Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê

Chương 11: Bình giấm chua sĩ diện



Về đến nhà cô, Lục Dĩ Hàng tự tay làm bữa tối. Mộ Ngữ Nhiễm ở bên cạnh muốn giúp nhưng lại bị anh từ chối.

"Ra phòng khách xem tivi đi, đừng ở đây khiến tôi mất tập trung."

Mộ Ngữ Nhiễm vốn không biết nấu nướng, thường ngày chỉ nấu mì hoặc gọi đồ ăn ở bên ngoài. Thấy Lục Dĩ Hàng có ý muốn đuổi mình thì cô lập tức ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Mộ Ngữ Nhiễm ngồi ở sô pha cầm điều khiển chuyển kênh liên tục, thấy tivi không có chương trình gì hay liền đứng dậy, đi đến cửa nhà bếp.

Cô ở bên ngoài cửa thò đầu vào, định nói chuyện với Lục Dĩ Hàng thì lập tức im bặt.

Chiếc tạp dề màu xanh thoạt nhìn không hoà hợp với quần âu, áo sơ mi đen trên người Lục Dĩ Hàng, nhưng anh đeo nó trên người lại rất nổi bật, không thấy có điểm nào là không phù hợp.

Bên dưới chân Lục Dĩ Hàng là đôi dép lê của nam, vừa nãy ở siêu thị Mộ Ngữ Nhiễm đã chọn cho anh. Tóc anh đen nhánh, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu lấy thứ gì đó.

Mộ Ngữ Nhiễm chôn chân ở cửa, ngây ngốc nhìn góc nghiêng như tượng tạc của anh. Đôi môi anh mím lại, chiếc mũi cao ngất, tóc mai trên trán rũ xuống, nhưng lại không che được một mảng mồ hôi mỏng trên đó.

Mộ Ngữ Nhiễm nuốt nước bọt, cảm giác Lục Dĩ Hàng rất giống một người đàn ông của gia đình.

Cô nhấc chân, đi đến cầm một cái khăn rồi tới bên cạnh Lục Dĩ Hàng.

Anh quay đầu, nhíu mi nhìn cô:

"Đừng đến gần như vậy, nồi canh đang sôi."

"Thì sao?"

"Sợ em bị bỏng."

Trong lòng Mộ Ngữ Nhiễm ấm áp, cô dơ tay, lau mồ hôi trên trán giúp anh.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, đến mức Mộ Ngữ Nhiễm có thể ngửi thấy mùi đàn hương từ người Lục Dĩ Hàng.

"Mộ Ngữ Nhiễm."

Giọng Lục Dĩ Hàng trầm xuống, giống như là dùng giọng âm. Anh bắt lấy tay cô, nhìn cô chăm chú.

Mộ Ngữ Nhiễm ngẩn người bất giác nắm chặt tay lại, đôi mắt chuẩn bị nhắm, trong lòng có chút mong chờ...

"Em dùng cái gì lau lên trán tôi vậy? Hử?"

Mộ Ngữ Nhiễm bừng tỉnh, liếc mắt thấy cái giẻ lau bàn trên tay mình thì cực kỳ sốc!

Lục Dĩ Hàng lúc này mới bỏ tay ra, nét mặt không chút gợn sóng:

"Em là đang trả thù tôi chuyện ở siêu thị?"

Mộ Ngữ Nhiễm lập tức lắc đầu, tiện thể vứt cái giẻ sang một bên, rồi trực tiếp dùng tay lau lại một lượt trên trán Lục Dĩ Hàng.

"Tôi không cố ý, thật sự xin lỗi anh."

Lục Dĩ Hàng lại một lần nữa bắt lấy cổ tay Mộ Ngữ Nhiễm rồi kéo xuống, anh rũ mắt nhìn bàn tay nhỏ nhắn trước mặt, sau đó nâng mi nhìn cô.

"Đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm."

Mộ Ngữ Nhiễm gật đầu, bước đến chỗ vòi nước, sau đó rửa tay.

Tất cả hành động đều thực hiện rất máy móc!

Trên bàn ăn, Mộ Ngữ Nhiễm liếc nhìn Lục Dĩ Hàng, trong lòng vừa chột dạ lại vừa xấu hổ.

Cô thật sự không thể tin nổi bản thân mình vừa dùng một cái giẻ, lau lên cái trán trơn bóng đó của Lục Dĩ Hàng. Trước lúc đó, cô còn có suy nghĩ rằng anh sẽ, hôn cô!

Thấy Mộ Ngữ Nhiễm thở dài, Lục Dĩ Hàng dừng động tác đũa, nâng mắt nhìn cô:

"Sao vậy? Không hợp khẩu vị?"

"Không phải, anh nấu rất ngon!" Mộ Ngữ Nhiễm dơ ngón cái, nặn ra một nụ cười.

"Vậy ăn nhiều một chút."

Cô như nhớ ra chuyện gì, lại nhìn anh, muốn mở miệng nhưng không biết nên nói thế nào.

Lục Dĩ Hàng lúc này mới đặt đũa xuống bàn, nghiêm nghị nhìn cô:

"Nói đi, có chuyện gì?"

Mộ Ngữ Nhiễm lập tức ngồi thẳng lưng, ho nhẹ một cái:

"Tôi muốn hỏi anh một chuyện..."

Lục Dĩ Hàng: "Ừ?"

Mộ Ngữ Nhiễm: "Tôi rất muốn biết, lí do trước kia anh ra nước ngoài, là gì?"

Ánh mắt anh khựng lại, nhìn cô chăm chú, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Mộ Ngữ Nhiễm khoác tay một người đàn ông lạ, bước vào khách sạn.

Thấy dáng vẻ mong chờ câu trả lời từ anh của Mộ Ngữ Nhiễm, trong lòng Lục Dĩ Hàng nghi hoặc.

"Lúc đó chị gái em ở đâu?"

Mộ Ngữ Nhiễm mù mờ:

"Vẫn ở nước ngoài, nhưng sao tự dưng anh lại nhắc đến chị ấy?"

Lục Dĩ Hàng: "Ừ."

Mộ Ngữ Nhiễm: "Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi?"

"Tôi chỉ hơi tò mò một chút về chị của em."

"Không phải câu này, mà là câu trước đó."

Lục Dĩ Hàng: "Chuyện gia đình, không tiện chia sẻ."

Mộ Ngữ Nhiễm 'a' một cái, tỏ vẻ đã hiểu.

Thì ra Lục Dĩ Hàng đi Mỹ là vì gia đình, vậy mà Mộ Ngữ Nhiễm còn tưởng rằng, anh không muốn gặp cô.

Mộ Ngữ Nhiễm lại ngẩng đầu nhìn anh, cảm xúc lúc này rất khó tả:

"Lần gặp mặt trong thang máy thư viện năm đó, tại sao anh lại có thái độ lạnh nhạt như vậy?"

Lục Dĩ Hàng vốn định nói rằng, người tỏ ra lạnh lùng vô cảm là Mộ Ngữ Nhiễm chứ không phải anh. Nhưng khi Lục Dĩ Hàng nâng mắt, bắt gặp ánh mắt có chút bi thương của cô, anh lại không nói được.

"Vì trước đó tôi đã từ chối em, nên không thể vừa gặp lại đã vui vẻ cười nói với em được."

Lục Dĩ Hàng nhìn biểu cảm của cô, nói thêm một câu:

"Không thể lại khiến cho em nghĩ rằng, tôi đang cho em cơ hội."

Mộ Ngữ Nhiễm bĩu môi 'xùy' một cái, cảm thấy Lục Dĩ Hàng lúc đó rất tàn nhẫn.

Người từ chối tình cảm của cô là anh, người lạnh nhạt với cô cũng là anh.

Cho nên, cô cảm thấy bản thân mình lúc đó rất lỗ!

Còn đang suy nghĩ, cái bát của cô đã được Lục Dĩ Hàng gắp đầy thức ăn.

"Ăn nhiều một chút, tôi không muốn từ trên xuống dưới cả người em chỗ nào cũng đều là da bọc xương."

"Tôi không có." Mộ Ngữ Nhiễm lập tức phủ nhận.

Lục Dĩ Hàng: "Cả người em chỗ nào mà tôi chưa đụng qua, đừng có cãi."

"Không đâu, đồng nghiệp của tôi ở công ty nói, tôi như vậy là đã đạt tiêu chuẩn rồi, không cần tăng giảm gì."

"Cái gì mà đặt tiêu chuẩn? Em là lợn à?"

Mộ Ngữ Nhiễm cứng họng, đành cúi đầu tiếp tục ăn.

Đột nhiên bên tai lại vang lên một câu:

"Đồng nghiệp? Là nam hay nữ?" Ánh mắt lục Dĩ Hàng nheo lại, suy tư nhìn cô.

Mộ Ngữ Nhiễm ngẩng mặt, buồn cười nhìn anh:

"Anh Lục, anh đang ghen sao?"

Lục Dĩ Hàng nhếch môi: "Tôi chỉ đang phân tích một chút. Nếu là nam giới, một là tên đó nói đúng, hai là tên đó chỉ thích phụ nữ gầy. Còn nếu là nữ, khả năng cao là bọn họ đang ghen tị, sẽ không muốn em tăng cân..."

Nói đến đây, Lục Dĩ Hàng khom người về phía trước, kéo gần khoảng cách với Mộ Ngữ Nhiễm.

Lục Dĩ Hàng: "Bởi nếu em mũm mĩm một chút, sẽ rất xinh đẹp."

Cô có cảm giác, Lục Dĩ Hàng chính là một bình giấm, nhưng lại vì sĩ diện mà không muốn thừa nhận.

Mộ Ngữ Nhiễm đột nhiên bật cười, đuôi mắt cong cong:

"Lục Dĩ Hàng, anh khen tôi như vậy, là đang khuyến khích tôi tăng cân?"

Lục Dĩ Hàng không phủ nhận, lập tức ngồi thẳng người, vuốt cằm nhìn cô:

"Tôi chỉ lo với thân hình này của em, ra đường sẽ bị gió to thổi bay đi mất."

Mộ Ngữ Nhiễm: "..."

Lúc này điện thoại của Lục Dĩ Hàng đổ chuông, anh nhìn thấy tên hiện thị trên màn hình thì lập tức đi ra ngoài.

Khoảng hai phút sau thì anh quay lại:

"Tôi có chút việc nên về đây, lát nữa nhớ khoá cửa, đi ngủ sớm một chút."

Mộ Ngữ Nhiễm: "Được."

Lục Dĩ Hàng chuẩn bị đi thì bất giác quay người lại, bước tới một tay giữ lấy gáy cô, tay kia đặt ở trên bàn, anh cúi xuống hôn một cái vào trán Mộ Ngữ Nhiễm.

Lục Dĩ Hàng: "Ngủ ngon." Sau đó nhấc chân rời đi.

Mộ Ngữ Nhiễm bất ngờ, một lúc sau mới phản ứng lại, mấp máy môi nói chuyện với không khí:

"Ngủ ngon..."