với kiếp trước, tôi có thể không bao giờ tưởng tượng được rằng một ngày nào đó tôi có thể học tập chăm chỉ như vậy.

Nhưng tôi không dám dừng lại, bởi vì tôi muốn vào Bắc Đại.

Không phải là một trường đại học bình thường, không nói đến 985 hay 211, là Bắc Đại – trường đứng đầu về khoa học xã hội đó.

Vào ngày có điểm, chủ nhiệm yêu cầu mỗi người chúng tôi viết ra trường mục tiêu của mình rồi dán nó lên bảng đen phía sau để tạo thành bức tường điều ước.

Tôi nhìn vào bảng điểm thi thử trên bàn, 650 điểm.

Đây là kết quả của quá trình học tập chăm chỉ của tôi, nhưng vẫn chưa được.

Vẫn còn một khoảng cách nhất định với Bắc Đại.

Nhưng tôi vẫn nghiêm túc viết hai chữ lên tờ giấy note “Bắc Đại“.

Đến giờ ra chơi, bức tường điều ước đã được lấp đầy.

Chỉ chốc lát, mọi người đã tụ tập lại đó.

Rồi một giọng nói châm biếm vang lên từ đám đông: “Lâm Vãn Kiều, cậu còn ước đậu Bắc Đại sao? Tao e não mày hỏng rồi đó, lần này mày đạt điểm cao cũng chỉ là may mắn thôi, còn kém xa lắm mới với tới Bắc Đại được.”

Người nói chính là Từ Hoan.

Tôi nhìn thái độ mỉa mai và khinh thường không thèm che giấu của Từ Hoan, lạnh lùng liếc cậu ta một cái: “Cậu vẫn nên là lo xem bản thân đậu nổi đại học không đi đã, còn rảnh nói tôi cơ? ”

Nói xong, mặt Từ Hoan lập tức đỏ bừng.

Không ngoài trừ Từ Hoan, hầu hết mọi người đều nhìn tôi như kiểu “Cậu ta điên rồi!” “Làm sao mà cậu ta có thể đậu nổi Bắc Đại được?” “Cậu ta nghĩ mình là ai chứ, là Bắc Đại đó, hai năm rồi trường tụi mình đã không có ai được nhận vào Bắc Đại rồi.”

Tôi cau mày, định phản bác lại.

Lúc này, lớp trưởng đột nhiên gõ gõ bàn tôi: “Chủ nhiệm bảo muốn gặp cậu.”

Trong văn phòng, thầy chủ nhiệm đang xem điểm của lớp chúng tôi, thấy tôi đến, thầy lấy ra một bảng điểm.

Trên bảng điểm là điểm số và thứ hạng của mỗi bài kiểm tra bắt đầu từ khi lên 12 của tôi.

“Nghe mấy bạn trong lớp nói, mục tiêu của em là Bắc Đại?”

“Vâng ạ.”

“Em có biết muốn vào Bắc Đại cần bao nhiêu điểm không? Hơn nữa kỳ thi tuyển sinh đại học cũng không còn bao lâu nữa, có mục tiêu cũng tốt nhưng tốt hơn hết vẫn phải thực tế … ”

Thầy vẫn đang thao thao về điều gì đó, nhưng tâm trí tôi lại hoàn toàn không thể nghe nổi.

Thậm chí, còn có chút mơ màng, tôi thực sự có thể được nhận vào Bắc Đại không?

Niềm tin vững chắc đã bị lung lay đôi chút bởi sự nghi ngờ của mọi người.

Về đến nhà, Cột Sắt vẫn đang ăn những con cá khô nhỏ trong ổ của anh.

“Cột Sắt, anh nói xem em thực sự có thể vào được Bắc Đại không?”

“Sao em lại hỏi như vậy? Không phải em muốn đậu sao? Cứ làm đề thôi!”

Nghe thì có vẻ giống như một câu trả lời bình thường nhưng tôi không thể không khóc.

“Cột Sắt…”

“Mười con cá khô nhỏ nữa.”

Được rồi, tôi còn muốn khóc hơn nữa rồi.

Đêm đó, cả hai chúng tôi như ngầm hiểu ý nhau.

Tôi không làm đề, Cột Sắt cũng không hối thúc tôi.

“Thẩm Hàn, thật ra em vẫn luôn tò mò, em ngu như vầy, hẳn là lúc dạy kèm cho em còn khó hơn chính anh tự đi thi đúng không? Thế sao anh vẫn luôn cố gắng giúp em thế? Lẽ nào là vì sợ em sẽ triệt sản anh sao?. ”

Thẩm Hàn khẽ liếc tôi một cái: “Thực ra chuyện này cũng có lý do, nhưng nguyên nhân chính là em rất kỳ quái, rõ ràng là học ngu như thế, sợ ngay cả Thanh Điểu Bắc Đại cũng không vào nổi, nhưng vẫn muốn đậu Bắc Đại, anh sống hơn 20 năm rồi cũng chưa bao giờ thấy ai chơi trội như em ”

TÔI:”……”

Nghe anh nói kìa, cảm ơn quá cơ.

“Nhưng mà cách sống của em khiến anh ghen tị, anh cảm thấy giúp đỡ em cũng giống như giúp đỡ chính quá khứ của mình.”

Nói xong, Thẩm Hàn kể về quá khứ của mình.

Anh ấy nói, anh ấy mắc chứng rối loạn thâm hụt cảm xúc.

“Rối loạn gì cơ? Rối loạn thâm hụt cảm xúc á? Này là bệnh gì thế?”

Tôi ngơ ngác nhìn Thẩm Hàn, nhưng Thẩm Hàn không nhìn tôi mà tự nói về quá khứ của mình:

“Rối loạn thâm hụt cảm xúc là một loại bệnh tâm thần, thờ ơ với cảm xúc và thậm chí không thể hiểu được cảm xúc giữa con người với nhau. Lần đầu tiên anh nhận ra tình trạng này là hồi mới vào năm nhất, bạn cùng phòng của anh thích một cô gái đã lâu nhưng vẫn không dám tỏ tình. Thế rồi cô gái đó tỏ tình với tôi, anh từ chối.

“Lý do từ chối cũng không có gì, chỉ đơn giản là vì anh không hiểu thích là cảm giác gì, yêu là cảm giác gì. Từ nhỏ ba mẹ anh đã luôn bận rộn, họ luôn thờ ơ lạnh lùng với anh, lúc nào cũng chỉ bảo anh phải giỏi cái này giỏi cái kia, thành tích phải luôn hạng nhất, nếu không sẽ lãng phí gen của họ.

“Không ai nói với anh yêu là gì, đã từ rất lâu rồi, ngay cả được yêu hay yêu là thế nào anh cũng không hiểu được. Ngay cả những cảm xúc như vui, giận, buồn cũng rất bình thường. Lúc anh nói với bạn cùng phòng của mình, cậu ta bảo anh có bệnh rồi nên đi khám não đi. ”

Nghe đến đây, tôi không khỏi bật thốt lên: “Đm, anh ta có bệnh thì có, sao anh ta dám nói với anh vậy cơ chứ?”

Rõ ràng, anh ấy vẫn rất ổn mà.

Tôi đã không nói câu cuối cùng đó.

Kết quả, Thẩm Hàn chỉ cười: “Nghe cậu ta nói thế anh cũng đi bệnh viện.”

TÔI: “……”

Tôi không nói nên lời, Cột Sắt là người đơn giản như vậy sao?

“Thế sau đó bác sĩ nói sao?”

Lúc này đột nhiên Thẩm Hàn có chút khẩn trương: “Bác sĩ nói anh bị rối loạn nhân cách ái kỷ nhẹ, không phải rối loạn tâm thần, thực sự không sao, sau này có thể chữa khỏi … ”

Nhìn bộ dạng bơ vơ của Thẩm Hàn, lòng tôi lại cảm thấy đau nhói.

Thẩm Hàn sao lại phải gặp loại người chết tiệt như thế cơ chứ!

Tôi không khỏi nhéo nhéo cái mặt mập mạp của Thẩm Hàn: “Dĩ nhiên là anh không bị tâm thần rồi, tất cả chuyện này là do hoàn cảnh xung quanh gây ra thôi, không phải lỗi của anh, là do bọn họ.”

Thẩm Hàn ngây người nhìn tôi, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

“Thật sao?”

“Ukm, em cam đoan với anh.”

“Vậy em sẽ không chán ghét anh đúng không?”

“Tất nhiên rồi.”