App Diễn Viên Phim Kinh Dị

Chương 11: Oán linh váy đỏ (10)



“Trà trộn đi vào.”

Bàn tay nhỏ bé kia mọc ra móng tay dài 4, 5 centimet trong nháy mắt, đâm rách làn da mỏng manh của anh chàng đen gầy, ghim thật sâu vào.

Anh chàng đen gầy kêu một tiếng thảm thiết, đau muốn ngất đi, túm chặt bàn tay nhỏ bé trắng bệch kia, muốn rút ngón tay mình ra nhưng vô ích.

“Cứu với!!” Anh chàng đen gầy kêu thất thanh.

Giang Nhụy và Trương Bân đứng gần đó, lập tức chạy lên kéo lấy anh ta, “Kẹt” một tiếng, cửa tủ mở ra, lộ ra một đoạn cổ đang nhỏ máu đen!

Là con quỷ con!

Giang Nhụy và Trương Bân bị dọa đến độ hồn bay phách tán, quay đầu bỏ chạy, hiển nhiên không màng tới anh chàng đen gầy kia nữa.

Trong nháy mắt, da thịt trên mu bàn tay bị ăn mòn sạch sẽ, chỉ còn lại xương cốt trắng xám, hỗn hợp máu hòa lẫn mủ không ngừng nhỏ giọt xuống.

“Xin đấy.. cứu em với! Anh Tạ à!!”

Không ai tới cứu anh ta cả, cả người đau đớn, anh chàng đen gầy không ôm bất cứ hy vọng gì mới phải gọi tên cậu chàng yếu ớt kia.

“Rầm” một tiếng, một bàn chân đạp cửa tủ vào.

Sự việc diễn ra quá nhanh, quỷ con chưa kịp rụt đầu lại, một đoạn cổ bị kẹt lại.

Tạ Tinh Lan giữ chặt lấy cửa, lực đè đột nhiên tăng mạnh, quỷ con gào lên một tiếng đầy thảm thiết khiến màng nhĩ rung lên.

Tạ Tinh Lan cười giễu.

Lực tay quỷ con lỏng ra, Tạ Tinh Lan nhân cơ hội, không chút do dự đá văng anh chàng đen gầy kia ra.

Anh chàng đen gầy bị đạp ra một đoạn ngắn, đầu ngón tay bị ăn mòn không ra hình thù rơi xoẹt xuống đất một cái, nhưng dẫu sao vẫn giữ được cái mạng.

Quỷ con trong tủ bị chọc giận hoàn toàn, oán khí tỏa ra bốn phía: “Lại là anh! Tôi muốn giết anh!!”

Ngăn tủ như muốn nứt bung ra, Tạ Tinh Lan đột nhiên hành động ngược lại, mở ngăn tủ ra, trên hàng mày không có vẻ kiêng dè sợ hãi.

Không còn gì ngăn trở, bàn tay quỷ con nhanh chóng vươn ra, mắt thấy sắp bẻ cổ Tạ Tinh Lan tới nơi, nhịp tim Nghiêm Kính đột nhiên ngừng đập, tuyệt vọng thốt lên: “Anh Tạ à!!”

Tạ Tinh Lan không hề nhúc nhích, khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Nếu mày muốn mẹ mày được thấy ánh mặt trời thì mau cút cho tao.”

Bàn tay kia cách cần cổ mảnh khảnh của hắn trong gang tấc, không cam lòng mà run lên, cuối cùng vẫn rụt lại.

Quỷ con biến mất, nguy cơ tan biến.

Gương mặt xinh đẹp của Giang Nhụy đầy sợ hãi, nước mắt chảy ào ào, Trương Bân thì nhũn chân ngồi sụp xuống đất.

Nghiêm Kính thả lỏng, liệt người ra ghế: “Anh Tạ à anh dọa em chết khiếp.”

Cậu đột nhiên ý thức được điều gì đó, nuốt một ngụm nước miếng: “Anh không phải gà mờ..?”

Có thể khiến quỷ con kinh ngạc, Tạ Trì anh ấy…

“Không có kỹ thuật gì nhiều.” Tạ Tinh Lan đối phó qua loa.

Tạ Tinh Lan không muốn để quỷ con đắc ý, thực ra hắn không hứng thú với việc cứu người lắm, chỉ tiện thể mà thôi.

Anh chàng đen gầy kêu một tiếng thảm thiết khiến người ta rùng mình, không kiềm chế được cảm giác đau đớn kịch liệt, anh ta ra sức ôm tay trái, đau đến mức lăn lộn dưới đất.

Tạ Tinh Lan khẽ chau mày lại, đi tới nhìn, diện tích da thịt bị ăn mòn vẫn đang khuếch đại, nếu chậm thêm chút nữa, có lẽ cả người sẽ hóa thành một vũng máu.

Tạ Tinh Lan nhặt con dao gọt hoa quả trên bàn lên, ngón tay thon dài vung con dao bạc lóe lên tia sáng lạnh.

Hắn lấy chiếc bật lửa ra, từ tốn tiêu độc cho lưỡi dao, dường như có sự thân thiết bẩm sinh với thứ đồ vừa nguy hiểm lại vừa lạnh lẽo này.

“Muốn tay hay muốn mạng?” Tạ Tinh Lan xong việc ngồi xuống, cất giọng hỏi thăm bình tĩnh không chút gợn sóng, vẻ mặt cũng toát lên sự hờ hững và mất kiên nhẫn.

Chàng trai đen gầy suy sụp gào thét: “Muốn mạng!”

Cứ tiếp tục ăn mòn, anh ta không chỉ đơn giản phế mất một cánh tay!

Giang Nhụy và Trương Bân sợ hãi nhìn lưỡi dao sắc nhọn cứa qua da thịt của anh chàng đen gầy, giữ lại phần còn lành lặn, cắt đi phần bị ăn mòn, toàn bộ quá trình tinh tế hoàn mỹ tựa như một tác phẩm nghệ thuật.

―― Nếu thứ anh ta đang cắt không phải thịt người.

Vẻ mặt người đi lưỡi dao lạnh lùng, hững hờ, dường như không thứ gì có thể khiến anh ta gợn sóng.

Giang Nhụy và Trương Bân nhìn nhìn, cái ớn lạnh dần len lỏi trong lòng.

Bọn họ ngu tới mức nào mới cảm thấy người trước mặt nhã nhặn tốt tính, có thể lợi dụng được, thế mà trước đó họ lại đi tính toán với Tạ Trì.

Hai người vừa nghĩ tới việc trước đó mình dám ôm suy nghĩ như vậy, đôi chân như muốn nhũn ra, thể như mình là chỗ thịt chết dưới dao của Tạ Trì.

Người này có thể hoàn thành một nửa kịch bản chỉ trong ngày thứ hai, không dựa vào may mắn, mà thực sự nhờ thực lực kinh hoàng.

Khán giả bên ngoài phim kinh dị trầm mặc hồi lâu:

【Người này đúng là.. hai mặt băng hỏa.】

【Sự tương phản lớn đến mức tui rùng mình luôn.】

【Cậu ta có nhiều bộ mặt quá, rốt cuộc bộ mặt nào mới là thật chứ, ông trời ơi!!】

【Trí thông minh vượt trội thì chớ, lại còn biết đánh đấm nữa chứ, lấy tủ kẹp đầu quỷ con, quỷ con chưa từng chịu nỗi nhục này!!】

【Cảm giác càng ngày càng… biến thái, cơ mà tui thích á!!】

【Tui nhìn thủ pháp này của cậu ta, nghề chính không phải bác sĩ, thì chính là.. thôi coi như tui chưa nói gì, đáng sợ quá.】

【Người này cừ ghê, tui theo dõi.】

…..

Tình hình của anh chàng đen gầy không được lạc quan cho lắm, may mà ngày đầu tiên Tạ Trì đi ra ngoài mua sắm đã cân nhắc mua một hòm thuốc, trong đó có đầy đủ băng gạc, dược phẩm.

Giang Nhụy và Trương Bân tốn một lúc lâu mới tạm thời ổn định tình huống của anh chàng đen gầy kia, chống đỡ đến khi tan làm để đưa tới bệnh viện không thành vấn đề.

Sáng hôm sau, lúc Tạ Trì lại kiểm soát thân thể, phát hiện mình đang ngủ trên sofa với tư thế hết sức thoải mái, cả người đắp kín chăn, trên tay nồng mùi thuốc khử trùng.

Đầu óc hơi choáng váng, hạch bạch huyết hơi đau, Tạ Trì đưa tay sờ lên trán, cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng tay.

Giống như bị sốt nhẹ.

Tạ Trì giật mình hai giây, trong lòng thốt lên một câu quả nhiên ―― Bệnh tật kia do bộ phim mang tới.

Anh sẽ không tự phát bệnh.

Giang Nhụy thấy anh tỉnh dậy, giấu đi sự e ngại và sợ hãi sâu trong đôi mắt: “Anh Tạ à anh có khát không? Em.. em đi rót nước cho anh.”

Tạ Trì thoáng thấy bàn tay cô run rẩy, ánh mắt ngưng lại.

Giang Nhụy sợ anh?

“Không cần đâu,” Tạ Trì từ tốn chỉnh lại nếp nhăn trên sơ mi, “Mọi người đâu rồi?”

Giang Nhụy gượng gạo đáp: “Nghiêm Kính đi mua đồ ăn sáng, Trương Bân ở tầng dưới bắt taxi, chuẩn bị đưa Trịnh Minh đi khám.

Trịnh Minh là tên của anh chàng đen gầy kia.

Đi bệnh viện? Có lẽ hôm qua Trịnh Minh đã bị thương.

Tạ Trì lấy làm ngạc nhiên trước thái độ của Giang Nhụy, nhưng cũng không hỏi nhiều, hiển nhiên tối qua anh ấy lại làm hành động gì dọa người, Tạ Trì đã quen với điều này.

“Trịnh Minh thế nào rồi?” Tạ Trì thuận miệng thử thăm dò.

Giang Nhụy cười khổ: “Tay trái phế hoàn toàn, cũng chỉ có thể trông chờ đến khi đóng phim xong phục hồi lại như cũ, cũng may mà có anh, anh ta mới có hy vọng để chịu đựng.”

Tất cả các thương tích mà diễn viên chịu trong phim kinh dị đều thuộc về “nhân vật”, cho nên một khi đóng xong, thoát khỏi nhân vật, diễn viên hiển nhiên cũng bình yên vô sự.

Tay gãy sống lại với app mà nói đều không thành vấn đề.

Tạ Trì khẽ gật đầu, qua câu này đại khái thấy được tối qua đã xảy ra việc gì.

“Vừa nói đi bệnh viện? Tạ Trì chỉnh trang lại vạt áo đứng dậy, như có điều suy tư, “Tôi cũng đi một chuyến.”

…….

Tới bệnh viện, Tạ Trì trả tiền làm xét nghiệm máu.

Trong lúc đợi kết quả, Nghiêm Kính ngồi ở ghế bên ngoài khu xét nghiệm, đưa bánh bao xíu mại mình mua về cho Tạ Trì: “Anh à, anh khó chịu ở đâu à?”

Tạ Trì nhận lấy, cũng không muốn ăn: “Bị sốt nhẹ.”

“Anh ngủ không ngon à?” Nghiêm Kính cảm thấy câu hỏi này của mình thật trái lòng, người ngủ say sưa ngon lành trong phim kinh dị nhất chính là Tạ Trì.

Tạ Trì cười mà không nói.

“Số 47!” Bác sĩ ở phòng xét nghiệm sau lưng gọi anh.

Nghiêm Kính đưa Tạ Trì đi vào, nữ bác sĩ chỉ vào mấy chỉ số trong tờ xét nghiệm, vẻ mặt hơi nghiêm trọng: “Tiểu cầu và hồng cầu trong máu cậu giảm xuống, tỉ lệ bạch cầu tăng lên…”

Trong lòng Tạ Trì thầm nói một câu quả nhiên, mỉm cười lắng nghe.

Nữ bác sĩ vốn thấy chàng trai này anh tuấn nhã nhặn lại hẵng còn quá trẻ, vốn còn cảm thấy hơi lo lắng và tiếc nuối, ai ngờ cậu ta lại thờ ơ như không, không khỏi buồn bực, bây giờ con người đều coi rẻ mạng sống như vậy à?

Bác sĩ nói uyển chuyện một chút: “Có lẽ cậu cần ở lại, sinh thiết tủy để xem tình hình cụ thế như thế nào.”

Vốn là Nghiêm Kính còn chưa hiểu mấy chỉ số kia có ý nghĩa gì, nhưng đến khi nghe sinh thiết tủy, kinh ngạc đến mức bánh bao xíu mại trong tay mình cũng rơi xuống.

“Không cần đâu.” Tạ Trì có được đáp án mình cần, khẽ gật đầu với nữ bác sĩ, dẫn Nghiêm Kính ra khỏi phòng.

“Quay lại đã!” Nữ bác sĩ vội vã đứng dậy, ở phía sau gọi với, “Tình hình rất nghiêm trọng đấy! Có thể là bệnh máu trắng, cậu đừng coi nhẹ… Này!!!”

Tạ Trì cảm ơn tấm lòng của cô ấy, bất đắc dĩ vẫy tay về phía cô.

Nữ bác sĩ ở sau lưng giậm chân: “Cái kiểu gì vậy! Có bệnh mà không sợ chết!!”

【Tui đã bảo rồi mà!!】

【Cậu ấy nhạy cảm thật, không ngại phiền mà tới bệnh viện kiểm tra một chút, cũng may mà để ý.】

【Đây xem như là tin tức quan trọng đúng không?】

【Tôi hơi thắc mắc không biết rốt cuộc tình hình con cổ trùng kia thế nào.】

Nghiêm Kính ăn bánh bao xíu mại cũng không ngon, cậu cụp mắt, dè dặt nói: “Anh à, có phải anh ở hiện thực bị bệnh, nên mới tới đây mong muốn được chữa khỏi không?”

“Không phải,” Tạ Trì xoa đầu cậu ta, khẽ nói, “Tôi xác định 100% là do phim kinh dị.”

“Trời má!!” Nghiêm Kính kinh ngạc thốt lên, “Mới tới hai ngày đã bị bệnh nặng, sao có thể ――”

Nghiêm Kính ý thức được điều gì đó, vội vã cúi đầu xuống ngón trỏ của mình.

Một giây sau, vẻ mặt cậu hết sức khó coi: “Bởi vì cổ trùng à? Thứ này sao mà âm hiểm như vậy? Còn có thể hại người ta nhiễm bệnh nữa ư?”

Tạ Trì khẽ “Ừ” một tiếng.

Nghiêm Kính đột nhiên hoảng sợ: “Anh Tạ à, anh bị cổ trùng cắn thành ra như vậy, vậy mọi người đều bị cắn.. có phải em cũng nên đi xét nghiệm máu không?”

Tạ Trì: “Cũng được.”

Lúc đợi kết quả xét nghiệm của Nghiêm Kính, Tạ Trì đi mua một số thuốc giảm nhẹ triệu chứng, bộ phim kinh dị kéo dài nhất là bảy ngày, đã hai ngày trôi qua, bây giờ anh chỉ cần cố gắng chịu đựng nhiều nhất là năm ngày nữa.

Xem ra cần phải tăng tiến độ, anh phải tranh thủ thời gian làm rõ chi tiết chân tướng mười tám năm trước.

Có thể xác định là bà chủ đã giết chết nữ quỷ, nhưng vẫn còn phải tìm hiểu động cơ của bà ta.

Hỏi người bị hại trong cuộc lại không tra rõ được..

Tạ Trì khẽ mỉm cười, vậy anh chỉ có thể vượt khó mà tiến lên “hỏi” bà chủ đã giết người, không thể tấn công thì thôi, anh vẫn còn biện pháp khác.

Chẳng bao lâu sau Nghiêm Kính đi ra, mờ mịt đi tới trước mặt Tạ Trì, “Anh Tạ à, kết quả xét nghiệm máu của em đều bình thường, chỉ là tiểu cầu hơi cao, bác sĩ nói em bị thiếu máu.”

Tạ Trì trầm mặc không nói.

Anh bị cổ trùng cắn gây tác dụng phụ là bị bệnh, Nghiêm Kính và những người khác vẫn còn chưa biểu hiện tác dụng phụ, nhưng Tạ Trì tin chắc chắn là có, dù sao họ cũng đều bị cổ trùng cắn.

Chỉ là trước mắt ảnh hưởng khác với anh.

Năm giờ chiều, bà chủ tới công ty kiểm tra như thường lệ, đến sáu giờ, bà xuống gara ở tầng hầm, ba phút sau, chiếc xe hơi lái ra khỏi tầng hầm.

Có tài xế lái xe, bà chủ ngồi ở ghế phụ.

Lúc này Nghiêm Kính và Tạ Trì đang ngồi trong một chiếc taxi màu xanh không đáng chú ý.

Tạ Trì thấy chiếc xe của bà chủ từ từ hòa vào dòng xe cộ: “Bác tài à, phiền bác lái theo chiếc xe kia, chiếc xe mang biển số XXXXX kia ấy.”

Lái xe nghi ngờ nhìn chòng chọc hai người qua gương chiếu hậu, lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi không làm như vậy đâu! Hai người mau xuống xe đi…”

Tạ Trì vội nói: “Bác tài à, chẳng giấu gì bác, trên xe kia là người yêu của bạn cháu, bạn cháu vừa nhận được tin cô ấy nói tăng ca, thế mà vừa quay đầu đã thấy cô ấy lên chiếc xe sang của người đàn ông kia…”

Tạ Trì nói tới đây rồi thôi, vẻ mặt xấu hổ khôn cùng, tài xế lập tức hiểu ra, thương hại đưa mắt nhìn vẻ mặt Nghiêm Kính hết sức khó coi ngồi bên cạnh, trong lòng thầm nói hóa ra là đi bắt gian tại trận.

Nghiêm Kính siết tay thành nắm đấm, vẻ mặt không cam lòng, trong lòng thầm than số mình khổ quá, phải đóng vai nhân vật này.

Tài xế lập tức buông lỏng cảnh giác, “Thế thì được rồi, nhưng tôi chỉ đi theo tới bên ngoài thôi..”

Tạ Trì không chút nghĩ ngợi: “Không thành vấn đề.”

【Tui cảm thấy cậu ta lại chơi nhây rồi hahahaha】

【Ảnh định làm gì vậy, dù có theo dõi mò tới gần nhà bà chủ, thì sao có thể vào được nữa】

【Muốn trộm đồ à? Đâu có dễ như vậy, chỗ ở của bà chủ kiểu gì mà chẳng có bảo vệ, ngay cả cổng lớn còn không vào được, huống hồ là tới nhà người ta.】

【Lầu trên đừng phất flag quá sớm, không thể dùng tư duy bình thường để nghĩ hành động của anh ta được.】

【Đùa chứ, dù sao cũng là xã hội hiện đại, thím tưởng có thể trà trộn vào nhà người ta quỷ không biết thần không hay được à? Tới nơi rồi còn không bị phát hiện ra sao?】

Cuối cùng taxi dừng lại ở cổng khu dân cư cao cấp.

“Chỗ này một mét vuông hơn mười vạn đấy.” Tài xế than một câu, càng tỏ vẻ thương hại cậu nhóc nhỏ bé bên cạnh cậu chàng đẹp trai kia.

Xem ra bạn gái cậu ta dính vào đại gia thật rồi.

Bà chủ xuống xe, tài xế trông thấy bụng bà ta, ngẩn người ra, không dừng lại mà thốt lên: “Cậu bạn à, cậu cũng thảm quá, đứa bé này khả năng cao không phải con của cậu.”

Gân xanh trên trán Nghiêm Kính giần giật hai cái: “……….”

Tạ Trì vỗ vai cậu, tỏ ý sẽ ghi nhớ sự hy sinh cao cả của Nghiêm Kính.

Hai người xuống taxi, Tạ Trì kéo Nghiêm Kính qua một bên, khẽ dặn dò: “Bây giờ cậu ở bên cạnh tùy ý chơi, mở âm lượng điện thoại to một chút, chờ điện thoại của tôi, nghe máy của tôi thì lập tức gọi tài xế tới, chúng ta quay trở về làm việc.”

Nghiêm Kính nghiêm túc lắng nghe, không hiểu sao lại cảm thấy hưng phấn: “Được rồi.”

Tạ Trì lấy chiếc gương nhỏ trong túi ra, bắt đầu chỉnh trang ngoại hình.

【Ủa sao tui cứ thấy quen quen】

【Hahahaha tui đoán ra rồi】

Nghiêm Kính không nhịn được nói: “Anh Tạ à, anh có thể trà trộn vào được thật sao? Khu dân cư này an ninh có vẻ tốt, khắp nơi đều có camera, còn anh đến thẻ vào cổng cũng không có…”

Tạ Trì nói: “Thử một chút xem sao.”

Đợi Nghiêm Kính đi xa rồi, Tạ Trì tới cửa hàng hoa gần đó một chuyến, mua một bó hoa hồng, sau đó quay trở lại gần cổng khu nhà.

Mấy cô gái trẻ đi dạo chơi buổi tối nhìn thoáng qua anh chàng đẹp trai tao nhã, áo quần sang trọng, không nhịn được mà xì xào bàn tán: “Đi tới tìm người yêu à? Lãng mạn quá! Còn mang hoa theo nữa kìa.”

“Miệng bị nhét đầy cẩu lương.”

“Đẹp trai quá chời! Chân dài miên man!!”

“Ơ? Anh ấy đi về phía bọn mình kìa! Mau nói đi, có phải người yêu của ai không?”

“Không phải tôi!”

Tạ Trì ngượng ngùng tiến lên: “Chào mọi người, tôi vừa mới tan ca, muốn mang bất ngờ tới cho bạn gái, đến nơi mới phát hiện không vào được, cho nên không biết liệu có thể…”

Tạ Trì liếc qua phía phòng an ninh, bó hoa hồng trong tay đẹp tươi ướt át, đắt đỏ lộng lẫy.

Mấy cô gái rất sảng khoái: “Bọn em đưa anh vào.”

“Thế làm phiền mọi người rồi.” Tạ Trì hết sức nhã nhặn cất lời cảm ơn, anh nhìn tòa cao ốc, trên gương mặt mang theo ý cười rạng rỡ đắm chìm trong bể tình.

“Nhà bạn gái anh ở đây à?” Một người hiểu ra, cất tiếng trêu ghẹo.

Tạ Trì mỉm cười gật đầu.

“Cô ấy hạnh phúc thật đấy!”

Mọi người vừa nói vừa cười đi tới chỗ quẹt thẻ, bảo vệ thấy người lạ, đi tới hỏi: “Cậu này là..”

Một cô gái trong đó đảo mắt: “Bạn của cháu.”

Bảo vệ lập tức gật đầu cho qua.

Tạ Trì thuận lợi đi vào khu nhà, mỉm cười nói: “Cảm ơn mọi người.”

“Tiện thể thôi mà, hẹn hò vui vẻ nha.” Mấy cô gái xinh đẹp kia lại nháy mắt với anh.

Tạ Trì khẽ gật đầu, nở nụ cười như gió xuân ấm áp.

Đợi mấy cô ấy đi rồi, Tạ Trì thu nụ cười trên môi lại, mặt không đổi sắc đưa mắt nhìn tòa nhà bà chủ đi vào.

Bước tiếp theo, là trà trộn vào nhà bà ta.