Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê

Chương 34: Cũng may là không bị cướp sắc



Tên đó nhổ một miếng máu, nhìn Lục Dĩ Hàng chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi:

"Tao chỉ giật túi xách của cô ta, còn chưa làm cái gì cả. Bọn mày bắt tao đến đây làm gì? Muốn giết người à?"

Nghe vậy, Lục Dĩ Hàng đột nhiên bật cười, sau đó anh đứng dậy, nhấc chân, dùng mũi giày dí vào mặt hắn ta. Anh hơi dùng sức, ấn mặt hắn xuống nền nhà:

"Nói như mày thì, bây giờ tao có đánh gãy hai chân mày đi nữa, cũng gọi là 'chưa làm cái gì', phải không?"

Hắn ta giãy dụa, muốn thoát khỏi đế giày của Lục Dĩ Hàng nhưng không được. Hắn trợn mắt lên nhìn anh:

"Đồ cũng đã trả rồi! Thả tao ra!"

Lục Dĩ Hàng rũ mắt, đôi con ngươi đen tuyền trông cực kỳ lạnh lẽo:

"Tốt nhất, lần sau đừng để cho tao nhìn thấy cái bản mặt này của mày. Còn nữa, nếu mày vẫn chưa từ bỏ cái ý định trộm cắp đó, tao không ngại đưa mày vào ăn cơm tù lần thứ hai đâu."

Nói xong, anh nhấc chân rời khỏi mặt hắn, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Bên ngoài, nhóm Cảnh Nhậm nhìn thấy Lục Dĩ Hàng thì lập tức bu lại, hỏi ý kiến của anh:

"Đại ca, tên này phải xử lý như thế nào?"

Lục Dĩ Hàng không mở miệng, anh chìa tay ra trước mặt An Dục Phàm, ngoắc ngoắc ngón trỏ.

Cậu ta hiểu ý, liền lấy bao thuốc lá nhét vào tay anh. Cảnh Nhậm ở bên cạnh, cũng cầm bật lửa lên giúp Lục Dĩ Hàng châm thuốc.

Anh rít một hơi thuốc, sau đó nói với bọn họ:

"Tùy các cậu, muốn làm gì thì làm, giữ lại cái mạng chó của hắn là được."

'Vâng."

Mộ Ngữ Nhiễm đang mơ màng ngủ, một cánh tay đột nhiên mò tới ôm lấy hông cô.

Cô trở người, xoay lại ôm lấy Lục Dĩ Hàng. Cô chôn mặt vào ngực anh, hít hít mũi:

"Anh vừa tắm hả?"

"Ừm." Anh rũ mi nhìn cô, giọng điệu khàn khàn:

"Ngủ đi."

Không lâu sau, Mộ Ngữ Nhiễm chìm vào giấc ngủ, Lục Dĩ Hàng mới nhẹ nhàng thu tay lại, sau đó vén chăn xuống giường, đi thẳng vào nhà tắm.

Tối nay Mộ Ngữ Nhiễm chỉ mặc váy ngủ, làn da cô trắng sáng ẩn hiện sau lớp vải mỏng dính. Chỉ cần anh đưa tay xuống, là có thể dễ dàng chạm vào da thịt của cô.

Lục Dĩ Hàng nhắm mắt, bàn tay vừa nãy ôm cô vẫn còn nóng ran, xúc cảm từ lòng bàn tay truyền đến khiến đại não anh lại rạo rực. Anh hít sâu một hơi, sau đó xả nước lạnh, xối từ trên đỉnh đầu xuống.

Trong vòng một tiếng đồng hồ, anh tắm lần thứ hai.

Sáng hôm sau, Mộ Ngữ Nhiễm tỉnh dậy, cô đi vào nhà tắm thay lại quần áo ngày hôm qua mà cô đã giặt sạch sẽ.

Lúc ra ngoài, cô nhìn thấy cái túi xách của mình được đặt trên kệ đầu giường. Mộ Ngữ Nhiễm đi đến, cầm lấy nó rồi đi ra khỏi phòng ngủ.

Lục Dĩ Hàng đang ở trong nhà bếp làm bữa sáng, thấy cô đi vào, anh chỉ liếc một cái, sau đó lại tiếp tục động tác tay của mình:

"Dậy rồi à?"

"Ừm." Mộ Ngữ Nhiễm đặt túi xách xuống bàn, cô ngồi xuống ghế, một tay chống cằm, một tay chỉ chỉ vào cái túi, hỏi anh:

"Tối qua anh đi tìm nó cho em hả?"

Lục Dĩ Hàng 'ừ' một cái, rồi đặt bữa sáng xuống bàn, đẩy đến trước mặt cô:

"Mất đồ còn lấy lại được, chứ mất sắc thì anh không giúp em tìm lại được đâu."

Mộ Ngữ Nhiễm đăm chiêu nhìn anh, cũng may là cô không bị cướp sắc nhỉ?

Anh ngồi xuống đối diện với cô, ánh mắt rất nghiêm túc:

"Chuyện tương tự như tối qua, tuyệt đối không được phép xảy ra lần thứ hai. Nhớ chưa?"

"Biết rồi, em nhất định sẽ cẩn thận." Cô đút một miếng trứng ốp lết vào miệng, sau đó trả lời anh.

Đúng tám giờ sáng, Mộ Ngữ Nhiễm có mặt ở toà soạn.

Mấy ngày không gặp, ánh mắt Tô Linh nhìn cô có chút khác lạ:

"Chị Nhiễm, chị tăng cân à?"

"Đâu có."

"Mặt chị mũm mĩm lên rồi kìa, chị đi soi gương xem."

Mộ Ngữ Nhiễm sờ sờ mặt, chắc là do dạo này Lục Dĩ Hàng đã tẩm bổ cho cô.

Tô Linh lúc này mới chú ý tới vết thương ở lòng bàn tay của Mộ Ngữ Nhiễm, cô sửng sốt:

"Tay chị làm sao vậy?"

"Không sao, chỉ bị xước nhẹ thôi."

"Chị chú ý một chút, đừng để bị thương nữa." Tô Linh nhắc nhở cô một câu, sau đó đột nhiên kéo ghế, ngồi sát lại gần Mộ Ngữ Nhiễm:

"Chị biết tin gì chưa? Cố Như Khanh bị kết án năm năm tù, phiên tòa hôm qua vừa kết thúc."

"Chị đã xem qua tin tức." Mộ Ngữ Nhiễm trả lời, trong lòng có chút chua xót.

Cố Như Khanh còn trẻ như vậy, đã phải hứng chịu nhiều sóng gió đến từ cuộc sống. Từ một cô gái đơn thuần bị cấp trên làm nhục, rồi trở thành mục tiêu để người khác bàn tán ra vào. Cuối cùng, lại biến thành một cô gái mang đầy thù hận trong người.

Mộ Ngữ Nhiễm thoát khỏi suy nghĩ, bình ổn lại cảm xúc. Cô cúi đầu, tiếp tục xem tài liệu mà sáng nay trưởng phòng Lâm đã giao cho cô.

Thoáng chốc đã đến hai tuần sau.

Trước ngày mùng mười, Mộ Ngữ Nhiễm đặt vé máy bay, sau đó thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến Thâm Quyến.

Lục Dĩ Hàng trước đó đã thông báo với cô, công ty anh có một dự án lớn đang gặp phải vấn đề nghiêm trọng, vì vậy chưa thể cùng Mộ Ngữ Nhiễm đến Thâm Quyến được.

Anh nói thêm: "Em cứ đi trước, khi nào giải quyết xong anh sẽ đến tìm em."

"Vâng."

Lúc Mộ Ngữ Nhiễm đáp xuống sân bay Thâm Quyến đã là bốn giờ chiều. Cô đảo mắt, nhìn thấy Ôn Ninh ở cách đó không xa đang đợi mình.

Ôn Ninh đưa cô đến Ôn gia, bố mẹ cô ấy nhìn thấy Mộ Ngữ Nhiễm thì rất vui vẻ. Đây cũng là lần thứ hai cô đến nhà Ôn Ninh, lần đầu tiên là vào ba năm trước, lúc đó cô đang học năm cuối đại học.

Bố mẹ Ôn đều là giảng viên dạy học tại trường đại học Thâm Quyến, em trai của cô ấy tên là Ôn Kỷ Vũ, năm nay vẫn còn học cấp ba.

Lúc Mộ Ngữ Nhiễm xách hành lý đi theo Ôn Ninh lên phòng, hai người có đi ngang qua phòng của Ôn Kỷ Vũ.

Cửa phòng cậu ta chỉ đóng một nửa, Mộ Ngữ Nhiễm liếc mắt một cái cũng thấy được cậu ta đang cầm điện thoại chơi game, miệng không ngừng chửi đồng đội:

"Đúng là ngu như sh*t! Support kiểu gì đấy? không thấy nó đang nấp trong bụi à?"

Ôn Ninh quay lại, đá văng cánh cửa phòng của em trai:

"Mày bớt ầm ĩ lại đi, tao đang tiếp bạn."

Ôn Kỷ Vũ bị chết thêm một mạng, liền ném điện thoại sang một bên. Cậu đứng dậy, đi về phía cửa:

"Chị tiếp bạn của chị, liên quan gì đến em."

Mộ Ngữ Nhiễm nghiêng đầu, nhìn thấy một thiếu niên có thân ảnh cao ráo, đang mặc đồ thể thao màu trắng, mặt mũi sáng sủa.

Nhìn thấy cô, cậu ta sửng sốt một lúc, sau đó liền đặt tay xuống bả vai của Ôn Ninh, đẩy sang một bên.

Ôn Kỷ Vũ bước ra ngoài, đứng trước mặt Mộ Ngữ Nhiễm, giọng điệu hờ hững:

"Chị là ai?"