Áo Sơ Mi Bạc Hà

Chương 20: Nghe anh đi



Nghe anh đi.

Minh Thứ nằm sấp trên lưng của Tiêu Ngộ An, được anh nó cõng về.

Người nó hơi dơ, trên gương mặt nhỏ bám bụi, cỏ trên người phủi sao cũng không hết sạch, nhưng được Tiêu Cẩm Trình bảo vệ, ngoại trừ đầu gối bị trầy chảy máu ra, thì mấy chỗ khác không bị thương tích gì.

Đầu gối bị trầy thì có làm sao đâu, nó hồi đó tự chơi một mình còn khiến cả hai đầu gối bị trầy nữa là, lúc mới bị thì đau lắm, nhưng đau nhất vẫn là lúc bôi thuốc, khúc giữa thì không đau gì.

Giống như bây giờ nó không đau, còn có thể tự mình đi, nhưng nó muốn anh nó bế cơ.

Ban nãy anh nó phủi cỏ trên người của nó, từ cánh tay tới lồng ngực, từng cái từng cái, rất nhẹ. Nó lúc đầu còn ngoan ngoãn đứng yên, không chớp mắt ngắm nhìn anh nó. Anh dũng cảm lắm luôn, giống như một vị anh hùng vậy. Lúc anh chưa tới người xấu còn lấy cỏ đuôi chó vả vào mặt nó, lúc anh tới rồi người xấu bị anh tẩn nằm lì trên mặt đất.

Anh tới để cứu nó đấy!

Cứu anh Cẩm Trình, cũng cứu nó nữa. Nó và anh Cẩm Trình đều là em trai nhà họ Tiêu.

Là em trai nhỏ nhất, em trai có thể nũng nịu. Nghĩ đến đây nó lập tức chui vào lòng anh nó, muốn anh nó ôm ôm nó. Anh Cẩm Trình bên cạnh tám tuổi rồi còn nhảy lên lưng của anh Mục Đình, vòi anh Mục Đình cõng về, còn nó mới có năm tuổi, cũng nhẹ hơn anh Cẩm Trình nhiều.

Sau khi chui vào lòng anh, nó vẫn không nhúc nhích, trên người anh có mùi mồ hôi, mùi hương bạc hà lúc trước nó hay ngửi cũng không còn. Nó nhẹ nhàng hít một hơi, cảm thấy rõ ràng rồi. Nó bẩn, anh nó còn bẩn hơn, dù sao nó cũng không hôi, anh nó mới hôi. Vậy là nó không sợ anh chê nó rồi.

Anh nó ôm một hồi, vỗ lên lưng nó, sau đó mới buông nó ra, nói muốn cõng nó. Nó nhanh chóng ngã lên, hai tay ôm lấy cổ của anh.

Mùa hè sắp kết thúc, mặt trời lúc chạng vạng như tan dần vào mây, gió thổi đến cũng không còn hầm hập.

Hai vị anh trai cõng hai cậu em bị ăn hiếp của mình trở về nhà, dốc đá không dễ đi, nên bước chân rất chậm.

Tiêu Cẩm Trình bên cạnh tuy bị đánh nhưng tinh thần vẫn còn rất sung mãn, một hồi kêu "Bay nè, tôi đang bay lên nè", một hồi lại hét "cha*", cuối cùng Tiêu Mục Đình không nhịn được nữa, ném Tiêu Cẩm Trình xuống đất, dù thằng khỉ con phá phách này có năn nỉ ra sao cũng không thèm cõng nữa.

*驾 (Hán việt: giá): tiếng kêu khi cởi ngựa.

Còn Tiêu Ngộ An bên này thì yên tĩnh lắm, Tiêu Ngộ An không nói gì, Minh Thứ thì đôi lúc lại kêu hưm một tiếng.

Lúc chẳng rõ là lần hưm thứ bao nhiêu thì, anh nó đột nhiên dừng lại.

Tiêu Ngộ An hỏi: "Nhóc hưm gì vậy?"

Cậu không hề mất kiên nhẫn, chỉ là thấy tò mò. Tuy nói rằng trẻ nhỏ có vô vàn thói quen kì lạ quái đản, nhưng cậu chẳng nhớ hồi còn bé mình có hay kêu hưm hay không, trong ấn tượng của mình hồi Tiêu Cẩm Trình bằng tuổi Minh Thứ cũng không kêu hưm.

Minh Thứ ưm hưm như vậy, không để ý còn tưởng là đang nói chuyện một mình.

"Em không có hưm hưm." Bản thân Minh Thứ còn chưa phát hiện ra.

"Sao không?" Tiêu Ngộ An buồn cười, "Nhóc đã hưm bao lần rồi mà."

Minh Thứ hạ cằm lên vai anh, nghĩ một hồi, "Em hưm chơi thôi."

"Hưm mà cũng chơi được? Vui lắm hử?"

"Cũng không vui lắm, nhưng lúc trước không có ai chơi với em, em không hưm, thì xung quanh chẳng còn tiếng gì nữa."

Bước chân Tiêu Ngộ An dừng lại, không ngờ rằng lại là một đáp án như thế. Hồi trước cậu đoán mấy tiếng ưm hưm ư ứ đó của Minh Thứ là do học mấy con chó con mèo nào đó. Nhưng dường như còn đơn độc hơn cậu nghĩ nhiều.

"Anh ơi?" Minh Thứ nhỏ giọng: "Anh có phải đi hết nổi rồi không? Em có thể xuống được mà."

Tiêu Ngộ An lắc đầu, giữa lấy người nó, tiếp tục xuống dốc, "Đi nổi."

Tiêu Cẩm Trình đã từ còn dốc trượt xuống dưới, Tiêu Mục Đình ở đằng sau hét: "Mày không thể yên nổi một phút hả em?"

"Tôi đây đã yên phận hơn một phút rồi!" Tiêu Cẩm Trình hướng về phía Minh Thứ nói: "Nhóc nhỏ à, nhóc cũng xuống trượt đi!"

Minh Thứ nhìn con dốc dài trước mắt, muốn trượt, nhưng lại hơi sợ, thoáng nắm nhẹ góc áo của Tiêu Ngộ An.

"Bây giờ đừng trượt, đầu gối nhóc bị trầy mà." Tiêu Ngộ An hiếm khi nhẫn nại, "Đợi đầu gối khỏi rồi, mà còn muốn trượt nữa thì lại tới."

Minh Thứ hỏi: "Anh ơi, anh trượt cùng em ạ?"

Tiêu Ngộ An nghĩ một hơi, "Anh có thể đi với nhóc, nhìn nhóc trượt."

Minh Thứ mừng đến lắc lư đùi, "Hay quá!"

"Đừng nhích lung tung." Tiêu Ngộ An nói

Minh Thứ lập tức ngoan ngoãn.

Tiêu Cẩm Trình nghĩ ngơi xong, lại tiếp tục trượt xuống, không lâu sau ba người đằng sau nghe một tiếng hét thảm thiết.

Minh Thứ lo lắng vươn cổ, "Anh Cẩm Trình sao thế ạ?"

Tiêu Cẩm Trình khóc thét, "Tiêu Mục Đình, tôi trượt trúng cứt chó rồi!"

Nhà họ Tiêu náo nhiệt vô cùng, hồi trưa năm đứa nhóc cùng nhau ra ngoài, ba đứa thi đấu, hai đứa theo trợ uy, tới chạng vạng trở về, chỉ còn mình Tiêu Cẩn Lan là sạch sẽ, Minh Thứ và Tiêu Cẩm Trình đều bị thương, còn Tiêu Ngộ An và Tiêu Mục Đình tuy không bị thương chỗ nào, nhưng dù gì cũng đánh nhau với người ta nên trên người hơi bẩn. Nhưng dơ nhất vẫn là Tiêu Cẩm Trình, vừa vào tới sân nhà đã chi chi chít chít bị ông nội xách đem đi tắm.

Đám Trần Thiết bị đánh rất thảm, nhưng chuyện là do bọn nó gây, bắt cóc ăn hiếp một đứa nhóc năm tuổi, cho dù là ai thì cũng thấy là tại tụi nó làm sai. Người lớn trong nhà ngại chuyện này mới không đến tìm, vì vậy về nhà tự đóng cửa, nên la rầy thì la rầy, nên thoa thuốc thì thoa thuốc. Nhưng việc Tiêu Ngộ An và Tiêu Mục Đình đánh nhau, thì vẫn phải khuyên dỗ vài câu.

Mắt thấy anh nó bị gọi vào phòng, lòng Minh Thứ đã khít chặt lại. Tiêu Cẩn Lan lấy kem ốc quế cho nó ăn, nó không thèm ăn, cứ ngước thẳng về cửa phòng.

"Nhóc vẫn đang lo cho hai anh à?" Tiêu Cẩn Lan đem hộp y tế đến, chuẩn bị thoa thuốc khử trùng lên đầu gối Minh Thứ.

Có ba thằng em trai phiền muốn chết, đứa nào đánh nhau trầy xước, đều toàn là người chị này tới bôi thuốc, trong nhà thì hộp y tế này giống y như hộp đựng kẹp tóc của cô vậy, bên trong có thứ gì, cô rõ hơn so với bất kì người nào.

"Ông nội sẽ rầy các anh sao?" Minh Thứ sợ nhất là ông nội mình la mình, ngày thường phạm sai xíu thôi, cũng bị rầy, lần này anh nó đánh nhau với người khác.

"Đương nhiên là rầy rồi." Tiêu Cẩn Lan nói: "Nhưng mà không sao đâu, tụi nó cũng không phải cố ý gây chuyện với người khác, là do em và Tiêu Cẩm Trình bị bắt nạt, nên tụi nó mới đánh nhau thôi."

Minh Thứ mơ màng hơi hiểu. Chưa tới mấy phút sau thì cửa bên trong đã mở.

"Nhanh vậy hử?" Tiêu Cẩn Lan vẫy tay với Tiêu Ngộ An, "Em ấy vẫn còn lo mấy nhóc bị ông nội rầy đó."

Tiêu Ngộ An đi qua, cầm lấy bình thuốc trong tay của Tiêu Cẩn Lan, "Để em thoa."

Vết thương của Minh Thứ đã được bôi rượu trắng, cũng tính là khử trùng rồi. Lúc bôi rượu trắng là đau nhất, đôi mắt của Minh Thứ đều đỏ lên hết, nhưng không khóc tiếng nào.

Tiêu Cẩn Lan cười rồi nói: "Em trai dũng cảm ghê."

Minh Thứ ngượng ngùng cúi đầu. Nó mới không dũng cảm đâu, nó không biết đánh nhau, anh mới dũng cảm cơ.

Tiêu Ngộ An dùng tăm bông thấm ướt nước khử trùng, vừa tính thoa lên, bỗng dưng tay lại dừng. Cánh tay cùng đôi chân nhỏ của Minh Thứ nhìn rất yếu ớt, cũng chẳng biết Trần Thiết sao nỡ xuống tay được nữa.

Vừa nghĩ đến, thì lại thấy tức giận, rồi lại thấy ban nãy đánh vẫn chưa đủ mạnh tay.

Minh Thứ nhìn anh nó nhíu mày, ngẫm một hồi, nghĩ rằng chắc là tại mình, nên nói: "Anh ơi, anh yên tâm thoa đi, em sẽ không khóc đâu."

Tiêu Ngộ An ngẩng đầu, "Khóc?"

Minh Thứ giải thích với cậu, nói là mình rất biết nhẫn nhịn, có đau hơn cũng sẽ không rơi nước mắt.

Tiêu Ngộ An ngẫm nghĩ, thật ra nhóc con này đã rớt nước mắt trước mặt cậu mấy lần rồi.

Với lại rơi nước mắt cũng chẳng sao cả.

"Đừng cố nhịn nữa." Tiêu Ngộ An chấm tăm bông thoa lên, "Đau thì cứ khóc."

"Nhưng mà mẹ nói..."

"Nghe anh đi." Tiêu Ngộ An nhìn vào đôi mắt của nó, "Nghe anh em đi."

Hết chương 20.