Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê

Chương 15: Quá khứ đau thương của cô



Mộ Ngữ Nhiễm về tới khách sạn liền đi tắm rửa, sau đó trèo lên giường quấn chăn, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cô bất giác nhớ đến Mộ Ngữ Tâm, sống mũi bỗng cay xè, trong lòng có chút chua xót.

Mấy năm nay, chị cô sống có tốt không?

Đêm hôm đó, Mộ Ngữ Nhiễm mơ một giấc mơ...

Trong một căn phòng nhỏ màu hồng, một người phụ nữ mở cửa bước vào, đi đến bên cạnh cô bé đang nằm trên giường đọc truyện.

Người phụ nữ ngồi xuống, xoa đầu cô bé:

"Tiểu Nhiễm, đến giờ đi ngủ rồi."

Cô bé mỉm cười, ngẩng đầu nhìn mẹ:

"Mẹ ơi, con cũng muốn giống như Anna vậy, có một người chị gái."

Mẹ cô cười nhẹ, ánh mắt hiện lên vẻ đau lòng, bà nói:

"Con vốn dĩ có một người chị gái sinh đôi, nhưng chị con đã không còn ở với chúng ta từ nhiều năm trước, nó đã đi đến một nơi tốt hơn, một nơi rất xa."

Mộ Ngữ Nhiễm khó hiểu: "Chị ấy đi đâu hả mẹ?"

"Đi đến thế giới bên kia, ở đó có một gia đình rất yêu thương chị của con."

"Chị ấy sẽ không trở về sao?"

"Sẽ không đâu." Bà vuốt tóc Mộ Ngữ Nhiễm, âu yếm nhìn cô.

Mộ Ngữ Nhiễm cười tít mắt:

"Vậy con sẽ thay chị ấy, lớn lên nhất định chăm sóc tốt cho bố mẹ."

Bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, sau đó bố cô mở cửa đi vào, gấp gáp nói:

"Mau đưa con bé trốn đi, bọn chúng tới rồi!"

Mẹ cô hoảng sợ đứng dậy, vội ôm lấy Mộ Ngữ Nhiễm rồi chạy ra ngoài từ cửa sau.

Mộ Ngữ Nhiễm cảm thấy tình hình rất lạ, trong lòng có dự cảm không tốt, cô nức nở:

"Bố mẹ... Có chuyện gì vậy?"

"Con ngoan đừng khóc, cũng đừng lên tiếng."

Bà ôm Mộ Ngữ Nhiễm chạy ra sân sau, rồi đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn bố cô muốn nói gì đó nhưng ông ấy vẫy tay, giọng điệu nghiêm nghị:

"Còn không mau đi."

Bà ôm Mộ Ngữ Nhiễm đến một bụi cỏ rậm trong khuôn viên rồi thả cô xuống, sau đó căn dặn:

"Con ở đây tuyệt đối không được đi đâu, biết chưa? Cho dù có thấy chuyện gì đi nữa cũng không được lên tiếng, sáng mai bố mẹ sẽ đến đón con. Có được không?"

Mộ Ngữ Nhiễm không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô biết, những lời mẹ nói thật sự rất nghiêm túc. Cô gật đầu:

"Được ạ!"

Bà cười xoa đầu cô, nước mắt không nhịn được rơi xuống:

"Con ngoan... Nhớ lời mẹ dặn, đừng đi đâu cả. Mẹ tin con sẽ làm được." Bà cúi xuống hôn vào trán Mộ Ngữ Nhiễm, trong lòng đau xót:

"Bây giờ mẹ sẽ quay lại tìm bố con. Tiểu Nhiễm, con phải ghi nhớ, bố mẹ sẽ luôn thương yêu con."

Sau khi đã dấu kĩ Mộ Ngữ Nhiễm, bà đứng dậy nhìn xung quanh một lượt, thấy không có ai liền quay trở lại ngôi nhà.

Mộ Ngữ Nhiễm ngồi ở đó, bị bóng tối bao trùm khiến cô vừa sợ hãi vừa lo lắng.

'Pằng! Pằng!'

Tiếng súng từ trong nhà vọng ra, hai mắt Mộ Ngữ Nhiễm trợn tròn, toàn thân cứng đờ.

Cô nhẹ nhàng vén nhánh cây ở bên cạnh, nhìn thấy vài người đàn ông bước ra từ nhà cô. Tiếp sau đó, bọn họ đổ một thứ chất lỏng xung quanh nhà.

Một lát sau, căn nhà bị châm lửa, khuôn viên lập tức bị chiếu sáng.

Mộ Ngữ Nhiễm sợ hãi lập tức trở lại vị trí cũ, cô ôm lấy đầu gối, vùi mặt xuống khóc không thành tiếng.

Tại sao bọn họ lại đốt nhà cô?

Bố mẹ cô đâu rồi? Hai người họ có thật sự sẽ đến đón cô không?

Mộ Ngữ Nhiễm lúc đó chỉ mới bảy tuổi, những chuyện khủng khiếp như vậy xảy ra trước mắt, cô thật sự không biết phải làm như thế nào. Chỉ biết, cô phải nghe lời mẹ, ngoan ngoãn ở vị trí đó, đợi bọn họ tới đón.

"Chị Nhiễm? Chị Ngữ Nhiễm!"

Mộ Ngữ Nhiễm mở mắt, mơ hồ quay đầu nhìn về phía Tô Linh:

"Em vừa gọi chị à?"

Tô Linh ngồi ở bên cạnh giường cô, lo lắng:

"Vâng, mà chị gặp ác mộng sao? Khóc ghê quá!"

Mộ Ngữ Nhiễm hơi bối rối, cô lập tức ngồi dậy, phát hiện cái gối bên dưới đã ướt sũng.

"Chị làm em mất ngủ rồi phải không?"

"Không có, em vốn dĩ chưa ngủ. Đang nghịch điện thoại đột nhiên thấy chị khóc làm em lo quá. Chị không sao chứ?"

"Chị không sao, mơ thấy ác mộng thôi." Mộ Ngữ Nhiễm vén chăn xuống giường, sau đó đi vào nhà vệ sinh.

Cô lau mặt xong liền dựa người vào bồn rửa tay, tâm trạng nặng nề.

Chuyện đã xảy ra mười tám năm trước, đối với cô cũng chỉ là những mảnh kí ức mờ nhạt không muốn nhắc đến.

Nhưng ở trong giấc mơ, nó lại chân thực như vậy... Đau lòng như thế...

Mộ Ngữ Nhiễm ôm ngực, cố gắng hít thở.

Tại sao lúc đó bố mẹ lại không đưa cô cùng bỏ trốn?

Tại sao mẹ lại phải quay về căn nhà đó, bỏ lại cô một mình vậy?

Tại sao lại lừa cô, không đến đón cô nữa...

Tại sao hai người, có thể nhẫn tâm rời bỏ cô bé chỉ mới bảy tuổi ấy chứ?

Thấy Mộ Ngữ Nhiễm ở trong phòng vệ sinh mãi chưa ra ngoài, Tô Linh đi đến gõ cửa:

"Chị Ngữ Nhiễm, thật sự không sao chứ ạ?"

"Không sao, chị ra ngay đây."

Mộ Ngữ Nhiễm bình tĩnh lại rồi nhanh chóng mở cửa bước ra ngoài. Cô đi đến cạnh đầu giường cầm điện thoại lên xem đồng hồ, sau đó quay người nhíu mi nhìn Tô Linh:

"Em làm gì mà hơn hai giờ sáng rồi chưa đi ngủ?"

Tô Linh hơi chột dạ, ho nhẹ một cái:

"Chị Nhiễm, không giấu gì chị, thật ra em chuẩn bị chuyển công tác, muốn nộp đơn xin vào bên 'đời sống - xã hội'."

Mộ Ngữ Nhiễm hơi bất ngờ:

"Sao đột nhiên lại chuyển qua đó? Không nói trước với chị gì cả."

"Em thấy mọi người bận bịu quá nên chưa nói, từ giờ đến hết kì thực tập vẫn còn một tháng nữa, em chưa chuyển đi luôn đâu." Tô Linh đột nhiên ôm lấy cánh tay Mộ Ngữ Nhiễm, cười ngọt ngào:

"Với lại, vừa nãy thấy chị khóc thương tâm quá, em cũng không nỡ rời xa chị."

Mộ Ngữ Nhiễm nổi da gà: "Chị không chơi les đâu đấy!"

Tô Linh: "Chị nghĩ gì vậy? Em là gái thẳng đấy nhé!"

Hai người nói chuyện được một lúc thì giường ai người nấy ngủ.

Mộ Ngữ Nhiễm lăn qua lăn lại vẫn không tài nào ngủ được, trong đầu cứ quanh quẩn giấc mơ ấy.

Cô đột nhiên nhớ đến một chi tiết, mẹ cô nói rằng, chị của cô đang ở một nơi rất xa, sẽ không bao giờ quay về nữa.

Nhưng...

Mộ Ngữ Nhiễm mỉm cười, chị cô chẳng phải đã trở về rồi sao?

Ngày hôm sau, Trương Ngọc có việc nên phải quay về thành phố A.

Vốn dĩ chuyến công tác tại thành phố F này Trương Ngọc không cần phải đi, nhưng vì ông John Marsh là một nhân vật tầm cỡ, cô ấy đi cùng để đề phòng có chuyện gì sẽ giúp mọi người giải quyết.

Buổi chiều, trưởng phòng Lâm nhận được một cuộc điện thoại, nói rằng ông John Marsh đồng ý phỏng vấn với bọn họ. Địa điểm ở khu nghỉ dưỡng Thanh Lâm, chính là chỗ mà nhóm của Mộ Ngữ Nhiễm đã từng đến.

Mọi người thu xếp xong thì nhanh chóng lái xe đến đó, vừa vặn là ba giờ chiều.

Vệ sĩ của ông John Marsh diện âu phục, đeo mắt kính, toàn thân từ trên xuống dưới đều một màu đen kịt. Bọn họ kiểm tra từng người một nhóm của cô, sau đó mới dẫn mọi người đi vào phòng khách.

Tô Linh ở bên cạnh nhỏ giọng:

"Sao em cứ có cảm giác như mình đang đi vào hang ổ của một ông trùm xã hội đen vậy?"

Lúc này Tô Linh vẫn chưa biết, tương lai của cô thật sự sẽ vướng phải một ông trùm khét tiếng, có máu mặt.